Đại Minh Vương Hầu

Chương 6: Chương 6: Ném chuột sợ vỡ bình.






Có câu châm ngôn “ Nhập gia tùy tục” , hoàn cảnh ở đây lạ lẫm, trước tiên phải tìm hiểu về nó. Cũng giống như khi tham gia trò chơi thì ngươi cần phải biết được rõ quy tắc của nó. Thân là kẻ xuyên việt, ngươi còn chưa đủ năng lực để có thể tạo ra một quy tắc mới , ngươi cần phải học tập những quy tắc cũ kia.

Tiêu Phàm tại tiền thế cũng từng đã mơ hồ biết được một chút quy tắc của thời cổ đại này bất quá cũng không hiểu được nhiều cho lắm, có vài thứ nhớ, còn vài cái thì chưa hiểu rõ hết. Nói một cách rõ ràng, thì hắn chỉ là một con gà mờ mà thôi.

Cho nên ngay lúc hắn dương dương tự đắc nói ra "Thông phòng nha đầu ", trong lòng lại có chút đắc ý, cuối cùng hắn cũng đã tìm được lỗ hỗng của quy tắc trò chơi trong thời đại này. “ Thông phòng nha đầu” trong thời cổ đại phong kiến của Trung Quốc thì cũng được coi là bình thường, ngươi là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, nếu sau này tiểu thư xuất giá thì nha hoàn đi theo bên người liền danh chính ngôn thuận trở thành thiếp bên cô gia. Mọi người ai ai cũng biết nha hoàn là hạ nhân, mà “ thông phòng nha đầu” nói một cách nghiêm khắc cũng là một loại hạ nhân, bất quá địa vị cũng cao hơn hạ nhân một chút.

Chức trách của “ thông phòng nha đầu” rất quan trọng phải chẳng những phải lo liệu những sinh hoạt thường ngày của tiểu thư và cô gia, mà còn phụ trách luôn mùa hè thì phải quạt, mùa đông còn phải làm ấm giường giống như là một cái máy điều hòa hình người. Khi chủ nhân tiến hành chuyện phòng the, tiểu nha đầu còn muốn như nhân viên cứu hoả tạm thời, bổ sung, thay thế, thậm chí hỗ trợ cho chủ nhân đẩy mông từ phía sau ( doggy) theo ngôn ngữ khuê phòng mà nói, từ điểm đó có thể hình dung nha đầu giống với một kiện sextoy, búp bê tình dục tiên tiến có khả năng mát xa và BJ ( râm hiệp mợ rầu)

Nhìn thấy xã hội thượng tầng này thì biết cuộc sống vô cùng sa đọa, mà kẻ bình dân vận mệnh thật đáng thương. Nhưng Tiêu Phàm lại yêu cuộc sống cổ đại này. Không biết ai là người phát minh ra “ thông phòng nha đầu” này quả thực là một thiên tài , CMN quả là thiên tài.

Đối với một nam nhân mà nói, thời kỳ phong kiến cổ đại này thật sự là lạc hậu, bảo thủ , mất hết nhân tính. So sánh với thời hiện đại, cái thời mà nữ giới hận không thể tè từ cổ nam nhân tè xuống thì Tiêu Phàm cảm thấy lần xuyên việt này quả thật là rất hạnh phúc.

Chỉ tiếc lần xuyên việt đối với một tay gà mờ (newbie) như Tiêu Phàm thì hắn lại không biết rằng cũng không phải tất cả cô gia đều có tư cách hưởng dụng “ thông phòng nha đầu”, một tên con rể ở rể mà trong lòng lại có cách nghĩ không thực tế như vậy, thật đúng là không biết thì không biết sợ là gì.

Trái ngược với tâm trạng hưng phấn của Tiêu Phàm thì tâm trạng của Trần Tứ Lục chỉ muốn chết đi cho xong

“Thông phòng nha đầu”…

Ngươi không công danh không tiền bạc, lại còn mang tiếng là tiểu tử nghèo nữa, nữ nhi ta còn chưa từng có ý định cưới ngươi nữa, cư nhiên lại nhớ nhung đến “ thông phòng nha đầu” à, ngươi có tư cách này sao?

- Ngươi còn muốn thông phòng nha đầu à?

Trần Tứ Lục cười lạnh, trong mắt toát ra vẻ châm biếm mỉa mai. Tên tiểu tử nghèo này chẳng lẽ không biết cái gì gọi là” không tự lượng sức mình” sao?

Tuy Tiêu Phàm biết mình bị Trần Tứ Lục mỉa mai, nhưng thần tình hắn vẫn nhàn nhã, nở nụ cười ngại ngùng nói:

- Nhạc phụ, nếu ngài cảm thấy luyến tiếc thì tiểu tế cũng không cần thông phòng nha đầu đâu, dù sao tiểu tế cũng đã ăn ở Trần phủ được 4 năm rồi cũng thấy rất ngượng ngùng. Đều là người trong nhà cả, người cũng không cần phải khách khí như vậy đâu….

Nói xong Tiêu Phàm còn phất phất tay áo sau đó nhìn chằm chằm vào Trần Tứ Lục, trên mặt lại nở nụ cười, nụ cười ấy cũng đồng dạng giống như đang mỉa mai.

Trần Tứ Lục lập tức á khẩu, lời nói của tên Tiêu Phàm này rất đúng, chẳng những không đề cập đến chuyện phi lễ nha hoàn mà dường như còn tặng cho hắn một phần nhân tình. Hơn nữa, lúc này bất kể là lời lẽ hay thần thái của hắn cũng lộ ra vẻ vô lại, rốt cuộc đại phu đã cho hắn uống thuốc gì trong thời gian bị bệnh.

Trần Tứ Lục hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, trong lòng bỗng dưng phát khổ. Từ lý luận trên “ thông phòng nha đầu” rõ ràng là của hồi môn của hắn nếu như Trần Oanh Nhi thật sự gả cho hắn thì Bão Cầm tất nhiên là của hồi môn của hắn, nhưng mà đây chỉ là lý lthuyết mà thôi. Theo như hắn biết, cho đến hiện nay chưa từng có người con rể nào trước mặt nhà phụ đại nhân đề ra yêu cầu“ Thông phòng nha đầu” cả, lúc này Trần Tứ Lục không biết nên hình dung Tiêu Phàm ra sao nữa.

Sản nghiệp của Trần gia ngày nay rất lớn bao gồm cửa hàng tơ lụa, khách điếm… Mà hiện nay cả huyện Giang Phố không ai không biết nữ nhi Trần gia đã có hôn ước với Tiêu Phàm. Từ biểu hiện cà lơ phất phơ của hắn hôm nay mình thật sự đuổi hắn ra khỏi Trần gia, thì biết đâu sau này tên tiểu tử này sẽ nói Trần gia không giữ chữ tín, tham phú phụ bần. Như vậy thì thanh danh Trần gia sẽ bị người khác dẫm lên, đến lúc đó thì ngay cả đức hạnh của gia nhân Trần gia cũng bị người khác nghi ngờ.

Trần Gia của hắn nổi danh nhờ hai từ “ Thành tín” chẳng biết có phải vô tình hay cố ý mà Tiêu Phàm nắm ngay được nhược điểm này của Trần Gia. Lúc này tâm tư của Trần Tứ Lục bắt đầu dao động, hắn không nghĩ tên tiểu tử Tiêu Phàm xưa nay vẫn yếu đuối mà bây giờ lại khó chơi đến như vậy. Trần Gia là do nửa đời vất vả của hắn mới có thể tạo nên sản nên sản nghiệp như thế này, hắn không thể để vì một tên nông dân như Tiêu Phàm mà phát sinh ra chuyện gì .

Nhìn vào khuôn mặt nhã nhặn lịch thiệp của Tiêu Phàm mà Trần Tứ Lục há miệng thở dốc, một câu cũng không nói nên lời. Trầm mặc sau nửa ngày, rốt cục hắn phất tay bộ dạng có vẻ vô lực nói:

- Sự việc hôm nay đến đây là chấm dứt, hiền chất ngươi cần phải làm đúng bổn phận của mình đi, sau này chớ tái phạm nữa… Ngươi ..haizz… Lui ra đi !

Bộ dạng Tiêu Phàm vẫn nho nhã như trước, hướng về phía Trần Tứ Lục liền vái chào một cái thật dài, sau đó xoay người nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi, Trần Tứ Lục ngẩng đầu lên, trên mặt hắn lúc này là một mảnh tái mét nhìn chăm chăm vào bóng dáng Tiêu Phàm, hàm răng nghiến nghe ken két. Trong ánh mắt hắn bây giờ ngoài trừ nỗi phẫn hận còn hiện lên vẻ nghi ngờ khó hiểu. Trước kia Tiêu Phàm luôn ngậm bồ hòn làm ngọt, tính tình hướng nội yếu đuối. Hắn thấy mình giống như là chuột sợ mèo, tâm tình luôn thấp thoảng lo âu, một câu cũng không dám nói huống hồ là đánh rắm. Vậy mà hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy? Chẳng lẽ sau khi khỏi bệnh, tâm tính nó lại thay đổi?

Trần Tứ Lục thật sự không rõ, trước đây Tiêu Phàm là một tên tiểu tử thành thật, trung hậu vì sao hiện nay lại trở thành một tên lưu manh, vô lại, khó chơi như thế. Đuổi cũng không đi, lưu lại cũng không dám lưu. Vị cô gia này đối với Trần gia không phải là một điềm báo tốt . Phải mau chóng nghĩ biện pháp để đuổi hắn đi. Hắn như thế nào có thể xứng đáng với nữ nhi của mình? Hắn cưới Oanh nhi, đối với Trần Gia có chỗ nào tốt đâu?Trần Tứ Lục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Phàm mà âm thầm siết chặt nắm tay

Sự kiện bóp zú( tập hung) ồn áo náo nhiệt kia đang tạo thành một bầu không khí quỷ dị do một phương thì ném chuột sợ vỡ bình (chắc sợ nói ra thì mình cũng mất mặt), 1 bên không biết sợ dần dần cứ như vậy mà chìm xuống, không giải quyết được gì.

Tiêu Phàm xoay người lại, từ nụ cười nho nhã chậm rãi trở thành cười khổ. Ý tứ của Trần Tứ Lục sao Tiêu Phàm lại chẳng rõ? Nếu không phải mình mới xuyên việt, thì cũng đã chẳng mặt dày mày dạn mà ở chỗ này. Tiêu Phàm không phải là ngốc tử, hắn đối với thế giới này thì rất lạ lẫm, hắn không biết thế giới cổ đại này là như thế nào, hắn càng không giống như các nhân vật chính khác xuyên về về chế tạo cái này, phát minh cái kia, hay có vương bá khí có thể tùy ý thu thập tiểu đệ. Trên thực tế, Tiêu Phàm đối với thế giới mới này có một sự sợ hãi, hắn hoàn toàn không hiểu được hoàn cạnh lạ lẫm phía trước, vì vậy hắn cần phải tìm cách để làm quen cuộc sống mới ở đây. Một người hướng nội đối với sự việc ngoài đời không biết, không quan tâm, tuyệt đối là một tên ngốc tử. Tiêu Phàm không phải là một tên ngốc tử nhiều nhất cũng chỉ là một tên tưng tưng mà thôi.

Sau nửa ngày bị Trần Tứ Lục hát cho nghe “ Bài ca không quên” thì Tiêu Phàm cũng bắc đắc dĩ giả vờ coi như là không biết nhã ý của Trần Tứ Lục. Bất luận như thế nào mình nhất định cũng phải ở Trần phủ, nếu bị đuổi ra khỏi Trần phủ thì có bốc cát mà ăn a. Haizz, ăn nhờ ở đậu cũng có cái khó của nó( Ăn bám có phong cách của người ăn bám) làm cái gì cũng phải nhìn vào sắc mặt của người khác. Thiệt là khổ quá đi

Tiêu Phàm biết lần này tuy sóng to gió lớn đã trôi qua nhưng không sớm hay muộn mình cũng sẽ bị người của Trần Gia cầm chổi chà đuổi đi. Vì vậy việc cấp bách hiện nay của Tiêu Phàm là hắn trong thời gian ngắn nhất phải quen thuộc với cuộc sống trong thế giới này có như vậy sau này khi ly khai khỏi Trần phủ thì hắn mới có thể đi tìm được cuộc sống khác. Tuy lý tưởng này không to lớn lắm nhưng lại rất thực tế . Nghĩ như vậy Tiêu Phàm càng cho rằng những kẻ kêu mình bằng kẻ điên đúng là mù mắt chó.

Một khi muốn làm quen với thế giới ở nơi đây thì chuyện thứ nhất mà Tiêu Phàm nghĩ là phải đi dạo xung quanh, nếu không đi dạo thì lấy cái gì mà quen mí lị thuộc? Cho nên Tiêu Phàm liền trở về chỗ ở của mình trong Trần phủ, từ giường tấm ván giường hắn lôi ra một túi tiền trong túi có khoảng 10 lượng bạc, đây là số tiền tích góp của hắn. Đối với một người giàu có thì 10 lượng bạc không tính là nhiều, có thể là chỉ ăn một bữa cơm hút vài điều thuốc mà thôi. Nhưng đối với một một người nghèo thì 10 lượng bạc cũng là một số tiền không nhỏ a, nó ít nhất có thể giúp cho gia đình sống được nửa năm. Hiện tại thì gia tài của Tiêu Phàm chính là 10 lượng bạc này, hắn vừa đi trên phố vừa suy nghĩ nên dùng số tiền này để đầu tư làm ăn lớn ( một vốn bốn lời).

Thân là kẻ xuyên việt hắn tất nhiên là sẽ có nhiều ưu thế về mặt kiến thức, lịch duyệt hơn người cổ đại này. Chỉ cần tốn một ít công phu, thì làm một ông chủ giàu có có vài em chân dài xung quanh cũng chả là gì khó cả. Vừa đi đến đại môn Trần phủ thì Tiêu Phàm bỗng đụng phải quản gia của Trần Phủ. Lão quản gia này cũng mang họ Trần, năm nay hơn 30 tuổi, thân mặc chiếc áo ngắn màu đen, bộ dạng cũng bình thường, trên mặt thì để lại 2 mép râu cá trê , tóc thì được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, bóng loáng như chuốt keo , búi tóc trên đầu còn được cắm 1 cái bích trâm (trâm = ngọc bích) rất thời thượng , một bộ rất buồn tao (tao nhã + buồn cười ). Lão Trần lạnh lùng nhìn vào hắn, nhìn vào ánh mắt hắn có thể thấy trong ấy chứa một nét chán ghét và trào phúng tựa như đang là đang nhìn một con chó rơi xuống nước. Tiêu Phàm nhìn hắn rồi chợt nở nụ cười, chỉ chỉ về hướng đại môn rồi hỏi:

- Trần quản gia, ta có thể ra ngoài một chút được không?

Trần quản gia cũng nở nụ cười mà cũng không phải cười :

- Đương nhiên là có thể, Trần phủ chúng ta là một nhà tế bần, cũng chẳng phải là đại lao hay nhà thổ ngươi thích thì có thể đi ra ngoài.

Tiêu Phàm liền nhíu mày, giọng nói của Trần quản gia rõ ràng là mỉa mai hắn làm cho hắn có chút tức giận. Hít một hơi thật sâu, hắn cố áp lửa giận trong lòng mình xuống, rồi chắp tay về Trần quản gia, thản nhiên nói :

-Đa ta, đa tạ, ta đi ra ngoài một chút sẽ trở về!

Trần quản gia liền cười lạnh nói:

- Cô gia, bên ngoài kia rất lớn, nếu như người lạc đường…..

- Thì nào?

- Như vậy thì đừng trở về, tìm cái miếu làm hòa thượng đi, so với ở Trần gia sẽ tốt hơn đó. Ha ha!( bà mợ nó bố láo vãi :@)

Mới vừa nói xong, tên gác cổng cùng mấy tên sai vặt bỗng nhiên cười phá lên, cười mà không kiêng nể gì, vô cùng trào phúng . Trần quản gia cũng cười, Tiêu Phàm ở sau cũng cười, hơn nữa lại cười rất lớn hắn vui vẻ nói:

- Trần quản gia, ngươi quả thật là khôi hài, bất quá ta nghĩ ngươi sẽ không còn cười nổi đâu…

Trần quản gia quả nhiên dừng cười, liếc mắt nhìn về phía Tiêu Phàm:

- Nói như vậy là có ý gì?

Tiêu Phàm vẫn ung dung:

- Vừa rồi lão gia bảo ta đến tiền đường, người có biết người đã nói với ta chuyện gì không?

Trần quản gia gật đầu:

- Có gì sao?

- Lão gia tìm ta, kỳ thật là có liên quan đến ngươi đó!

Sắc mặt Trần quản gia liền trở nên mất tự nhiên:

- Có liên quan đến ta sao?

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu:

- Thật ra cũng không có chuyện gì, gần đây lão gia phát hiện ánh mắt của ngươi luôn không thành thật, lúc nào cũng hướng về phía bộ ngực của nhạc mẫu ta liếc tới liếc lui, cho nên lão gia bảo ta ra đây hỏi ngươi một chút, hỏi ngươi có hay khi dễ hạ nhân, cắt xén bớt tiền công gì hay không…

- Nói bậy! Ta không hề liếc nhìn bộ ngực của phu nhân….

Rốt cục sắc mặt của Trần quản gia cũng bắt đầu thay đổi, trộm nhìn ngực của phu nhân cùng với việc khi dễ, cắt xén bớt tiền là hai chuyện khác nhau, tại sao lão gia lại có thể gộp chung hai chuyện này lại hỏi, tựa như là có mùi âm mưu ở đây. Chuyện này đối với bát cơm của Trần quản gia hết sức mật thiết. Vì vậy lão nhìn trừng trừng Tiêu Phàm hỏi:

- Vậy ngươi trả lời với lão gia như thế nào ?

Tiêu Phàm liền làm vẻ mặt ngây thơ ( vô số tội) thành khẩn :

-Ta đương nhiên là không biết, lúc ngươi liếc trộm ngực của nhạc mẫu thì làm gì có ta ở đây…

Trần quản gia bị dọa sợ đến nổi mặt trở nên trắng bạch, lạnh lùng nói:

- Hừ, ngươi đừng có nói bậy ! Ta không có nhìn lén ngực của phu nhân!

- Được rồi, ngươi không có liếc nhìn, sự tình này ta không biết, ngươi nên hướng đến lão gia mà giải thích đi. Dù sao thì Trần quản gia ở Trần gia bao nhiêu năm cũng có công lao không nhỏ, vì vậy khó có thể lấy việc đó mà định tội được a !

Trần quản gia ngây người ra một lúc, rồi lập tức cười lạnh:

- Ngươi nghĩ ta nói láo à? Hừ, ta tại Trần phủ từ trước đến nay ăn ngay nói thẳng, tự dưng làm sao lão gia có thể hoài nghi ta được? Chuyện ngươi nói rõ ràng là bịa đặt. Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin tưởng sao?

Tiêu Phàm liền thở dài, thì thào lẩm bẩm:

- Hảo tâm nói cho hắn biết vậy mà hắn nghĩ mình bịa đặt. Haizz dạo này làm người tốt sao mà khó quá…

Lắc lắc đầu, Tiêu Phàm liền bước ra cửa, dần dần đi xa

Trần quản gia đứng ngây người cả nửa ngày, sau một hồi do dự rốt cục cũng dậm chân:

- Không được, ta phải đến nói với lão gia rằng ta không có nhìn trộm ngực của phu nhân a….!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.