Đại Minh Vương Hầu

Chương 121: Chương 121: Nhị nữ sơ kiến.




- Oanh nhi… Nhanh cứu ta!

Bóng hình Giang Đô quận chúa vội vàng chạy vào tiệm bán son phấn Giang Nam Tiếu nhất thời mang theo một trận gió thơm

Đám thị vệ trong ấy sớm đã không còn, Trần Oanh Nhi có chút ngạc nhiên vội vàng đứng lên, bước ra tiếp đón:

- Quận chúa, người sao vậy?

Bàn tay mềm mại của Giang Đô quận chúa nắm chặt lấy cánh tay của Trần Oanh Nhi giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, thần sắc lo sợ, hoảng hốt nói:

- Oanh nhi, không tốt rồi, Hoàng tổ phụ đã hạ chỉ cho quan viên của Khâm Thiên giám chọn ngày để ta cùng với Cảnh Tuyền thành hôn.

Trần Oanh Nhi cũng lắp bắp kinh hãi:

- Nhanh như vậy sao?

Giang Đô quận chúa chua xót nói:

- Cảnh Tuyền cùng với phụ thân hắn Cảnh Bỉnh Văn xuất chinh Tây Bắc bình đình loạn khấu sắp khải hoàn trở về. Hôn sự của ta và hắn đã được định ra cách đây mấy năm, Oanh Nhi lúc này thật sự ta tránh không khỏi…

Nói xong, đôi mắt của quận chúa đã rơm rớm nước mắt.

Trần Oanh Nhi lặng yên, mấp máy đôi môi mỏng nói:

- Ý tứ của quận chúa là không muốn gả cho Cảnh Tuyền kia à?

Giang Đô quận cháu gật đầu, cắn môi buồn bã nói:

- Oanh Nhi, đổi lại là ngươi thì ngươi có nguyện ý gả cho một nam nhân mà ngươi chưa từng gặp mặt, không biết cao thấp gầy ốm, không biết nhân phẩm ra sao? Nữ tử chúng ta vốn phải theo lời của phụ mẫu, việc chung thân đại sư không phải do chúng ta làm chủ được. Mấy năm trước ta đã nhận mệnh thế nhưng…. Nhưng

- Nhưng cái gì..?

Khuôn mặt của Giang Đô quận chúa mang theo lệ, hai gò má ửng hồng trông rất rất là mê người.

- Nhưng… trước đó vài ngày ta không phải ta bắt vào nơi ấy của Tiêu Phàm sao? Cô cũng biết rồi đó, danh tiết của ta đã bị ô úa rồi ngoại trừ Tiêu Phàm ra ta không thể lấy ai khác làm chồng được. Làm sao có thể lấy thân thể ô uế này mà gả cho Cảnh Tuyền được.

Trần Oanh Nhi tựa như cười mà không cười liếc nhìn nàng.

Danh tiết đã bị ô uế? Điều này chỉ sợ chỉ là một lí do mà thôi, hơn phân nửa là quận chúa đã nhìn thấy diện mạo anh tuấn, phong lưu tiêu sái của Tiêu Phàm cho nên nàng mới động tâm với hắn.

Nhớ đến Tiêu Phàm, trong lòng Trần Oanh Nhi lại cảm thấy hết sức khó hiểu. Khoa án Đinh Sửu đã chấm dứt, Tiêu Phàm trên triều đình đã dùng thủ đoạn thần kỳ để xoay chuyển càn khôn, Trần Oanh Nhi nghe nói trong lòng có thể cảm thấy ngũ vị (chua, cay, đắng, mặn, ngọt) thập phần phức tạp. Nàng cảm thấy có chút kinh ngạc, lại có chút tiếc nuối, dù sao nàng cũng nên hận Tiêu Phàm, hận hắn không chết mới thôi. Thế nhưng từ trong nội tâm nàng lại cảm thấy mừng rỡ, đồng thời cũng cảm thấy có chút tự hào giống như việc Tiêu Phàm xoay chuyển càn khôn làm nàng có chút tự hào, dù sao đi nữa thì hắn cũng là vị hôn phu của mình.

Lòng của nữ nhân vĩnh viễn là phức tạp, sớm nắng chiều mưa, có lẽ nàng không biết trong lòng mình nghĩ cái gì nữa.

Yêu cùng hận dây dưa, chúng nó hung hăng vò thành một cục, sau đó lại mở ra. Yêu vẫn là yêu, hận vẫn là hận, tư vị trong đó ai có thể phân biệt được?

Trần Oanh Nhi đối với Tiêu Phàm chính là cái loại cảm giác này. Có đôi khi nàng hận mình không thể cầm dao chém chết hắn, có đôi khi nàng lại muốn gắt gao ôm hắn vào trong lồng ngực, sau đó cãi nhau một trận rồi dùng ngữ khí của thê tử nói cho hắn biết:

- Chúng ta đừng có náo loạn nữa, về nhà đi.

- Oanh Nhi, Oanh Nhi.

Tiếng gọi của quận chúa chợt làm nàng bừng tỉnh.

- Ah, quận chúa làm sao vậy?

Trần Oanh Nhi hoàn hồn, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Giang Đô quận chúa cảm thấy kỳ quái hỏi:

- Ta nên hỏi cô bị làm sao vậy? Ngẩn người ra làm gì vậy? Có lúc lại nghiến răng nghiến lợi, có lúc lại cười cười, cô đang suy nghĩ chuyện gì thế?

- Ta.. ta không phải là đang suy nghĩ làm sao để giải quyết chuyện hôn sự của cô sao..

Trần Oanh Nhi thoáng lộ vẻ bối rối, rồi che dấu nói.

Giang Đô quận chúa nghe vậy khuôn mặt bỗng vui vẻ, cầm lấy bàn tay mềm mại của Trần Oanh Nhi, cầu khẩn nói:

- Hảo Oanh Nhi, cô mau giúp ta nghĩ biện pháp đi… Ta… Ta không thể gả cho Cảnh Tuyền được.

Trần Oanh Nhi cười hì hì, sau đó nháy mắt chọc ghẹo:

- Cô không lấy Cảnh Tuyền thì lấy ai?

- Ta…

Giang Đô quận chúa nghẹn lời, khuôn mặt liền ửng đỏ sau đó nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói:

- Dù sao ta cũng không lấy Cảnh Tuyền, gả cho ai cũng được…

Trần Oanh Nhi ung dung cười:

- Cởi chuông còn cần phải tìm người buộc chuông, cô nếu không muốn gả cho Cảnh Tuyền thì có thể đến tìm Tiêu Phàm, hắn có thể xử lý được..

Khóe miệng Trần Oanh Nhi cười nhạt:

- Dù sao thì danh tiết của cô đã bị hắn làm bẩn, làm hại cô không thể nào xuất giá được. Tiêu Phàm hắn là một nam nhâm, nếu hắn không phụ trách thì cô có thể tìm ai được?

Giang Đô quận chúa hoảng sợ, bàn tay bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn giật mình nói:

- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ muốn ta chủ động tìm Tiêu Phàm sao? Ta biết nói sao với hắn?

Trong mắt Trần Oanh Nhi hiện lên một vẻ phức tạp:

- Ăn ngay nói thật, nếu bây giờ cô không nói với hắn thì còn đợi đến khi nào nữa? Chẳng lẽ đợi đến khi Khâm Thiêm giám định ngày sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Đô quận càng lúc càng hồng, nàng xấu hổ xiết đôi bàn tại lại với nhau rồi lúng ta lúng túng nói:

- Nhưng mà… Nhưng mà ta là một nữ tử chưa xuất giá cứ như vậy chạy đến tìm hắn... Sau đó lại muốn hắn chịu trách nhiệm. Điều này cũng có vẻ quá điên cuồng a! Nếu việc này truyền ra ngoài thì ta không muốn sống nữa nha! Lại nói hắn còn một vị phu nhân nữa, nếu như ta lỗ mãng chạy đến tìm hắn thì sẽ ra sao?

Trần Oanh Nhi thở dài:

- Quận chúa, mặt mũi cùng với hạnh phúc thì người chọn cái gì?

- Hạnh phúc!

Giang Đô quận chúa nói ngay không cần phải suy nghĩ.

Giang Đô quận chúa đằng đằng sát khí đến Tiêu phủ.

Trần Oanh Nhi miễn cưỡng dựa bờ vai vào bên khung cửa, đôi mắt chẳng biết tại sao lại tràn đầy nước mắt.

- Tiểu thư, quên đi thôi. Yêu cũng không phải yêu, hận cũng không phải là hận, người tội gì phải tra tấn bản thân mình như thế.

Bão Cầm đi bên bên người Trần Oanh Nhi nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng

Tiểu nha hoàn Bão Cầm hôm nay cũng có chút không vui. Lúc cô gia ở Giang Phổ thì nàng không có cảm giác này nhưng khi Tiêu Phàm ly khai khỏi thì nàng lại cảm thấy khó chịu, cảm giác như thiếu một cái gì ấy.

Trần Oanh Nhi lau lệ, lồng ngực không tự chủ được mà nhô lên, thanh trở nên trầm tĩnh:

- Không, ta nhất định phải thử một lần. Tiêu Phàm nếu có gan vì một tiểu khất nữ mà không thành thân với quận chúa thì Trần Oanh Nhi ta đây quả thực là phục hắn. Hắn vì một tiểu khất nữ mà không muốn thành thân với quận chúa thì ta có lý do gì để hận hắn. Cho nên, ta nhất định phải thử một lần, bằng không sẽ hối hận cả đời.

Loan giá của Giang Đô quận chúa phi nước đại một mạch, rất nhanh đã xuất hiện tại cửa của Tiêu phủ.

Đứng hầu bên loan giá là thị nữ Mặc Ngọc, nàng liền nhanh chóng tiến lên gõ cửa Tiêu Phủ. Cái mặt mo của Trương quản gia liền xuất hiện trước mắt.

- Giang Đô quân chúa đến tìm Tiêu đại nhân, các ngươi mau mau nghênh giá.

Mặc Ngọc ưỡn bộ ngực sữa ra trước, giòn giã quát.

- A! Lão gia nhà ta người..

Không đợi Trương quản gia nói xong, Giang Đô quận chúa đã hạ loan giá, nhanh chóng tiến vào cửa. Sau đó liền hướng vào nội đường Tiêu phủ đi tới.

- Người này là ai nha? Ai nha? Đến cùng là công chúa hay bọn cướp đường vậy? Cứ như vậy mà xông vào trong sao?

Trương quản gia nóng nảy nói, liền đi theo phía sau quận chúa, vừa chạy vừa nói.

Giang Đô quận chúa vẫn làm ngơ, khuôn mặt nàng đỏ bừng, bất chấp tất cả mà chạy nhanh vào bên trong.

Lúc này nàng đành phải làm như vậy, nàng thầm nghĩ cần phải thật nhanh tìm được Tiêu Phàm. Thừa dịp mình còn dũng khí mà tìm được hắn sau đó lai làm một hành động lớn mật nhất từ khi chào đời đến này đó chính là “ BỨC HÔN”!

Nàng không muốn xuất giá, nàng đối với tương lai thì có chút sợ hãi nhưng mà nàng lại không thể không xuất giá, chỉ vì vận mệnh nàng lại bị người khác sắp đặt. Nữ nhi nào lại không mơ tưởng đến hình dáng của phu quân mình? Mơ tưởng qua đi khuôn mặt ai lại chẳng đỏ bừng? Giang Đô quận chúa cũng không phải là ngoại lệ

Nàng chỉ gặp qua Tiêu Phàm vài lần, tình cảm với hắn còn chưa có bao nhiêu, đối với nàng mà nói Tiêu Phàm giống như một giấc mộng. Trong mộng nàng được một vị hôn phu mặc áo ngũ sắc đến thành thân với nàng, hắn ít nhất còn có diện mạo anh tuấn, ăn nói nho nhã, lại có một chút bướng bỉnh hơn nữa lại cùng nàng có chút mập mờ.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy mình với Tiêu Phàm có điểm giống nhau, ăn khớp với nhau.. Điều này có phải là ông trời đã an bài duyên phận hay không?

Nếu trên đời này nàng được quyền lựa chọn một nam tử làm trượng phu của mình thì nàng sẽ không do dự mà chọn lấy Tiêu Phàm. Có rất nhiều nữ nhân nguyện ý suốt đời sống trong mộng, Giang Đô quận chúa cũng là một trong đó đó, rất ngốc, nhưng nàng lại không hối hận

Bên tai chỉ nghe tiếng gió, cảnh sắc trước mắt không ngừng hiện ra. Bàn tay nàng nắm chặt váy, xuyên qua tiền viện, tiền đường, nội đường, bọn hạ nhân trong Tiêu phủ ngạc nhiên nhìn vào nàng. Một đường tiến quân thần tốc cuối cùng nàng cũng đã đến trước cửa.

Nàng thở hổn hển, tung một cước vào cánh cửa.

Phanh!

Cảnh cửa bị mở ra, cảnh tượng bên trong làm cho nàng lắp bắp kinh hãi.

Tiêu Phàm không có ở bên trong, mà lúc này Tiêu Họa Mi lại đang ngồi xếp bằng ở trên giường, trên giường bày ra những nén bạc trắng như tuyết. Tiêu Họa Mi một tay ôm bạc, một tay khác lại lay bên giường, bộ dáng trông có vẻ cực kỳ say mê.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tiêu Họa Mi liền hoảng sợ theo bản năng liền đem bạc để ra phía sau lưng. Sau đó khuôn mặt cảnh giác nhìn về phía cửa.

Giang Đô quận chúa là trưởng nữ của Đại hoàng tử Ý Văn thái tử còn Tiêu Họa Mi là ấu nữ của Tứ hoàng tử Chu Lâm, đây là lần đầu tiên hai tỷ muội này gặp mặt nhau.

Lần đầu gặp mặt, bầu không khí có vẻ rất xấu hổ.

Nàng hơi giật mình đứng ở trước cửa, đôi mắt mở thật to, một người đang ngồi ở trên giường hai tay ôm chặt bạc, hai người trừng to mắt cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn nhau.

Nhân sinh gặp mặt thường có nhiều phương thức, nhưng đối với loại lần đầu gặp mặt này thì quả thật là có chút kỳ lạ.

Thật lâu sau..

- Cô đến tìm ai?

Tiên Họa Mi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cảnh giác hỏi.

- Ta. . . Ta đến tìm Tiêu đại nhân.

Giang Đô quận chúa gian nan nuột một ngụm nước bọt.

- Cô là ai?

Trương quản gia hổn hển chạy tới, thở hổn hển nói:

- Phu nhân… Giang Đô quận chúa giá lâm…

Nói xong, sắc mặt có chút cổ quái liếc nhìn quận chúa.

Quận chúa xấu hổ cười cười:

- Đúng, là quận chúa giá lâm…

Tiêu Họa Mi cẩn thận dò xét quận chúa.

Nàng phất phất tay nói:

- Biết rồi, ngươi lui xuống đi!

Trương quản gia tò mò đánh giá vị quận chúa này, sau đó lui ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai vị quận chúa nhìn nhau

Giang Đô quận chúa tò mò đánh giá Tiêu Họa Mi, nhìn chằm chằm cả nửa ngày không nhịn được hỏi:

- Cô… Cô chính là phu nhân của Tiêu đại nhân à?

Tiêu Họa Mi nặng nề gật đầu:

- Đúng!

Lập tức nàng cũng lại hỏi:

- Cô…. Nhận biết được tướng công nhà ta sao?

Giang Đô quận chúa nghe vậy không khỏi chột dạ, cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Đúng!

Hai nữ nhân đối mặt với nhau, cẩn thận từng li từng tý thăm dò lẫn nhau, có vài phần hương vị ám chiến.

Đôi mắt đen nhánh Tiêu Họa Mi chớp vào cái, sau đó đôi chân nhấc lên bước xuống giường mang hài rồi chậm rãi đi đến trước mặt quận chúa.

Trong lòng Giang Đô quận chúa có chút bối rối, chẳng biết làm sao nàng lại cảm thấy rất khẩn trương, cứ việc trước mắt là đại phụ trên thực tế cũng chỉ là cái hơn mười tuổi đích tiểu cô nương, nhưng cũng không nhịn được mà hai chân phát run, cơ hồ muốn chạy.

Tiêu Họa Mi đứng ở trước mặt quận chút cẩn thận dò xét. Cuối cùng ánh mắt không tự chủ được mà dán vào bộ ngực cao ngất, nàng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của quận chúa rồi tiếp theo đó lại nhìn bộ ngực lép như sân bay của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hâm mộ, rốt cục cũng nuối tiếc thở dài vẻ mặt có vẻ suy sụp.

Vươn bàn tay nhỏ nhắn, Tiêu Họa Mi dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình sờ bộ ngực cao ngất của quận chúa, cam giác co dãn làm cho Tiêu Họa Mi có chút thất bại.

- Ngực của cô thật lớn!

Tiêu Họa Mi có chút hâm mộ nói:

- Tướng công khẳng định là rất thích nữ tử có ngực lớn.

- AAAA!

Quận chúa bị Tiêu Họa Mi phi lễ không nhịn được mà lui về sau một bước, hai tay gắt gao ôm lấy ngực, cái miệng nhỏ nhắn kinh hô

Nàng đối với vị Tiêu phu nhân cảm thấy có chút không kịp thích ứng.

- Cô đến tìm tướng công ta có việc gì?

Tiêu Họa Mi hâm mộ quận chúa có bộ ngực lo lớn này, đột nhiên hỏi.

- Ta… có việc.

Quận chúa dần dần thích ứng với lối suy nghĩ của Tiêu Họa Mi.

Hai người dường như cũng không phải là loại người thích nói nhiều vì vậy cảnh tượng lại lâm vào cảnh trầm mặc.

Hai mắt lưu chuyển, chứng kiến một giường bạc trắng, quận chúa đành nói:

- Cô.. hiện giờ đang bận à?

Tiêu Họa Mi gật đầu lập tức hai mắt sáng ngời:

- Cô có rảnh không?

Tiêu Phàm không có ở đây, quận chúa đương nhiên là không bận gì rồi.

Tiêu Họa Mi hứng thú nói:

- Đi, giúp ta một chút.

- Giúp cái gì?

- Giúp ta chôn bạc.

Quận chúa…

Vì thế hai vị quận chúa một lớn, một nhỏ khiêng cuốc, xẻng giống như là kẻ trộm đi vào hậu viện bắt đầu đào hầm, chôn bạc.

Một lúc sau, bạc rốt cục cũng đã được chôn xuống hết. Hai quân chúa cũng biến thành hai tiểu mỹ nhân bẩn thỉu.

Tiêu Họa Mi thỏa mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khoái hoạt liền nở nụ cười hân hoan. Sóng mắt vừa chuyển liền nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của quận chúa nhất thời liền cười khanh khách.

Quận chúa cũng nhìn thấy bộ dạng của Chu Họa Mi cũng nở nụ cười.

Hai người vốn là tình địch nhưng không hiểu sao lại trở nên hữu nghị với nhau, cảm giác này thật vi diệu tựa như giữa hai nàng có một sợi dây vô hình đem hai nàng trói chung lại với nhau.

Quận chúa cười cười, đột nhiên trong lòng lại hiện lên một cảm giác quái dị, ta đến đây không phải là để bức hôn sao? Vì sao lại cùng phu nhân của hắn đi chôn bạc?

Tiêu Phàm về đến nhà, vừa đi vào phòng ngủ thì trông thấy một cảnh tượng.

Hai vị quận chúa một lớn, một nhỏ cả người đều lầm lên bùn đất giống như là từ trong đất chui ra lại còn đứng ở cùng nhau cười nói vui vẻ nữa.

Tiêu Phàm chấn động, làm sao thế này? Tại sao Giang Đô quận chúa lại đến đây, hơn nữa lại còn thành ra bộ dạng như vậy?

Không kịp suy nghĩ, Tiêu Phàm liền nhanh chóng sửa sang lại áo mũ, đi vào cửa phòng hướng quận chúa vài chào, hạ giọng nói:

- Hạ quan Tiêu Phàm tham kiến quận chúa điện hạ.

Oan gia này rốt cục cũng xuất hiện, đôi mắt Giang Đô quận chúa lập tức sáng, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu đột nhiên chạy đến trước mặt Tiêu Phàm, không đợi hắn đứng lên liền nhanh như chớp túm lấy vạt áo của Tiêu Phàm sau đó kéo hắn ra khỏi cửa.

Vừa đi nàng cũng không quên quay đầu hướng Tiêu Họa Mi điềm đạm nho nhã cười:

- Phu nhân, thất lễ rồi… Ta tìm tướng công của cô có chút việc..

Tiêu Phàm bị nàng túm lấy vạt váo, lập tức cực kỳ hoảng loạn, thất thanh hỏi:

- Tình huống như thế nào? Tình huống như thế nào?

Giang Đô quận chúa chẳng biết lấy khí lực ở đâu dùng sức lôi kéo hắn. Tiêu Phàm liền biến mất, tiếng kêu cũng càng lúc càng xa.

Tiêu Họa Mi bình tĩnh đứng ở trong phòng, nhìn bóng dáng hai người đi thật xa, rất lâu sau đó lại thở dài. Khuôn mặt nhỏ nhắn liền hiện lên vài phần phức tạp.

Tiêu gia chúng ta có lẽ sắp có nhiều nữ chủ nhân a.

Rừng đào bên trong tiền viện Tiêu phủ

Phanh!

Tiêu Phàm bị quận chúa thô lỗ dùng sức đặt vào bên cạnh một gốc cây đào.

- Ngươi phải gả cho ta!

Khuôn mặt Giang Đô quận chúa rạng hồng như nắng chiều, nhưng ngữ khí lại giống như bọn thổ phỉ, hung hăn dữ tợn.

- A!

Tiêu Phàm há mồm trợn mắt nhìn quận chúa.

Hai người trầm mặc. . .

- Mới vừa rồi ta nói sai, là ta muốn gả cho ngươi .

Quận chúa vất vả cả ngày mới nói ra được.

Trực tiếp như vậy sao?

Hai mắt Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào quận chúa nghe vậy theo bản năng uốn éo thân mình, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng sẵng giọng nói:

- Đáng ghét!

Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa biến thành màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.