Đại Mộng Chủ

Chương 238: Chương 238: Âu Dương Tam Kiệt




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Hồng Diệp Trấn nằm ở phía nam cách Kiến Nghiệp thành ba mươi dặm, nếu toàn lực chạy đi thì một canh giờ sẽ tới.

Diện tích trấn này không lớn, không khác với những thị trấn phụ cận Xuân Thu quan, nhưng phồn hoa hơn. Trấn này như kỳ danh, trong ngoài trấn là lá phong phủ khắp, giờ phút này vừa vặn cuối thu, lá phong đỏ như lửa, đặc biệt mỹ lệ.

Một con sông lớn chảy qua bên cạnh thôn trấn, tên là Lệ Thủy giang, nối thẳng Đông Hải, chính là thông đạo vận tải đường thuỷ trọng yếu của Kiến Nghiệp thành, mỗi ngày có rất nhiều thuyền bè đi qua, khiến cho Hồng Diệp Trấn trở nên phồn hoa.

Bất quá lúc Thẩm Lạc đến, toàn bộ thôn trấn cũng không có bao nhiêu sinh khí, đường đi trong trấn rất là vắng vẻ, hai bên cửa hàng mặc dù vẫn mở cửa, nhưng không có bao nhiêu khách nhân, chủ cửa hàng cũng mang vẻ mặt rầu rĩ.

Toàn bộ thôn trấn lộ ra một cỗ nặng nề, dù là mèo hoang dã cẩu trên đường cũng rất là sợ hãi, vội vàng chạy trốn.

Thẩm Lạc không dừng lại trên đường phố, tìm người nghe ngóng hỏi thăm, đi thẳng tới trước một sân nhỏ toà nhà đầu thôn trấn, gõ cửa, bên trong lại không có ai trả lời.

“Không ai ở nhà sao?” Hắn nhíu mày, tiếp tục gõ cửa.

“Ai vậy? Ở bên ngoài náo loạn liên tục, còn chưa đủ phiền phức sao?” Một thanh âm bực bội từ trong nhà truyền ra, đại môn két một tiếng mở ra, một lão đầu tóc muối tiêu nổi giận đùng đùng đi ra, nhìn thấy Thẩm Lạc bên ngoài, lại ngẩn ra.

“Ngươi là?” Lão đầu dò xét Thẩm Lạc một cái, kinh nghi hỏi.

“Các hạ là Tôn lý trưởng của trấn? Tại hạ Thẩm Lạc, khách khanh Kiến Nghiệp thành Bạch gia, đến nhận nhiệm vụ bên này của các ngươi.” Thẩm Lạc lấy ra lệnh bài thân phận, lắc lắc trước mặt lão đầu một chút, cảm thấy mừng thầm.

Nhìn tình hình này, hắn hẳn là người đầu tiên đến Hồng Diệp Trấn, nếu có thể đoạt được tiên cơ hỏi rõ nguyên do chuyện ma quái, hắn có thể tranh thủ trước tiên đi tới đánh chết Quỷ vật kia, miễn khiến cho người để ý.

“Ai nha, là Khách khanh Bạch gia sao? Rốt cuộc ngươi đã tới! Tiểu lão nhân họ Tôn, ngươi gọi lão Tôn đầu là được. Thẩm tiên sư, mời vào trong!” Lão đầu kinh hỉ nói, thi lễ với Thẩm Lạc một cái.

“Tôn lý trưởng không cần khách khí, Thẩm mỗ tới đây là muốn hỏi thăm ngươi một chút ngọn nguồn chuyện ma quái...” Thẩm Lạc nói.

“Ồ, thậm chí lại có người đến sớm hơn so với chúng ta, đúng là lạ nha.” Vào thời khắc này, một thanh âm truyền tới.

Một hồi tiếng bước chân vang lên, ba nam tử áo xanh từng bước từ đằng xa đi tới, nhìn có vẻ kiêu ngạo.

Thẩm Lạc quay người nhìn ba người một cái, thực tế lại nhìn lâu một chút lệnh bài màu xanh treo bên hông bọn họ.

Trên lệnh bài màu xanh có ấn ký lục mộc, đúng là tiêu ký Lâm gia.

“Ơ, là Khách khanh Bạch gia, mặt lạ hoắc à!” Một trong ba nam tử áo xanh, cầm đầu là một hán tử thấp bé khô gầy xấu xí, đánh giá Thẩm Lạc một cái, hơi quái lạ nói.

Hai người kia thì một người thân hình ục ịch, một người thì lưng còng, khuôn mặt ba người tương tự, sinh ra đặc biệt xấu xí, tựa hồ huynh đệ ruột thịt.

“Bạch gia Thẩm Lạc.” Thẩm Lạc khẽ gật đầu.

“Thẩm Lạc? Tựa hồ đã nghe qua cái tên này. A! Ta nhớ ra rồi, gần đây nghe nói Bạch Gia đã đến một nông thôn tiểu tử, dựa vào quan hệ với đại thiếu Bạch gia Bạch Tiêu Thiên, trở thành Khách khanh Bạch gia, người đó chắc là ngươi rồi.” Nam nhân xấu xí khô gầy khinh thường nói.

“Chậc chậc, gia hỏa kế cuối, cũng dám tới nhận loại nhiệm vụ này, sợ là chán sống hả? Hặc hặc!” Tên xấu xí ục ịch liếc tà nhãn về phía Thẩm Lạc một cái, tuỳ tiện cười to nói.

Con mắt Thẩm Lạc hơi híp lại, trong lòng có chút không thoải mái.

Lúc trước đám khách khanh Bạch gia đã nhiều lần hạ thấp hắn, mặc dù hắn cũng không để ở trong lòng, đến cùng vẫn có chút khó chịu. Không ngờ đến nơi này lại bị người chế nhạo tiếp, thật coi hắn là Nê Bồ Tát không biết tức giận hay sao?

“Tiểu tử, nhiệm vụ Hồng Diệp Trấn này, Âu Dương tam kiệt chúng ta nhận, nếu như muốn lưu lại một cái mạng chó, mau cút đi.” Tên khô gầy xấu xí phất phất tay, quát lớn.

“Đại ca ta nói ngươi mau cút đi, ngươi điếc hay câm vậy?” Tên lưng còng xấu xí thấy Thẩm Lạc vẫn không nhúc nhích, tản ra hung thần ác sát, đưa tay chụp tới một chưởng.

Một cỗ lục mang rời tay bắn ra, lập tức ngưng tụ thành một hư ảnh hổ trảo, chớp động một cái đã đến trước người Thẩm Lạc, tốc độ mau kinh người, hung hăng trảo xuống mặt hắn.

Không đợi trảo ảnh hạ xuống, thân hình Thẩm Lạc nhoáng qua hai bên một cái, trên chân chớp động bạch quang, cả người liền hóa thành bốn năm đạo tàn ảnh tiêu thất hư không, lóe lên đã bổ nhào tới trước ba tên xấu xí như ma chê quỷ hờn mà còn xấu tính

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.