- Ta cảm thấy việc làm ra ầm ĩ như vậy khẳng định một hồi sẽ hiểu lầm.
Hoàng Duy Thiện biểu hiện sự chân thành.Hắn cảm thấy bất an trong lòng, lời nói của Tiêu Phàm giống như cây đinh ghim vào lòng hắn. Quan trường huyện Giang Phổ tuy rằng không lớn, nhưng dù nhỏ bé thì cũng là một vòng luẩn quẩn, không khéo sẽ rút dây động rừng. Nếu như Tiêu Phàm thật sự có quan hệ với Tào huyện lệnh thì như vậy hôm nay không thể động vào một sợi lông tơ của hắn được. Dân ăn chơi cũng có hai mắt nhìn trời, không thể ngu ngốc cả đời, bọn họ cũng tự hiểu được quần áo đang mặc trên người là do gia đình cung cấp. Nếu chẳng may chọc họa đến cho cha hắn, quan lộ bị ảnh hưởng, như vậy cuộc sống ăn chơi trác táng của mình cũng chấm dứt.
Hiện tại không rõ tình hình như thế nào, Hoàng Duy Thiện tạm thời phải lựa chọn nhượng bộ, hắn cần phải điều tra cho rõ ràng Tiêu Phàm cũng Tào huyện lệnh rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? Bên ngoài đều nói cô gia của Trần Gia là một tên phế vật bỏ đi , nhưng nhìn biểu hiện của Tiêu Phàm ngày hôm nay thì Hoàng Duy Thiện cảm thấy những tên nói lời này quả thật là những mắt chó đuôi mù. Có thể bức công tử của tri huyện đến bước đường cùng mà là kẻ bỏ đi sao?
Hiện tại hình tượng của Tiêu Phàm trong lòng Hoàng Duy Thiên có chút sâu không lường được. Phụ thân nói quả không sai, Tiêu Tàm cùng Tào Nghị quả thật giống nhau, đều không phải là đèn dầu sắp cạn.
- Tiêu…. Tiêu chưỡng quầy, nếu không còn gì muốn nói thì ta, ta đi trước đây.
Gương mặt của Hoàng Duy Thiện co rút lại, dẫn một đám lưu manh hỗn đản vẻ mặt ngượng ngập chuẩn bị chạy lấy người.
- Chờ một chút!
Tiêu Phàm gọi hắn lại.
- Ngươi muốn như thế nào?
Ánh mắt Hoàng Duy Thiện híp lại, hay là tên gia hỏa này không định buông tha cho mình? Thật sự là to gan như chó, dù sao đi nữa mình đường đường là con trai của tri huyện lại để cho một tên dân đen khi dễ, sau này hắn còn như thế nào mà ngẩng đầu được?
Tiêu Phàm mỉm cười, kéo Hoàng Duy Thiện qua một bên thấp giọng nói:
- Hoàng công tử, chuyện hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm việc này thì không tính. Bất quá tục ngữ có nói “Oan gia nên giải không nên kết.” Hôm nay, Hoàng công tử dẫn nhiều người như vậy đến cửa mà chuyện gì cũng chưa làm, cứ như thế mà đi rồi thì thể diện của Hoàng công tử để ở đâu?
- Ngươi có ý gì?
Vẻ mặt Hoàng Duy Thiện cảnh giác.
Tiêu Phàm cười nói:
- Dân không đấu cùng quan, thảo dân đương nhiên là không thể trêu vào Hoàng công tử ngài, lại không thể để Hoàng công tử mất đi mặt mũi. Cho nên đã nghĩ ra một biện pháp, có thể để cho ngài lấy lại thể diện, thảo dân cũng tốt lưu cho một đường lui cho nhau.
- Cách gì?
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Đánh người là không đúng, bất quá đập tửu điếm này thì không sao. Thảo dân vì mặt mũi ngài mà phải lo nghĩ, ngài nếu bây giờ cảm thấy không xuống nước được thì thảo dân cho ngài một lời đề nghị. Không bằng dứt khoát đem Túy Tiên Lầu này đập phá đi, như vậy thì người cũng giữ được thể diện, Hoàng công tử thấy sao?
Hoàng Duy Thiện vừa nghe vậy thì mắt lập tức phát sáng, tiếp theo đó cảnh giác nhìn vào Tiêu Phàm:
- Người là chưỡng quầy của Túy Tiên Lâu? Ngươi có hảo tâm như vậy, kêu ta đem khác điếm này đập phá? Ngươi có ý đồ gì? Hay cho nghĩ muốn cho ta rơi vào tròng…?
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Thảo dân đương nhiên là không hài lòng rồi, nhưng mà thảo dân thật sự không nghĩ sẽ đắc tội với ngài, nếu trong lòng ngài không hài lòng thì chẳng phải sau này ta sẽ không có được ngày yên ổn. Đây chỉ là một biện pháp bất đắc dĩ mà thôi.
Hoàng Duy Thiện suy nghĩ một chút cảm thấy đập phá tửu điếm quả thật vừa có thể trút giận vừa có thể lấy lại mặt mũi.
- Ngươi… Đây chính là lời ngươi nói a, cũng không thể đổi ý ngươi kêu ta đập phá, cho dù sau này ngươi có mời Tào huyện thừa đến đây ta… Ta cũng không sợ a.
- Cái kia là đương nhiên, thảo dân đắc tội ai cũng không dám đắc tội Hoàng công tử ngài.
Tiêu Phàm chỉ tay lên trời mà thề thốt, thuận tiện cũng hảo tâm nhắc nhở:
- Hoàng công tử đập phá có cần công cụ gì không? Thảo dân có thể cung cấp cho người nha.
Đầu óc Hoàng Duy Thiện suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng xác định phải đập phá Túy Tiên Lâu này. Vì thế hắn cắn răng một cái, ác giọng nói:
- Không cần! Những thứ này chúng ta có!
Tiêu Phàm thức thời liền đứng qua một bên. Hoàng Duy Thiện đi đến đám lưu manh đang đứng trước mặt, hừ hừ hai tiếng, khôi phục lại bộ dạng kiêu ngạo như lúc mới vào quán.
- Mấy tên hỗn đản các ngơi còn đứng yên làm gì? Đem chỗ này đập phá cho lão tử.
Chúng lưu manh ngẩn ngơ như con gà tơ sau đó liền phấn chấn như mới uống doping. Một tên lưu manh ánh mắt lấm la lấm lét dò xe Tiêu Phàm, liền tên đến trước mặt Hoàng Duy Thiện lấy lòng nói:
- Công tử, người có muốn tiểu nhân giáo huấn tên mặt trắng này không?
- Ba!!
Hoàng Duy Thiện hung hắn tát một phát vào mặt hắn, cả giận nói:
- Chỉ đập phá tửu điểm, không cho phép đánh người.
Vì thế mấy tên lưu manh đều cầm hung khí trong tay đao thương, gây gộc bắt đầu đập phá tửu điểm. Bụi đất , ồn ào náo động, khí thế ngất trời, bầu không khí giống như là họp chợ. Chẳng được bao lâu thời gian, đại đường bên trong Túy Tiên Lâu nhất thời đều bị đập cho vụn vặt linh tinh, ngổn ngang, vò rượu để trên bàn ghế cũng bị đám lưu manh tùy ý nện vào, toàn bộ đều hóa thành tro bụi.
Mọi người hung ác đánh đập, nhiệt tình, năng nổ cả mười phần nhưng mà Tiêu Phàm, lão Thái cùng đám tiểu nhị đứng một bên cũng thờ ơ, không mảy may có phản ứng gì.
Giờ phút này Hoàng công tử tựa như "Nam kinh lộ thượng hảo bát liên" (DG: một sự kiện của Tùng Của – kệ nó đi), hình tượng chính nghĩa được rối tinh rối mù.
Lúc này lão Thái đứng bên cạnh Tiêu Phàm nghe tiếng đập phá đổ vỡ cả người lạnh run.
- Này chưởng quỹ…. Đến thế nào cho phải, bọn chúng đập phá không chừa một chút gì a….Này…
Lão Thái gấp đến độ mắt cũng tái như thịt bò. Vẻ mặt Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh nhìn vào đám lưu manh đang đập phá tửu quá, trong mắt cư nhiên lại hiện ra phần thưởng thức:
- Lão Thái, ngươi có thể bình tĩnh một chút hay không?
- Chưỡng quầy , bình tĩnh không được a… này…. Làm sao trả lời với chủ nhân? Xong rồi, xong rồi! Túy Tiên Lâu bị người ta đập phá, ta nhất định sẽ bị chủ nhân đuổi đi.
Vẻ mặt lão Thái tuyệt vọng
Tiêu Phàm thở dài:
- Ta hỏi người này lão Thái, Hoàng công tử dẫn người đến đây đập phá, làm sao chúng ta có thể thương lượng được?
- Sao.. Thương lượng như thế nào? Thương lượng cái gì?
Bộ dạng của lão Thái lúc này trông có vẻ hồ đồ.
Tiêu Phàm lại thở dài, kiên nhẫn nói tiếp:
- Không phải chúng ta đã từng nói đem Túy Tiên Lâu sửa chữa lại sao? Trong đại đường này tất cả mọi thứ đều cần phá đi xây lại, ngươi ngẫm lại xem có phải là ta nói như vậy không?
- Đúng là như vậy!!!
Tiêu Phàm thở dài, nhìn đám lưu manh đang đập phá bằng ánh mắt đầy cảm kích, ngữ khí trở nên thút thít:
- Hiện tại, tên tiểu tử này đã nhiệt tình giúp đỡ chúng ta miễn phí, ngươi còn gấp gáp cái rắm gì nữa? Lẽ ra ngươi cần phải biết cảm ơn trong lòng chứ.
Lão Thái nghe vậy liền thất thần, khuôn mặt lo lắng bỗng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Tiếp theo, trong mắt toát là một ý cười như có như không. Ý cười dần dần lan tràn cả khuôn mặt của lão.
- Chưởng quỹ nói rất có đạo lý, lão đây thật sự nên cảm tạ bọn chúng mới đúng.
Ngữ khí lão Thái mang theo vài phần ức chế không được vui vẻ cho lắm. Vị Tiêu lão bản này thật sự…. rất xấu a! Ha ha.
Rất nhanh, đám lưu manh đã đem đại đường đập phá đến mức tan thành khói bụi, Hoàng Duy Thiện thấy được cảnh tàn phá của đại đường này không khỏi nở nụ cười thỏa mãn. Hắn thở hổn hển đi đến trước mặt của Tiêu Phàm nói:
- Hừ, Tiêu Phàm ngươi thấy rõ rồi chứ! Sau này còn dám đắc tội đến ta thì kết cục sẽ giống như Túy Tiêu Lâu này đây!
Tiêu Phàm khúm núm:
- Dạ, dạ, Hoàng công tử lộ ra thần uy, thảo dân ngưỡng mộ, sợ hãi không thôi.
Hoàng Duy Thiện thấy vẻ mặt cung kính của Tiêu Phàm, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hảo cảm đối với hắn. Vị Tiêu chưởng quỹ này làm việc quả thật khéo léo, trước mặt đám lưu manh còn giữ thể diện cho mình vì thể diện của mình mà hắn đem cả tửu điếm cho mình đập phá. Người này nói được làm được, cũng là bất đắc dĩ mà bất lực thôi.
Hoàng công tử chưa từng có lần nào đắc ý như lần này, dẫn một đại bang lưu manh khiêng các loại công cụ, giống như một đám mới vừa làm xong hoạt động mệt nhọc phó phó đích thi công đội, hài lòng đích rời đi Túy tiên lầu.
Tiêu Phàm nhìn Hoàng công tử dương dương đắc ý rời đi, thần sắc vui minh thở dài một hơi: