Sau khi ra khỏi trường thi, tâm trạng của hắn rất thoải mái, xác thực mà nói, vị đại tài tử giúp hắn kia rất nhiều, một bài văn hết cả cuộn giấy lớn, ngay cả một câu trong đó Tiêu Phàm xem cũng không hiểu, văn xem không hiểu nhất đinh văn hay!
Văn hay như vậy, đỗ tú tài mới là lạ đó. Chu Nguyên Chương không tìm ra được tội của hắn. Lão gia hỏa nhất định là rất thất vọng.
Cho nên lúc đi ra, trên mặt Tiêu Phàm còn mang nụ cười như có như không. Về phần vị thư sinh giúp hắn làm bài văn kia đã bị đánh hôn mê bất tỉnh, giờ còn nằm trong trường thi. Haizzz. Thời điểm cao hứng không nên nghĩ tới những chuyện làm cho người ta mất hứng a!
Chu Doãn Văn mặc một bộ áo tơ lụa đứng ở ngoài cổng, thấy Tiêu Phàm thì nở nụ cười rồi chậm rãi đi tới.
Hai người đối mặt đều nở nụ cười. Có cảm giác ăn ý sau khi làm xong chuyện xấu.
- Đã làm xong bài?
- Xong rồi, khẳng định đỗ tú tài không thành vấn đề.
Chu Doãn Văn cười nói:
-Đúng thế, ngươi không quan tâm một chút về vị tài tử ta mời tới thi hộ là ai sao? Người ta năm đó đã có danh bảng nhãn, ở trong Hàm Lâm học sĩ, chỉ là thi tú tài mà, thôi đương nhiên không thành vấn đề.
-Đúng vậy, muốn tìm thì phải tìm người giỏi nhất. Lúc chấm bài thi, dù ta không tác động đến Ứng Thiên Học Chính, nhưng bằng vào tài văn chương cẩm tú kia, nhất định có thể để ngươi đạt được mục đích. Còn nếu hoàng tổ phụ muốn xem bài của ngươi, mong lúc đó ngươi có thể xử lý cho tốt, ách.
Tiêu Phàm lau mồ hôi, gượng cười với Chu Duẫn, tiếng cười lại rất khó nghe:
-Cạc cạc cạc.
Đánh Hàm Lâm học sĩ hai lần. Đây là cái tội gì?
Tiêu Phàm cảm thấy sau này nên học một chút luật lệ Đại Minh.
Đám thị vệ bên cạnh Chu Doãn Văn đều mặc thường phục, lúc này nhìn bọn họ đang thong thả đang đi tới đi lui.
Viên Trung đứng sau lưng Chu Doãn Văn, vẻ mặt cổ quái nhìn Tiêu Phàm khẽ lắc đầu.
Tiêu Phàm liền rõ ràng, xem ra Viên Trung còn chưa đem chuyện va chạm trên đường hôm nay, sau đó bị vị Hàm Lâm học sĩ kia bị hắn đánh cho một trận nói với Chu Doãn Văn.
Hai người đứng cười trong chốc lát, dường như Chu Duẫn nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn quanh một phen, sau đó nói:
-Đúng rồi, vị đại tài tử kia đâu? Hắn không đi cùng với ngươi sao?
Tiêu Phàm lau mồ hôi nói:
-Tên kia hắn làm xong bài, có lẽ quá hao tổn trí não nên lúc này còn đang ngủ gục trên bàn.
Chu Doãn Văn ngạc nhiên nói:
-Không đến mức như vậy chứ? Người ta thi hội thi đình còn dễ dàng vượt qua. Một cuộc thi viện tầm thường lẽ nào lại hao tổn trí não đến vậy?
Nói đến đây thì hồ nghi liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, sau đó nói:
-Ngươi có khách khí với hắn không vậy?
- Khách khí chứ, đương nhiên là khách khí, không phải khách khí bình thường nha.
-Vậy là tốt rồi, kẻ này tài hoa hơn người, rất được hoàng tổ phụ yêu thích, ngàn vạn lần không được đắc tội, tương lai ngươi quan cũng nên lui tới chỗ hắn nhiều hơn. Hắn chiếu cố giúp ngươi như vậy, về tình về lý chúng ta nên cảm tạ hắn một lần, chờ hắn ra, ta sẽ làm chủ, sau đó ngươi nói lời cảm tạ cho tốt với người ta.
-A? Gì? Thái tôn điện hạ, không, không cần có được không? Ta đã nói lời cảm ơn với người ta rồi.
-Vậy không được, nói cảm ơn cũng phải có hoàn cảnh thích hợp, chính thức một chút mới tốt.
-Ta phải mau mau trở về Giang Phổ báo hỉ đã.
-Ngươi cuồng rồi sao? Vừa mới thi xong, còn chưa định danh mà đã đòi báo tin mừng?
Mấy người cứ đứng ở ngoài cửa viện mà đợi như vậy, vẻ mặt của Tiêu Phàm càng lúc càng nhăn nhó.
Phút chốc đã tới giờ Mùi, tiếng chuông trong trường thi đã điểm. Đám học tử ứng thí với thần sắc khác nhau liền lục tục tập trung trước đại môn.
Thỉnh thoảng Chu Doãn Văn lại vuốt ve cây quạt xếp trong tay. Bộ dáng có vẻ sắp hết kiên nhẫn, hắn nghiêng đầu nói với Viên Trung:
- Ngươi vào hỏi học chính thử xem, liệu có người ngủ quên trong đó hay không. Rồi bảo hắn đi tìm thử.
- Vâng!
Tiêu Phàm hữu khí vô lực nói:
- Không cần, hắn đã ra rồi.
Chu Doãn Văn lập tức ngẩng đầu nhìn, không khỏi giật mình. Chỉ thấy hai gã tuần khảo một tả một hữu kẹp một thư sinh tập tễnh ra khỏi trường thi, quần áo của thư sinh tán loạn, ánh mắt tiêu tán, mặt mũi bầm dập giống như đầu heo, phía sau thư sinh còn có quan chủ khảo đang xấu hổ lau mồ hôi đi theo.
- Giải học sĩ! Ngươi, tại sao bộ dạng của ngươi lại thành ra thế này?
Chu Doãn Văn xông về phía trước, bi thiết nói.
Thư sinh cố gắng giương mắt. Nhìn qua thần sắc bi thống của Chu Doãn Văn, đôi mắt bầm tím vô thần nháy hai cái, sau đó nước mắt lập tức rơi như mưa, nức nở nói:
-Điện hạ, điện hạ ơi! Thần khổ quá!
- Là ai? Ai đánh ngươi thành cái bộ dạng này? Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Chu Doãn Văn tràn ngập xúc động phẫn nộ nói.
- Điện hạ, hu hu, điện hạ, ngài phải làm chủ cho vi thần a.
Thư sinh cảm động đến nỗi lệ rơi đầy mặt, bộ dáng phảng phất như sắp gặp đại nạn.
Tiêu Phàm mang theo vẻ mặt xấu hổ tiến đến, nở cười nịnh nọt chắp tay, chưa kịp mở lời thì vị thư sinh kia đã phát hiện ra hắn.
Giống như bị xối máu gà, thư sinh lập tức nhảy dựng lên, thoát khỏi tay hai tên lính đang dìu rồi thối lui hai bước. Lại bày ra tư thế Kim Kê Độc Lập, hai tay còn làm một động tác Ưng Trảo Công đẹp mắt, khàn giọng thét to:
- Ngươi tên ác tặc này! Ngươi đừng có tới! Nói cho ngươi biết, ta đã luyện qua võ công, đừng hòng ta sợ ngươi!
Giờ phút này mặt thư sinh đầy nước mắt nước mũi, thần sắc kinh hãi lo sợ không yên, bộ dáng giống như tiểu cô nương vừa bị lăng nhục, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm giống như cừu nhân giết cha.
Gặp tình huống này, Chu Doãn Văn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, hắn quay đầu nhìn vẻ xấu hổ của Tiêu Phàm, sau đó chỉ về phía thư sinh:
- Oa, đây là do ngươi làm?
Tiêu Phàm đỏ bừng mặt, xúc động mà than:
- Hôm nay quả thật tâm tính ta không được tốt lắm.
- Ác tặc! Làm hại ta thành cái bộ dạng này, chỉ nói một câu tâm tư không được tốt liền bỏ qua sao?
Thư sinh bướng bỉnh bảy ra thế ưng trảo, mặt đầy bi phẫn kêu to.
Chu Doãn Văn xấu hổ đến nỗi muốn giấu đầu vào trong đũng quần:
- Khụ, giới thiệu một chút, vị này chính là Tiêu Phàm, bạn tốt của ta, vị này, ách! Vị này chính là Hàm Lâm học sĩ đãi chiếu kiêm Ngự Sử, Giải Chư, Giải học sĩ!
- Ai nha! Thì ra là thiên cổ tài tử giải học sĩ, hạnh ngộ hạnh ngộ! Thật sự là có duyên!
- Cút ngay! Ác tặc!
Hoàng cung Đại Minh. Trong Vũ Anh điện.
Vừa đầu xuân, khí trời mang theo vài phần lạnh lẽo. Sợ lạnh chính là bệnh chung của người già, cho nên trong lò sưởi lúc nào cũng bừng bừng lửa than.
Chu Nguyên Chương ngồi dựa trên ghế, tay phải nắm lại che miệng ho khan hai tiếng, sau đó mỏi mệt thở dài.
Chu Doãn Văn gặp chuyện làm lão sinh ra sát khí đối với văn võ bá quan cả triều, từ năm trước đến đầu năm nay, ngắn ngủi thời gian hai tháng, lục bộ Thượng Thư Thị Lang trong triều. Kể cả Đại Lý Tự, Thái Thường Tự, Đốc Sát Viện cùng đám Lục Bộ Cửu khanh, người đáng giết thì bị giết, kẻ đáng loại bỏ liền bị loại. Văn võ cả triều căng thẳng giống như sống trong tình cảnh năm đó Hồ Duy Dung Lam Ngọc Tiểu mưu phản, cả ngày hoảng loạn, triều đình bị bao phủ trong không khí khẩn trương, suy sụp.
Chu Nguyên Chương muốn tiếp tục giết người, lão cảm thấy còn chưa giết đủ, Chu Doãn Văn bị ám sát là đả kích rất lớn đối với lão mà, nguyên lai tưởng rằng đã nắm chắc thiên hạ, đột nhiên lại cảm thấy bản thân còn xa vời.
Lão muốn để lại cho Chu Doãn Văn một giang sơn sạch sẽ, một tòa giang sơn như cẩm tú tinh mỹ như vẽ. Quan trọng nhất là tòa giang sơn này phải bóng loáng như tơ lụa, không có chút bụi nào, tuyệt đối không có chút gai nào đâm vào trong tay tôn nhi.
Còn tưởng rằng bản thân đã làm được, xem ra hiện tại còn chưa. Vẫn còn có địch nhân ngầm ghi hận, mưu toan phá rối lão, đây là chuyện mà Chu Nguyên Chương tuyệt đối không thể dung nhẫn.
Địch nhân núp trong bóng tối này là ai? Vô số lần Chu Nguyên Chương tự hỏi.
Đại thần trong kinh sư? Hoặc là hậu nhân của công thần nào đó đã bị lão tru sát? Dư nghiệt của Hồ Lam đảng? Hoặc là vị hoàng tử nào đó có tâm tư muốn làm hoàng đế?
Chu Nguyên Chương lập tức loại suy đoán cuối cùng ra khỏi đầu. Các hoàng tử của lão đều yên ổn giữ bổn phận, là nhi tử trung hiếu nhân hậu, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vô phụ vô quân thế này.
Hẳn là dư nghiệt Hồ Lam! Trong lòng Chu Nguyên Chương cứng rắn suy ra một kết luận.
Một cỗ bạo lệ chi khí xông thẳng lên, xem ra thanh tẩy triều đình vẫn chưa đủ, còn phải tiếp tục giết người. Lão đã già, không còn nhiều thời gian trước khi nhắm mắt, lão nhất định phải dọn sạch triều đình, bình định thiên hạ, như vậy bản thân mới có thể nhắm mắt.
Một kế hoạch bạo ngược chậm rãi thành hình trong đầu Chu Nguyên Chương, câu dẫn khóe miệng vẽ nên một nụ cười tàn nhẫn.
- Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ phụ.
- Ha ha, Duẫn Văn à. Đứng lên đi, tới ngồi bên người tổ phụ đi.
Chu Nguyên Chương lộ ra nụ cười hiền hậu.
Chu Doãn Văn mím môi, mang theo vài phần oán khí ngồi xuống bên người Chu Nguyên Chương.
- Ha ha, Tôn nhi ngoan, hôm nay làm sao vậy? Sao mất hứng như thế?
Chu Doãn Văn lúng túng nhếch môi, nói:
- Hoàng tổ phụ, viện thí đã xong. Tôn nhi nghe nói Ngô Học Chính của Ứng Thiên phủ định tuyển Tiêu Phàm, nhưng vì sao sau khi ngài xem qua bài văn của Tiêu Phàm lại loại đi...? Hơn nữa còn loại tên hắn ra ngoài vòng một trăm, hoàng tổ phụ, chẳng lẽ bài văn Tiêu Phàm làm không tốt sao?
Chu Nguyên Chương bật cười nói:
- Thì ra là vì chuyện này mà tôn nhi mất hứng?
Chu Doãn Văn trề môi nói:
- Đương nhiên là vì chuyện này rồi!
Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng vuốt đầu hắn, nói:
- Văn của Tiêu Phàm nhìn qua thì cũng không tồi. Phá đề, thừa đề, khởi giảng, bài văn đúng là tứ bình bát ổn, đa dạng hơn nhiều so với mấy bài văn chết của đám người kia.
Con mắt của Chu Doãn Văn sáng lên, tiếp đó lại trở nên nghi ngờ nói:
- Vậy vì sao ngài lại loại tên hắn ra khỏi vòng một trăm?
Chu Nguyên Chương ha ha cười:
- Văn chương của Hàm Lâm Đãi Chiếu Giải học sĩ đương triều cũng không nên đưa lên quá cao, bằng không Hồng Vũ Triều ta sẽ bị gièm pha.
Chu Doãn Văn thất sắc. Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nhìn Chu Nguyên Chương lúng túng:
- Ngài, thì ra đã sớm biết rồi?
Chu Nguyên Chương đột nhiên ngừng cười, nhìn bộ dáng bất an của Chu Doãn Văn, trong lòng yêu thương nhiều hơn là giận dữ, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi gióng trống khua chiên chào hỏi Ngô Học Chính, lại không hề che dấu phái người mời Giải Chư vào Đông cung để nghị sự, còn cố ý sai người sắp xếp phòng, để Tiêu Phàm mượn Giải Chư làm rối kỉ cương. Động tĩnh lớn như thế, nếu không biết thì chẳng phải là kẻ điếc cũng là người mù rồi sao
Chu Doãn Văn gấp giọng nói:
- Hoàng tổ phụ, điều này cũng không thể trách Tiêu Phàm, là Tôn nhi chủ động hỗ trợ, Tiêu Phàm xác thực là có vài phần bổn sự, thế nhưng cũng không tinh thông Nho gia, muốn hắn tự thi đỗ được tú tài thật sự đã làm khó hắn rồi, xin hoàng tổ phụ chớ nên trách tội hắn
Chu Nguyên Chương giống như cười mà không phải cười nói:
- Ta sớm đã làm rõ lai lịch của hắn, hắn có đọc qua kinh thư, có bản lãnh thi qua tú tài hay không, ta há có thể không biết?
Thở dài rồi lão nói tiếp:
- Mà thôi, như vậy cũng tốt, Tiêu Phàm có công danh, lại tiếp tục phong hắn làm quan, chắc hẳn đám đại thần cổ hủ kia cũng không thể nói cái gì, tương lai ngươi phải trọng trọng dùng hắn. Có công danh này, ngươi cũng có thể lý lẽ hùng hồn trên triều đình, đỡ phải nghe lời lẽ của đám các đại thần xuất thân dòng dõi thanh cao kia. Ta muốn Tiêu Phàm thi tú tài chính là vì mục đích này, người làm vua đi một bước phải nhìn trăm bước, nếu ngươi muốn làm chuyện gì thì nhất định phải nghĩ đến đường lui. Có rất nhiều chuyện không thể một lần là xong, mà phải tiến hành theo tuần tự mới như nước chảy thành sông. Rõ ràng đạo lý này không?
Chu Doãn Văn thở phào, hưng phấn gật đầu:
- Tôn nhi đã hiểu, tạ ơn hoàng tổ phụ dạy bảo.
Chu Nguyên Chương cười nói:
- Công danh tú tài của Tiêu Phàm không rõ, kỳ thi này văn võ cả triều nhìn chằm chằm, ngươi làm quá mức khoa trương rất dễ bị người vạch trần, cho nên thứ tự của Tiêu Phàm không thể quá cao, nếu không sẽ bị người lên án, lại nói ngươi ném văn chương của Giải học sĩ lên người Tiêu Phàm, để Tiêu Phàm đạt được phong quang vô hạn? Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
Chu Doãn Văn thè lưỡi, cười hắc hắc, khuôn mặt tuấn tú thật sự đỏ lên.
Chu Nguyên Chương cười nói:
- Mà thôi, ta nguyên là một thân áo vải, học vấn cũng không thể hiện ở ngoài mặt. Trước kia lúc còn sơ khai, ta có lòng cầu hiền, coi người đọc sách như thánh nhân, chung quy cảm thấy bọn họ có kiến thức bất phàm. Ta có ý chí cao xa nên mới nhờ người đọc sách trợ giúp, nhưng khi lấy được thiên hạ, hôm nay ngồi vững trên đại vị, quay đầu nhìn lại thì đám người đọc sách thật cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, tưởng làm được một bài văn hay thật sự có thể thống trị được thiên hạ sao? Ha ha, sợ là không thể đúng phải không?
- Đọc sách thì nhất định phải đọc, chẳng qua không thể chỉ dùng sách vở để trị thiên hạ, những điều mà thánh nhân nói trên sách, có khi lấy nó làm tâm niệm mà hành sự theo, thế nhưng có nhiều chuyện không thể theo lời thánh nhân, nếu không sẽ có hại lớn đối với giang sơn xã tắc, Tôn nhi, ngươi phải nhớ kỹ lời này. Chỉ trị thiên hạ bằng một bộ luận ngữ, như vậy sớm muộn rồi thiên hạ cũng sẽ đổi tên thôi
Chu Doãn Văn ngây ra một lúc, tinh tế tìm hiểu ý trong lời nói của Chu Nguyên Chương, không khỏi trầm ngâm suy ngẫm.
Lúc Chu Doãn Văn cáo lui, Chu Nguyên Chương lại gọi giật lại, rồi bất ngờ nói:
- Giải Chư mấy ngày nay không có vào triều, nói là bị bệnh, hắn bị làm sao vậy?
Thần sắc của Chu Doãn Văn có phần bối rối nói:
- Hắn, có lẽ hắn thật sự bị bệnh ạ!
Chu Nguyên Chương lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Ta biết rồi!
Chu Doãn Văn cuống quít giống như chạy trốn khỏi Vũ Anh điện, nụ cười trên khóe miệng Chu Nguyên Chương càng thêm sâu, ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, tiếp đó như có điều suy nghĩ thì thào tự nói:
- Bộ dáng của kẻ này cũng nho nhã, nhưng không nhìn ra hắn còn có tính thô bạo, văn võ đều có, không giống đám đại thần cổ hủ kia. Ừm, trái lại có thể dùng được.
Ném đá chọi gạch mời vào đây :http://4vn/forum/showthread.php?80140-Chem-gio-Dai-Minh-Vuong-Hau