Đại Minh Vương Hầu

Chương 30: Chương 30: Thụ lộc đồng thuyền.






- Bản quan trở thành cổ đông của Túy Tiên lâu từ lúc nào vậy?

Nhìn hòm bạc đang phát sáng trong phòng, Tào Nghị khẽ liếc qua quyển sổ, tựa như đang nói đùa.

Tiêu Phàm từ trong người lấy ra một bản văn khế , bình tĩnh đưa lên nói:

- Đại nhân, người tài giỏi thường hay quên, để thảo dân nhắc lại cho ngài nhớ, trên văn khế này đã viết rõ Túy Tiên lâu có một nửa là của ngài. Triều đình đã có lệnh nghiêm cấm không cho phép quan viên kinh doanh, cho nên trên văn khế này không viết tên ngài, cũng có thể vị cổ đông này với đại nhân là bằng hữu hoặc họ hàng xa hay là …. đại nhân cứ tùy ý mà điền. Hơn nữa đã tới cuối năm, tiền lãi năm nay của Túy tiên lâu thảo dân tự mình đem đến đây, tổng cộng là hai nghìn một trăm lượng bạc, mời đại nhân kiểm tra và thu nhận.

Tào Nghị tiếp nhân văn khế, không vội vã nhìn vào mà lại gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong lòng có chút khiếp sợ.

Trên đời này có rất nhiều cách đút lót hối lộ, Tào Nghị bình thường vẫn đi theo bên Yến Vương, tất nhiên là thấy vô số thủ đoạn, nào là tặng mỹ nữ, đồ cổ hay tiền bạc hắn đều gặp qua rất nhiều. Nhưng giống như Tiêu Phàm dùng cổ phần để hối lộ thì hắn chưa bao giờ thấy, chiêu này quả thật vô cùng đẹp mắt, cơ hồ có thể biến từ hối lộ thành việc quang minh chính đại, cho dù người khác có biết cũng không thể làm gì, gã Tiêu Phàm này quả không phải là người đơn giản.

Tiêu Phàm đương nhiên cảm thấy rất bình thường, kiếp trước những chuyện như thế này với hắn đều là chuyện thường ngày ở huyện, hắn chỉ là bắt chước mà thôi. Nhưng ở thời cổ đại kiến thức còn eo hẹp này, cách đút lót của hắn có thể coi là một bước tiến vược bậc, bởi vì thời này thương nhân vẫn còn thói quen gia tộc không cùng người khác đầu tư để kinh doanh, nên chưa hề xuất hiện việc dùng cổ phần để hối lộ.

Tào Nghị cầm trong tay bản văn khế, nhàn nhạt hỏi:

- Vô công bất thụ lộc, bản quan vô duyên vô cớ vì sao lại phải cầm chỗ bạc này?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Đại nhân nói quá lời, ngài là hán tử quanh minh lỗi lạc, ăn ngay nói thẳng, thảo dân cũng không khách sáo xin được nói thẳng, Trần gia là người làm ăn, mà người làm ăn buôn bán nếu không có chỗ dựa vững chắc thì không được.

Tào Nghị vẻ mặt vẫn như cũ, lạnh nhạt không hề biểu lộ cảm xúc.

- Vì thế Trần gia muốn ta đứng đằng sau làm chỗ dựa vững chắc? đừng quên đây là Giang Phổ huyện, trên bản quan còn có Hoàng tri huyện, bản quan dù sao cũng chỉ mới nhậm chức, làm sao có tài đức gì để làm chỗ dựa vững chắc cho các ngươi.

- Đại nhân quá khiêm nhường rồi, thảo dân cũng biết đại nhân ngài là người có chí lớn, sẽ không có khả năng suốt đời dậm chân ở chức bát phẩm Huyện thừa.

Tào Nghị nở nụ cười:

- Lời này của ngươi thật là lớn mật, nếu truyền ra ngoài để Hoàng tri huyện biết được, ngươi thử đoán xe kết cục của Trần gia sẽ như thế nào?

Tiêu Phàm nheo mắt, nói:

- Việc buôn bán vốn là phiêu lưu, nhưng một vốn bốn lời, dù sao thì thảo dân cũng đã quyết tâm, kết cục sau này có ra sao cũng không oán trách.

Tào Nghị đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt trở nên sắc bén tản mát ra một cỗ uy thế vô hình, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm rất lâu, sau đó hừ lạnh nói:

- Ngươi nói muốn dựa dẫm dưới trướng bản quan, vậy bản quan sẽ cho ngươi dựa dẫm sao? Trần gia coi bản quan là cái gì? Là tay đấm của Trần Tứ Lục hay là chó săn của hắn?

- Thảo dân không dám, đại nhân quá lời.

Tiêu Phàm trong lòng sợ hãi, tê dại cả da đầu, cắn răng thấp giọng nói:

- Đại nhân xin thứ cho thảo dân cuồng ngôn, đến hôm nay ở trong Giang Phổ huyện này bất luận là người trong quan trường hay kẻ thường dân đều biết rằng ngài và Hoàng tri huyện đang ở thế nhị hổ tương tranh. Thảo dân xin hỏi đại nhân, ngoại trừ Trần gia thì còn có ai có nổi khí phách giữa lúc hai hổ tranh nhau mà hướng về đại nhân bày tỏ? Trần gia một mảnh thành ý, xin đại nhân chớ nên hiểu lầm.

Tào Nghị nói không ra lời, Tiêu Phàm nói cũng đều là sự thật, ở trong Giang Phổ huyện này vô luận là chủ bộ, điển sử, thư lại, hay bộ đầu nha dịch đối với cuộc chiến tranh giành quyền lực của Hoàng tri huyện và hắn đều tỏ thái độ tọa sơn quan hổ đấu. Tào Nghị hắn không phải là người ngu ngốc, hắn đương nhiên nhìn ra được Trần gia dám giữa lúc này không do dự đứng về phía hắn quả thật rất có khí phách, là một thương nhân thức thời, Tào Nghị như thế nào mà lại đi cự tuyệt Trần gia đây?

Tiêu Phàm thấy Tào Nghị không nói lời nào, liền nói tiếp:

- Đại nhân nhậm chức huyện thừa, cũng cần phải bồi dưỡng thế lực, Trần gia tuy chỉ là một thương hộ hèn kém nhưng ở trong Giang Phổ huyện cũng có vài phần mặt mũi. Đại nhân cùng Hoàng tri huyện sắp tới tranh giành quyền lực bất luận cho dù ngài có thu hay không thu số cổ phần này thì mọi việc phải làm cũng vẫn như vậy, đại nhân cần gì phải cự tuyệt chút dệt hoa thêu gấm của Trần gia? Đại nhân ngài muốn bồi dưỡng thế lực và tạo dựng cơ nghiệp thì số bạc cần dùng cũng không phải là ít.

Tào Nghị nghĩ nghĩ, rốt cục trên mặt cũng nở ra một nụ cười, khí thế khiến người khá khác kinh hồn trong phòng từ nãy giờ tiền tiêu thất, Tiêu Phàm nhẹ cả người lặng lẽ thở ra một hơi.

Cái khí thế kia thật sự quá đáng sợ.

Tào Nghị làm như không, đem văn khế thu vào trong lòng, bưng vò rượu trên bàn uống một ngụm lớn, sau đó thản nhiên nói:

- Ngươi cũng là một tên gia hỏa khéo léo…Thôi, ngươi về đi, từ hôm nay việc của Trần gia cũng là việc của bản quan. Bạc bản quan cũng đã nhận, về nói cho Trần Tứ Lục biết rằng bản quan đồng ý không phải là vì Trần Tứ Lục hay Trần gia hắn mà là vì Tiêu Phàm ngươi.

Tiêu Phàm nghe vậy, thần tình đại hỉ, vái dài nói:

- Đa tạ đại nhân khen ngợi, thảo dân vô cùng cảm kích.

Tào Nghị nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, có chút thâm trầm nói:

- Bản quan đã nhìn ra tiểu tử ngươi cũng không phải người thường, hôm nay đưa đến cho ta một nửa tiền lãi của Túy Tiên lâu hẳn là chủ ý của ngươi? Ha ha, quả là thông mình, đừng khách khí nói không chừng sau này bản quan còn phải nhờ vào ngươi.

Tiêu Phàm mặt mũi vui mừng,cũng không để những lời đó trong lòng mà lập tức tát nước theo mưa:

- Nói đến việc của Trần gia,trước mắt liền có một cản trở, phải mời đại nhân làm chủ, đối diện Túy Tiên lâu mới mở một quán là Kim Ngọc lâu, nghe nói… là do Hoàng tri huyện đứng đằng sau mở ra.

Tào Nghị trầm mặc một chút, nói:

- Bản quan đã biết.

Tiêu Phàm thấy nói thêm nữa cũng không hay, liền thi lễ nói:

- Như vậy, thảo dân xin cáo lui.

Vừa xoay người đi được hai bước, Tào Nghị liền ở phía sau gọi giật lại.

- Tiêu Phàm…

- Có thảo dân.

-… Nói thế nào thì Lão tử cũng là người từ trong đống xác chết bò ra, Trần gia có khí phách như thế bản quan há lại không bằng gã Trần mập? thẳng tay mà làm đi, quan trên nếu có hỏi bản quan đều có thể làm chủ, nhưng đừng để chết người, bây giờ chưa đến lúc trực tiếp đối đầu với Hoàng tri huyện, hiểu ý của bản quan không?

Tiêu Phàm trong lòng mừng như điên, không nói thêm câu nào nữa, vái dài Tào Nghị một lần sau đó hướng về phía của quan dịch đi ra.

Chỉ có bạc trắng mới chính là lợi ích, mới là thủ đoạn câu kết hay nhất giữa quan và thương, Tiêu Phàm hiểu rất rõ đạo lý này.

Từ giở trở đi, Tào huyện thừa cùng Trần gia và Túy Tiên lâu hoàn toàn được cột chung một thuyền.

Có chỗ dựa vững chắc như vậy, Kim Ngọc lâu tính là cái gì?

Tính cái rắm!!!

Ngày hôm sau Tiêu Phàm phân phó Túy Tiên lâu đóng cử. Dù sao cũng không có sinh ý, không bằng đóng cửa rồi hảo hảo ngẫm xem ứng phó với đối thủ Kim Ngọc lâu như thế nào.

- Nhận thêm hai đầu bếp, tiểu nhị cũng cần nhiều hơn, những người trước kia bỏ đi xem có thể mời bọn họ quay trở lạị được hay không, Tiêu Phàm phân phó lão Thái:

- Mở tửu lâu, hương vị phải tốt nhất, đồ ăn cũng phải tốt nhất thì khách nhân mới đến, đây là ddueeyf quan trọng không thể bỏ qua.

Lão Thái vâng dạ gật đầu.

- … Sẽ đem những bài trí trong đại đường này toàn bộ bỏ đi, bài trí lại một lần nữa, ở phía đông lưu lại hai trượng vuông đất trống, sau đó lập thành một sân khấu, sau này có thể mời gánh hát hoặc tiên sinh kể chuyện, đàn xướng hát hò cho thêm phần náo nhiệt.

Lão Thái gật đầu, lập tức lộ vẻ khó khăn nói:

- Chưởng quỹ, làm như vậy thì có ích gì? Kim Ngọc lâu chèn ép chúng ta, nếu làm như vậy mà không có khách nhân thì chẳng phải lãng phí sao?

Tiêu Phàm làm bộ dạng thần bí nói:

- Mọi người đều là kẻ buôn bán, có lẽ một ngày nào đó chưởng quỹ Kim Ngọc lâu sẽ nghĩ thông suốt, không quấy rầy chúng ta nữa thì sao.

Lão Thái ngạc nhiên, vị chưởng quỹ này có phải…. quá mức ngây thơ rồi không?

- Nhỡ lão chủ nhân không đồng ý thì chúng ta phải làm sao?

- Yên tâm đi, hắn sẽ đáp ứng, trong mắt hắn lúc này Túy Tiên lâu đã là ngựa chết, một khi như vậy thì coi như không còn giá trị gì cả, chúng ta tùy tiện làm gì hắn cũng sẽ không có ý kiến.

Hắn đang cùng lão Thái thấp giọng thảo luận làm thế nào để Túy Tiên lâu đông sơn tái khởi thì đột nhiên đã có chuyện xảy ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng - phanh- lớn, cửa vào đã bị người ta một cước đá đổ,một âm thanh cuồng vọng quát lên:

- Người nào là tên vương bát đản Tiêu Phàm, đến đây cho lão tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.