Thẩm Lạc đưa tay nắm vào hư không hướng phía lão già, một cái vuốt rồng xuất hiện nhắm vào hư ảnh độn quang của lão già rồi trảo xuống một cái.
“Xoẹt” một tiếng, độn quang do lão giả biến thành nhẹ nhõm bị cào nát, vuốt rồng dễ dàng nắm lão giả áo xám nắm lại.
Lão giả áo xám biến sắc, vội vàng đưa tay vung lên, một đạo bảo quang màu xám phóng lên tận trời, hóa thành một mặt đại phiên màu xám..
Trên lá cờ ánh sáng xám chớp động, dâng lên từng mảnh mây xám, ngăn phía trước người lão.
Đại phiên màu xám này là một kiện dị bảo uy lực khá lớn, vuốt rồng màu vàng chộp vào phía trên, giống như chộp vào trên một sợi bông, không có chút lực và hiệu quả nào.
Nhưng Thẩm Lạc khổ luyện Hoàng Đình Kinh, đối với Long Trảo Kình này sớm đã thi triển đến mức xuất thần nhập hóa. Đại phiên màu xám mặc dù ngăn trở vuốt rồng, nhưng trảo kình lăng lệ từ hai bên lách đi qua, tiếp tục chộp vào trên thân lão già áo xám.
Thẩm Lạc không muốn đả thương người, để tránh kết xuống thù hận, chỉ chụp vào hắc khí trên mặt lão giả.
Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, hắc khí bị xé nứt, lộ ra một khuôn mặt già nua.
“Là ngươi!” Thẩm Lạc ngạc nhiên.
Lão già áo xám này không phải ai khác, chính là Mã chưởng quỹ năm đó đi theo Mã Tú Tú đến Kiến Nghiệp thành mở tiệm, hắn không ngờ ở chỗ này lại gặp được lão già này, trong lòng càng thêm nghi vấn.
Mà điều làm hắn ngoài ý muốn chính là, Mã chưởng quỹ này năm đó chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, vậy mà bây giờ đạt đến cảnh giới Chân Tiên!
Mã chưởng quỹ thấy mình bị Thẩm Lạc nhìn ra hình dạng, vẻ kinh hãi trên mặt càng nhiều, lật tay lấy ra phù lục màu đen dán lên cánh tay phải.
Trên tay lão lập tức hiện ra một tầng u quang màu đen, toàn bộ bàn tay bành trướng gấp bội, trên da hiện ra từng cục thịt màu đen, mọc ra trảo nhọn màu đen.
Chỉ trong chớp mắt, tay phải Mã chưởng quỹ biến thành một cái ma chưởng màu đen dữ tợn, hướng lên trên tung một trảo.
Một ma trảo màu đen to bằng gian phòng đột ngột xuất hiện, hung hăng chộp vào trên vuốt rồng màu vàng, chỉ nghe một tiếng ầm vang, vậy đánh vuốt rồng màu vàng lui ra sau mấy trượng.
Mã chưởng quỹ mượn nguồn lực phản chấn này, hướng về sau bay ngược mà đi. Đồng thời, lão lại lật tay tay lấy ra phù lục màu đen dán lên thân, hắc quang lại hiện ra dung nhập vào thân thể lão.
Chỉ nghe “Ô” “Ô” âm thanh chói tai vang lên, dưới thân Mã chưởng quỹ hiện ra một đám mây hình rồng, nâng lên thân thể bay về phía trước bạc h ngọ c sá ch. Tốc độ của nó nhanh không thể tưởng tượng nổi, chỉ nhoáng một cái liền bay về phía trước vài dặm, giống như muốn biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Lạc.
“So bay à...” Thẩm Lạc cười khẽ một tiếng, trên hai tay hiện ra hai đạo hoa văn linh vũ, phân biệt hiện ra hai màu vàng bạc.
Hai cánh tay Thẩm Lạc mở ra, linh vũ hoa văn hiện ra hai màu vàng bạc, thân hình trong nháy mắt biến mất, hóa thành một đạo tàn ảnh. Nó lấy tốc độ khủng khiếp hướng phía trước vọt tới, so với độn pháp bằng mây đen của Mã chưởng quỹ thì nhanh gấp mấy lần, trong chớp mắt liền đuổi kịp, đưa tay muốn đánh một chưởng về phía lão.
Nhưng giờ phút này, thần thức Thẩm Lạc cảm ứng được khóe miệng Mã chưởng quỹ đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ quyệt, trong lòng run lên, lập tức từ bỏ công kích đối phương, thân hình cũng dừng lại.
Mã chưởng quỹ thấy Thẩm Lạc dừng lại, trên mặt hiện lên một tia tiếc nuối, tiếp tục hướng phía trước bay đi, đồng thời phất tay lấy ra một vật, vỗ lên thân mình. Trên người lão lập tức dâng lên một đạo ngân quang hình dạng lông vũ, bao phủ toàn thân lão vào bên trong, dường như là một loại thủ đoạn phòng hộ kì lạ nào đó.
Thẩm Lạc nhìn phía trước, thả thần thức ra dò xét, lập tức giật nảy mình.
Hắn chỉ thấy hư không phía trước chẳng biết lúc nào hiện ra từng đạo ngân ảnh, có rõ ràng, mơ hồ, chút như ẩn như hiện. Những ngân ảnh này lớn nhỏ cũng không giống nhau, có cái lớn cỡ một xích, có cái lại vài trượng, thậm chí dài mười mấy trượng, lơ lửng rải rác tại hư không.
Mà những ngân ảnh này không chỉ có ở trước mắt, chỗ càng sâu ở hư không phía trước càng nhiều, lít nha lít nhít lan tràn không biết bao xa.
“Đây là cái gì!” Thẩm Lạc mở to hai mắt nhìn, không dám tùy ý tới gần.
Nhưng Mã chưởng quỹ tựa hồ đối với những ngân ảnh này cũng không thèm để ý, trực tiếp phi độn về phía trước, những ngân ảnh kia khi đụng đến lông vũ màu bạc trên người lão, lập tức tự động thối lui sang bên cạnh.
Có lông vũ màu bạc hộ thể, Mã chưởng quỹ độn tốc không giảm xuống bao nhiêu, trong chớp mắt đã biến mất ở chỗ sâu ngân ảnh.
Thẩm Lạc thấy vậy sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng cũng không có gấp gáp đuổi theo. Lúc vừa mới giao thủ, hắn đã mang một sợi thần hồn ấn ký đánh vào trong đại phiên màu xám kia, chỉ cần khoảng cách không phải quá xa, thì có thể thông qua ấn ký truy tung Mã chưởng quỹ.
Hắn cong ngón tay búng ra, một đạo king quang thật dài bắn ra, cùng mấy đạo ngân ảnh đụng vào nhau.
“Xùy” “Xùy” mấy tiếng nhẹ vang lên, những ngân ảnh này phảng phất như bảo đao vô kiên bất tồi, kim quang đụng nó, lập tức liền bị chặt đứt không có chút lực phản Vốn là kim quang thật dài trong nháy mắt bị cắt chém thành mấy đoạn, bạo liệt thành vô số điểm sáng màu vàng óng.
Ánh mắt Thẩm Lạc trầm xuống, những ngân ảnh này rất sắc bén, có chút giống như loại vết nứt không gian được ghi trong điển tịch.
Thần thức của hắn lan tràn đi qua, tra xét rõ ràng những ngân ảnh này, thấy trên ngân ảnh không gian ba động xác thực dị thường kịch liệt, mà lại tràn ngập thuộc tính phá hoại.
“Thật sự là vết nứt không gian ư?” Hắn chau mày lại, nếu thật là vết nứt không gian, thì dù bây giờ đã là cảnh giới Chân Tiên, đụng phải cũng vô pháp ngăn cản.
Ánh mắt Thẩm Lạc chớp động một trận, toàn thân kim quang đại phóng, lan tràn đến chung quanh mấy chục trượng phạm vi. Hắn không thu liễm kim quang hộ thể, cứ như vậy lấy kim quang bọc ngoài hướng về phía trước bay đi.
Kim quang quanh thân hắn lập tức bị những ngân ảnh kia chém vào tạo thành từng đạo vết tích, nhưng vị trí ngân ảnh cũng hiện ra rõ ràng không sót chỗ nào, khu vực ngân ảnh lúc trước hắn không chú ý tới cũng hiện ra.
Thẩm Lạc lúc này mới yên tâm, cẩn thận né qua từng đạo ngân ảnh, bay tới đằng trước. Bạch ngoc sách Ngân ảnh phía trước càng ngày càng nhiều, nhưng dùng biện pháp có vẻ cứng nhắc này, lại rất hữu dụng, chỉ một lát đã nhanh chóng tiến lên, rất nhanh đi tới mấy trăm dặm.
Đến nơi này, phía trước ngân ảnh đột nhiên biến mất, một mảnh vực sâu màu đen xuất hiện ở phía trước, khắp nơi một mảnh đen kịt, tựa hồ không có cuối cùng.
“Nơi đây lại là địa phương nào?” Thẩm Lạc nhìn tình cảnh phía trước, lông mày nhíu chặt, không dám tùy tiện tới gần. Hắn lật tay lấy ra Thiên Sách, triệu hồi ra một Thiên Binh màu bạc, điều khiển bay vào vực sâu phía trước để thăm dò.
...
Trên hải vực hoàn toàn u ám, mặt biển nhộn nhạo một cỗ hắc khí nhàn nhạt, bốn phía yên tĩnh im ắng, trên mặt biển không có một chút sóng gió. Những sương mù màu đen kia đều không thể nào phiêu đãng, trong nước biển cũng không có dấu hiệu hoạt động của loài cá nào, khắp nơi đều là tình cảnh âm u đầy tử khí, như là một khu biển chết.
Nhưng vào lúc này, trên mặt biển ở nơi nào đó nước biển quay cuồng lên, hình thànhmột vòng xoáy khổng lồ, ù ù chuyển động, hơn mười đạo xúc tu màu đen thô to từ vòng xoáy chỗ sâu nhô ra, quấn quanh xen lẫn nhau, hình thành một tấm võng lớn màu đen, tựa hồ đang giam cầm cái gì.
Đột nhiên tấm võng lớn màu đen bị xé nứt ra một cái lỗ hổng, một vệt kim quang từ vòng xoáy trong mặt biển bắn ra, xông thẳng tới chân trời.
Mấy đạo hắc khí lập tức từ trong vòng xoáy bắn ra, hướng ánh sáng màu vàng bay tới, trong đạo kim quang kia đột nhiên toát ra hai cái hư ảnh linh vũ một vàng một bạc, tốc độ lập tức đột ngột tăng hơn gấp mười lần. Trong chốc lát nó đã bỏ xa những hắc khí kia bỏ, trong nháy mắt bay đến chân trời, hóa thành một điểm sáng màu vàng óng biến mất không thấy gì nữa.
Những xúc tu hắc khí kia gầm thét cuồng vũ mấy lần, rồi từ từ rút về mặt biển, vòng xoáy khổng lồ tùy theo đó chậm rãi biến mất, mặt biển lại khôi phục bình tĩnh như trước.