Đại Minh Vương Hầu

Chương 115: Chương 115: Thầy trò được cứu.




Kinh sư ban đêm, hàn ý dày đặc, tiếng kêu cứu của Tiêu đại gian thần vang vọng khắp kinh sư.

Sớm nên kêu cứu, có lẽ hai người bị thích khách truy sát đến quá mức khẩn trương, vì thế không hẹn mà cùng xem nhẹ, chỉ lo ngây ngốc chạy trối chết, hoàn toàn quên mình đang chạy trên đường chính kinh sư, Tiêu Phàm lại là Cẩm Y vệ Đồng Tri hoành hành thiên hạ, phía sau hắn có tổ chức có thể nương tựa .

Thời khắc kinh tâm động phách nhưng lại làm ra chuyện vô lý như vậy, Tiêu Phàm cùng Thái Hư lập tức chạy trối chết cũng không tránh được cảm giác mất mặt.

- Tiểu vương bát đản, bần đạo hôm nay nếu chết, chính là bị ngươi hại chết! Ngươi đường đường là đại quan Cẩm Y vệ nha!

Thái Hư vừa chạy vừa mắng.

Tiêu Phàm thở hổn hển, đỏ mặt nói:

- Ta còn chưa có giác ngộ đại quan, cứ cho rằng mình còn đang ở cái miếu sơn thần kia. Sư phụ a, cái này gọi là tính cách chất phác, tình cảm chân thành a.

- Chân cái đầu ngươi! Bọn kia lại đuổi sát rồi kìa!

Thái Hư hổn hển kêu lên.

- Cứu mạng a giết người rồi! Ngũ quân đô đốc phủ người đâu? Cẩm Y vệ có ai đang ăn khuya không? Cứu mạng! Có người hành hung a!

Thái Hư thê lương kêu to.

Tiếng kêu cực kỳ bi thảm quanh quẩn trời đêm rất lâu, vẫn không có người tới cứu mạng. Ngũ quân đô đốc phủ cùng Cẩm Y vệ giống như cũng biến thành điếc. Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hai người hít thở dồn dập, cùng tiếng bước chân của đám thích khách đuổi theo đằng sau.

- Sư phụ, phương pháp ngươi hô không đúng a, hô nữa cũng không có người đến đâu.

Tiêu Phàm thở hồng hộc nói.

- Vậy ngươi hô đi!

Thái Hư giận dữ.

Tiêu Phàm cũng không khách khí, vì thế lớn giọng hét:

- Oa, bị điên à! Quá nửa đêm còn có nữ nhân trần truồng! Có ai quản không?

Vừa dứt lời, khúc quẹo phía trước truyền đến một trận bước chân hỗn loạn, một giọng nói gấp gáp vang lên:

- Ta là Cẩm Y vệ trấn phủ ti bách hộ dưới trước Tào đại nhân, ai trần truồng? Ai trần truồng? Thật suy đồi a!

Thái Hư trợn mắt há mồm.

Đám thích khách cũng trợn mắt há mồm.

- Đây, đây là cái gì?

Thái Hư nhìn Tiêu Phàm lắp bắp nói.

Tiêu Phàm dừng bước, duỗi tay phất phất, sau đó chỉ vào đầu mình, ngạo nghễ cười nói:

- Tri thức thay đổi vận mệnh.

Nói lời này Tiêu Phàm cười tiêu sái, nếu cho hắn một cái quạt lông ngỗng thì chính là Gia Cát tái thế, Khổng Minh trọng sinh.

Tình thế nghịch chuyển, hơn trăm danh cẩm y giáo úy dưới sự dẫn dắt của bách hộ, tà đâm bước ra.

Tiêu Phàm chạy nhanh cao giọng hô:

- Ta là Cẩm Y vệ Đồng Tri Tiêu Phàm, bị người đuổi giết hơn nửa đêm, các ngươi chạy nhanh đi tới.

Cẩm y bách hộ mí mắt nhảy nhảy, sau đó đổ mồ hôi đầm đìa, hắn đối với những lời "bị người đuổi giết hơn nửa đêm" này rất mẫn cảm, vì thế chạy nhanh vung tay lên, chỉ vào đám thích khách kia:

- Cẩu đảm lớn thật! Người tới, vây lại cho lão tử!

Soạt một tiếng, hơn trăm danh cẩm y giáo úy đồng loạt rút tú xuân đao ra khỏi vỏ, sau đó chia làm hai đội bao vây đám thích khách lại.

Tình thế đột biến, đám thích khách tức khắc ngừng lại, có hai thích khách phản ứng kịp, thừa dịp hỗn loạn muốn chạy trốn, lập tức bị cẩm y giáo úy tay cầm kình nỗ bắn dắt vào tường.

- Cẩm Y vệ ban sai, ngươi còn không thúc thủ chịu trói!

Bách hộ giương đao dữ dằn quát to.

Chúng cẩm y giáo úy đằng đằng sát khí cùng quát lên:

- Buông binh khí xuống, nếu không giết chết bất luận tội!

Đám thích khách bị vây ở bên trong, dựa lưng vào nhau thành một khối, giương đao cảnh giác.

Bách hộ thấy tình thế đã bị khống chế, tiến lên ôm quyền thi lễ đạo:

- Thuộc hạ Cẩm Y vệ kinh sư đô chỉ huy sứ ty bách hộ Dương Đắc Lợi, tham kiến Tiêu đại nhân, thuộc hạ đến chậm, Tiêu đại nhân bị sợ hãi.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, Tiêu Phàm thần tình may mắn, nào còn ởảnh trym trách cứ hắn? Nghe vậy không khỏi vui vẻ nói:

- Dương bách hộ không cần đa lễ, các ngươi tới rất là đúng thời điểm, thời khắc mấu chốt cần phải dựa vào tổ chức nha.

Đám thích khách mặc dù bị bao vây, vẫn chút không thấy bối rối, hơn mười người lưng tựa lưng thành một khối, đột nhiên lại có hai gã thích khách bay lên trời, cương đao trong tay ra sức phóng đi, phốc phốc hai tiếng trầm đục, hai gã cẩm y giáo úy bị cương đao đâm thủng ngực chết tươi. Vòng vây cũng bị mở ra một lỗ hổng.

Chúng thích khách nắm bắt cơ hội trong khoảnh khắc này, đồng loạt nhảy lên tính lao ra từ lỗ hổng. Hai gã thích khách bay lên trước thì bị hơn mười cỗ kình nỏ phá không bay tới bắn thành con nhím.

- Cẩm Y vệ bắt người, ngươi còn dám chống lại lệnh bắt? Còn không thúc thủ chịu trói!

Dương Đắc Lợi mở mắt hét to đạo.

Chúng thích khách không dám động, mắt thấy phá vây vô vọng, hơn mười người nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra tuyệt vọng cùng thần sắc kiên quyết, cùng gật đầu rồi giương đao cứa lên cổ mình. Những người này là tử sĩ chân chính, một kích không trúng liền tự sát, tuyệt không để lại người sống hay manh mối gì liên lụy đến chủ nhân.

Tiêu Phàm thấy bọn họ trao đổi ánh mắt, thấy không ổn, lập tức bước tới cầm bọc chân giò tính mang về cho Tiêu Họa Mi ăn khuya hung hăng ném vào đầu một tên thích khách động tác hơi chậm.

Hai cái chân giò ước chừng nặng hơn hai cân, nện vào đầu thích khách tức thì khiến hắn lảo đảo choáng váng. Một cẩm y giáo úy thừa cơ rút đao ra đập vào cổ tay hắn. Thích khách kêu lên đau đớn, cương đao trong tay rơi xuống đất.

Không đợi thích khách phản ứng đi tới, Tiêu Phàm huy quyền đấm vào mặt hắn, răng rắc một tiếng, cằm thích khách bị đánh vỡ ngã lăn ra sau.

Nói thì chậm chứ thực ra mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, chẳng mấy chốc tất cả bình tĩnh lại. Hơn mười thích khách tự sát mà chết, chỉ còn lại một tên bị Tiêu Phàm đánh vỡ cằm mà thôi.

Tiêu Phàm vỗ vỗ tay, lạnh giọng phân phó:

- Kiểm tra miệng của hắn, xem bên trong có giấu độc dược không.

Dương Đắc Lợi vung tay lên, một gã cẩm y giáo úy liền tiến lên cạy miệng thích khách ra, lần mò một lát lôi ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ sậm.

Dương Đắc Lợi không khỏi khâm phục ôm quyền nói:

- Tiêu đại nhân thật sự là thể nghiệm và quan sát tinh tế, thuộc hạ bái phục.

Tiêu Phàm thản nhiên thừa nhận, cái này phải cảm tạ kiếp trước phim truyền hình diễn tốt thật! Không quan tâm phim về triều đại nào, chỉ cần xuất hiện thích khách miệng hắn tất sẽ có một viên thuốc độc kiến huyết phong hầu. Mà điều thần kì là những thích khách này ăn cơm uống rượu như thường mà chưa từng xuất hiện tình trạng không cẩn thận cắn vỡ độc dược trong miệng. Chuyện này rất vô lý, Tiêu Phàm thấy không vừa ý chút nào.

Khiến người cảm thấy vui mừng chính là, hôm nay mấy cái này thích khách từ đầu tới đuôi chưa nói một chữ, đây cũng khiến người ta bớt lo lắng bi kịch xảy ra. Trên truyền hình thích khách vừa ra đã hô lớn cái gì mà "Đứng yên", vừa hô lớn vừa ra sức chém giết, nhất tâm đa dụng, xem ra mấy tên thích khách này kém chuyên nghiệp hơn rồi.

- Trói tên thích khách này lại áp giải vào ngục!

Dương Đắc Lợi quát lên.

Vài tên cẩm y giáo úy lập tức tiến lên lấy dây thừng ra trói chặt thích khách lại.

Dương Đắc Lợi ôm quyền nghiêm nghị nói:

- Tiêu đại nhân, thuộc hạ đi khảo tra hắn, nhất định buộc hắn nói ra người phía sau sai sử.

Tiêu Phàm mặt không chút thay đổi gật đầu, kỳ thật thích khách cung khai hay không đã không quan trọng, Tiêu Phàm sớm rõ ràng ai là người chủ sự phía sau màn, lưu lại tính mạng thích khách là bởi vì hắn đối với Tiêu Phàm còn có tác dụng khác.

Phía sau truyền đến thống khổ rên rỉ, Thái Hư mềm nhũn nằm trên mặt đất, hạ thân trúng tiễn đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Phàm vội vàng ngồi xổm nhìn Thái Hư mất tinh thần mà không khỏi đau xót, ấm giọng nói:

- Sư phụ, thương thế của ngươi không sao cả chứ?

Thái Hư lắc lắc đầu, suy yếu cười nói:

- Cũng may mấy tên này không có độc, không thì bần đạo đã sớm phi thăng rồi.

Tiêu Phàm nức nở nói:

- Sư phụ ngài đừng buồn, ngài nhất định có thể sống đến một trăm tuổi .

Thái Hư mặt tức khắc đen lại:

- Đạo gia hơn một trăm ba mươi tuổi, ý của ngươi không phải là ta đáng ra phải chết sớm rồi?

- Sư phụ thật sự là mẫn cảm, ngài yên tâm, mấy tên thích khách đã mọc cánh thành tiên phi thăng trước ngài rồi.

Tiêu Phàm nói xong đứng lên, ánh mắt phẫn hận nhìn phía tên thích khách còn sống, bị trói gô kia.

Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm giống như báo săn mồi vọt tới quyền đấm cước đá, đánh cho tên kia thích khách kia đau đến rên rỉ mà vẫn cắn răng không hé một lời.

Tiêu Phàm thấy thích khách không hé răng, trong lòng thêm phẫn nộ, xuống tay cũng càng ngày càng tàn nhẫn, đánh cho tên kia thích khách mũi miệng ứa máu, quyền cước nặng, lực độ to lớn, cẩm y giáo úy đứng bên cạnh mà run sợ.

Thái Hư thấy Tiêu Phàm đánh thích khách như thế dù suy yếu mà vẫn vui mừng nở nụ cười.

- Đồ đệ, thôi, ngươi dừng lại đi, cẩn thận sát sinh, ngươi có tâm làm giúp vi sư bớt giận, vi sư ta đã rất vừa lòng

Tiêu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn hung hăng đánh thích khách.

- Đồ đệ, dừng tay đi, sư phụ ta không ngại, ngươi đừng đánh nữa, lưu cái người sống quan trọng hơn. Ngươi xả giận cho sư phụ, sư phụ rất là cảm kích, có đồ nhi thế này thật là không uổng công

Lời còn chưa dứt, Tiêu Phàm vừa đánh vừa thô bạo lệ kêu lên:

- Vương bát đản! Ngươi bồi tiền cho ta! Đây là đồ ăn khuya ta mang cho Họa Mi, toàn bộ ném vào người ngươi, ngươi bồi cho ta!

Thái Hư cứng lại, tiếp theo hai mắt đẫm lệ.

Vài canh giờ sau sự kiện ám sát, trời đã sáng choang.

Vừa mới tan triều, Chu Nguyên Chương đang đổi long bào, Khánh Đồng quỳ gối phía sau hắn, cẩn thận xoa nếp long bào bị gấp khúc.

Chu Nguyên Chương đứng trước gương đồng, làm như không chú ý hỏi:

- Đêm qua kinh sư không yên tĩnh nhỉ?

Khánh Đồng tay run lên, vội vàng nói:

- Bệ hạ ở thâm cung mà mọi sự trong thiên hạ vẫn rõ như lòng bàn tay.

Chu Nguyên Chương nhìn như bình tĩnh hừ hừ, chậm rãi nói:

- Trong hoàng thành, dưới chân thiên tử, cư nhiên có người ám sát quan viên triều đình, còn có luật pháp sao, còn coi trẫm ra gì không?

Khánh Đồng nghe ra Chu Nguyên Chương đang phẫn nộ, cuống quít quỳ xuống nói:

- Bệ hạ bớt giận

Chu Nguyên Chương phất ống tay áo, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khánh Đồng, trầm giọng nói:

- Nội cung hoạn quan không được tham gia vào chính sự, không được cùng triều đình quan viên, phiên vương lui tới mật thiết, đây là quy củ trẫm định ra lúc lập quốc, Khánh Đồng có phải ngươi nghĩ ngươi thu hối lộ của đám hoàng tử rồi báo cáo mọi chuyện cho chúng mà trẫm hoàn toàn chẳng biết?

Khánh Đồng như bị sét đánh, tức khắc sụp lạy liên tục, run rẩy gấp giọng nói:

- Bệ hạ tha mạng, bệ hạ, lão nô biết sai rồi! Lão nô biết sai rồi! Bệ hạ, lão nô hầu hạ ngài như vậy năm, cầu bệ hạ nhìn vào bao năm khổ cực, tha lão nô một . . .

- Đám tiểu vương kia dám ở kinh sư làm gì cũng không cần kiêng kị chính là do đám đại thần nội thị các ngươi chiều hư! Hôm nay bọn họ dám ám sát đại thần triều đình chẳng phải là ngày khác sẽ lấy đầu trẫm sao?

Chu Nguyên Chương nói xong hung hăng vung ống tay áo, không để ý tới Khánh Đồng đang dập đầu như giã tỏi, đi thẳng trở về Võ Anh điện. Khánh Đồng ngẩng đầu, nhìn Chu Nguyên Chương phẩy tay áo bỏ đi bóng dáng, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Không quá lâu, trong cung cẩm y thân quân liền bắt lấy Khánh Đồng, Chu Nguyên Chương hạ chỉ, ngọ môn chém đầu, thay nội quan khác.

Lúc này thái giám thông báo hoàng thái tôn đến thỉnh an. Kính cẩn thỉnh an qua đi, Chu Doãn Văn gấp giọng nói:

- Hoàng tổ phụ, đêm qua Tiêu Phàm ở đường cái kinh sư gặp chuyện, thiếu chút nữa không...

Chu Nguyên Chương nhàn nhạt gật đầu, nói:

- Việc này trẫm đã biết.

(Đoạn này nguồn text thiếu nên ta chém thêm tí cho đủ nội dung)

- Hoàng tổ phụ, có lệnh cho Cẩm Y vệ nghiêm tra chủ mưu không?

Chu Nguyên Chương hai mắt chăm chú nhìn hắn, sau nửa ngày mới đầy thâm ý nói:

- Tôn nhi, Tiêu Phàm gặp chuyện cần phải tra rõ sao?

- Đương nhiên phải tra.

Chu Doãn Văn thẳng lưng, trầm giọng nói:

- Người này mắt vô vương pháp, hoàng tổ phụ, Đại Minh ta từ khi lập quốc đến nay chưa bao giờ có đại thần gặp chuyện việc, đặc biệt là tại kinh sư, đây quả thực là đại nghịch bất đạo! Đêm qua nếu không có sư phụ Tiêu Phàm ra sức mở một đường máu, nói không chừng Tiêu Phàm sớm bị giết rồi, chủ mưu kiêu ngạo như thế, coi luật pháp Đại Minh ta là gì? Xem hoàng uy Chu gia chúng ta là cái gì?.

Chu Doãn Văn càng nói càng tức, khuôn mặt tuấn tú căng ra đến mức đỏ bừng, ngực phập phồng, hít thở dồn dập.

Chu Nguyên Chương lẳng lặng nhìn vào hắn, ánh mắt có chút ảm đạm, hắn tự giễu như cười cười, nói:

- Tra? Tra như thế nào? Tra ra rồi thì sao?

Chu Doãn Văn bước về phía trước một bước, trầm giọng nói:

- Đem ra công lý!

Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói:

- Chứng cớ đâu? Ngươi có chứng cớ sao?

- Cẩm Y vệ không phải bắt được một thích khách còn sống sao?

Chu Nguyên Chương chậm rãi lắc đầu nói:

- Tên thích khách kia mặc dù còn sống, kỳ thật cũng như chết. Theo Cẩm Y vệ hồi báo, đám thích khách kia thất bại liền tự sát, đây rõ ràng là tử sĩ người nào đó nuôi dưỡng, cho dù thích khách kia còn sống cũng không có khả năng moi ra được điều gì hữu dụng từ miệng hắn.

- Vậy chẳng lẽ chuyện này quên đi như vậy sao? Chẳng lẽ để chủ mưu tùy ý nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?

Chu Doãn Văn tức giận đến toàn thân run rẩy, Tiêu Phàm là bằng hữu, tối hôm qua thiếu chút nữa bị người hại chết, hắn là hoàng thái tôn cao quý mà báo thù cho bằng hữu cũng không làm được, điều này làm cho Chu Doãn Văn cảm thấy vạn phần phẫn nộ.

Chu Nguyên Chương nhìn hắn thật sâu, thình lình nói:

- Doãn Văn. Kỳ thật trong lòng ngươi đã sớm rõ ràng ai là chủ mưu đúng không?

Chu Doãn Văn cả kinh, lập tức cúi đầu, im lặng không nói.

Có sự tình tựa như một tầng cửa sổ mỏng manh, đâm hay không đâm nó không có gì khác nhau, có hay không chứng cớ cũng không quan trọng, giữa người với người cũng là như thế, chỉ có cách một tầng mỏng manh mà thôi, đâm vào chẳng khác nào xé rách mặt.

Chu Nguyên Chương thở dài nói:

- Hắn dám phái người ám sát Tiêu Phàm, đã nói lên hắn rất yên tâm với tử sĩ của mình. Vô luận có thành công hay không, những tử sĩ cũng không biết bán đứng hắn, không có chứng cớ, trẫm cũng không thể bắt hắn. Toàn triều văn võ nhìn chằm chằm vào trẫm, nếu trẫm vô lí ra tay thì pháp lệnh triều đình làm sau thực thi, huống chi hắn còn là hoàng tử!

Giương mắt nhìn vào Chu Doãn Văn, Chu Nguyên Chương trong mắt tràn đầy thương tiếc:

- Tôn nhi, trên đời này chuyện nói thì rất đơn giản, nhưng chân chính làm ra thì không đơn giản. Cái gọi là giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền lời này dùng ở dân gian còn được, nhưng dùng vào triều chính quốc sự thì không được. Triều đình lớn như vậy, giang sơn xã tắc lớn như vậy, các mối quan hệ, thế lực, rắc rối khó gỡ, dắt một mà động toàn thân, không phải ngươi hôm nay chém ta một đao, ta ngày mai chém lại đơn giản như thế. Có đôi khi ăn quả đắng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, thời cơ chưa tới, thời thế không được, không thể nào động vào đối phương.

Chu Doãn Văn nhìn thẳng Chu Nguyên Chương, thần sắc có chút suy nghĩ.

Chu Nguyên Chương không nhẹ không nặng gõ gõ bàn, nói:

- Nhìn mọi chuyện đều phải xét đến căn nguyên, Tiêu Phàm gặp chuyện việc, căn nguyên ở đâu?

Chu Doãn Văn nói:

- Phiên vương tại kinh sư làm xằng làm bậy, chỉ cần không có chứng cớ trực tiếp là không thể bắt hắn, chỉ có thể coi như không có chuyện gì. Bởi vì hắn biết hoàng tổ phụ không thể định tội hắn.

Chu Nguyên Chương lắc đầu cười nói:

- Xem ra ngươi hiểu không đủ sâu, với hắn đây cũng là một cách thăm dò ngươi. Tiêu Phàm mới làm quan, ám sát một tiểu quan ngũ phẩm với hắn mà nói không coi là cái gì. Nếu Tiêu Phàm chết coi như ngươi mất đi một sự giúp đỡ đắc lực, trẫm nếu vì một quan ngũ phẩm mà gây chiến đã nói lên đã có tâm đề phòng phiên vương, như vậy hắn có thể nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình khi trẫm tước phiên. Ám sát Tiêu Phàm trăm lợi mà vô hại sao lại không làm?

Chu Doãn Văn líu lưỡi nói:

- Một sự kiện ám sát bình thường còn có thâm ý phức tạp vậy? .

Chu Nguyên Chương thở dài:

- Làm thần tử như bước đi trên lớp băng mỏng, kẻ làm vua há không phải như thế? Doãn Văn a, hoàng đế không phải dễ làm như vậy, ngươi trước phải có ánh mắt đủ nhạy bén, mặc kệ chuyện gì ngươi cũng phải liếc mắt là nhìn rõ ý tứ ẩn hàm chân chính đằng sau, như vậy ngươi mới có thể đứng ở thế bất bại.

Chu Doãn Văn khom người nói tiếp:

- Hoàng tổ phụ, chuyện này nên xử trí thế nào cho tốt? Không thể thật sự không quan tâm đi?

Chu Nguyên Chương nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Tiêu Phàm tối hôm qua bị sợ hãi, ngẫm lại mấy ngày nay, Tiêu Phàm cũng đủ khổ sở, Đinh Sửu khoa án hắn xử lý rất khá, rất hợp í trẫm. Trẫm sẽ thưởng cho hắn, coi như hắn được tiện nghi lần này, trẫm sẽ không hỏi hắn xử lí ra sao.

Chu Doãn Văn ngạc nhiên nói:

- Tiêu Phàm hắn nên làm sao?

Chu Nguyên Chương có chút cao thâm cười cười, khoan thai nói:

- Tiêu Phàm là người thông minh, người thông minh biết chuyện gì không nên làm, cũng biết hắn nên muốn cái gì.

Chu Doãn Văn đi rồi, Chu Nguyên Chương một mình ngồi ở long án, thần tình cười trên mặt dần dần trở nên tái mét.

Ánh mắt dần sắc bén lên bắn ra tinh quang, hai tay nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt...

Rốt cục, hắn nhắm mắt, tựa đầu tựa lưng vào ghế, thần sắc mỏi mệt cùng cực, thở hắt ra một hơi thật dài, miệng thì thào tự nói:

- Lệ nhi, ngươi đến cùng muốn làm gì? Ngôi vị hoàng đế này cũng không phải của ngươi a! Ngươi thử để làm gì chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.