Đại Mộng Chủ

Chương 730: Chương 730: Bịa đặt lung tung




“Vong Khâu, ngươi ra đây làm gì?” Nam tử trung niên thấy thế, không để ý đến Thẩm Lạc nữa, ném viên ngói vụn trong tay, nghênh đón người kia.

Nam tử được gọi là “Vong Khâu” kia, tựa hồ bị bệnh rất nặng, đi đường có chút bất ổn, được nam tử trung niên đỡ lấy, mới dừng lại nhìn về phía Thẩm Lạc bên này.

Ánh mắt y nhìn Thẩm Lạc đánh giá một chút, mở miệng nói:

“Tiểu huynh đệ, nhà chúng ta cũng gặp biến cố, vì chữa bệnh cho ta mới chạy trốn tới nơi này, lương thực không có bao nhiêu, mấy ngày trước săn được ít thịt rừng, nếu ngươi không chê, cứ vào chia ăn một chút.”

“Vong Khâu...” Nam tử trung niên vội vàng kêu lên.

“Thế đạo gian nan, cũng không dễ dàng, có thể cứu sống một người, cũng coi như tích thêm ân đức.” Vong Khâu khẽ lắc đầu, nói.

“Hiện tại tình trạng quỷ này, tích ân đức còn có tác dụng cái rắm...” Mặt nam tử trung niên lộ vẻ đắng chát.

“Đa tạ.” Thẩm Lạc thở dài nói.

“Đi thôi, theo chúng ta vào đí...” Vong Khâu nói một tiếng, dưới trung niên nam tử nâng đỡ, quay người đi vào nội viện.

Ánh mắt Thẩm Lạc hơi lệch đi, quan sát cảnh tượng hai bên tiểu viện một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một chút ý cười.

Hắn theo hai người, đi qua trung viện đổ sụp, tới hậu viện coi như hoàn chỉnh, đi vào phòng chính lộ ra sáng ngời.

Đi đến trước cửa phòng, Thẩm Lạc hơi nhíu mũi, ngửi thấy một cỗ hương vị cổ quái khó mà miêu tả, có chút ẩm ướt hủ khí, lại có một cỗ mùi tanh không hiểu, tóm lại làm cho người rất là khó chịu.

Vừa vào trong nhà, trong phòng rách nát mọc lên một đống lửa, vây quanh đống lửa ngã trái ngã phải ngồi ba, bốn người, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại Thẩm Lạc.

Quần áo những người kia lam lũ, trên làn da cánh tay cùng gương mặt mọc lên một lớp bụi vảy màu đen, nhìn giống như làn da bị dị tật nghiêm trọng nào đó.

Mà trong ánh mắt những người này, sinh khí còn không đến một phần mười, còn sót lại đều là tử khí làm người tuyệt vọng, nhìn chết lặng lại mờ mịt.

Thẩm Lạc bị bọn họ nhìn chằm chằm, cảm giác toàn thân không thoải mái, chắp tay chào bọn họ.

Những người kia thấy thế, cũng không dời ánh mắt đi, thậm chí ngay cả con mắt cũng không nháy một chút.

“Vị này là... Đúng rồi, tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?” Vong Khâu hỏi.

“Tại hạ Thẩm Giáp Trình.” Thẩm Lạc vội vàng nói.

“Vị Thẩm huynh đệ này cũng là người cơ khổ gặp khó khăn, chúng ta nên giúp đỡ một chút.” Vong Khâu giải thích với mấy người.

Những người kia nghe xong mới thu hồi ánh mắt, một người trong đó còn xê dịch mông, dời vào bên trong một chút, nhường chỗ cho Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc ngồi xuống, lúc này mới chú ý tới trên đống lửa trại còn đun một cái nồi sắt, bên trong hầm không biết là thịt gì, canh thịt trong nồi hơi biến thành màu đen, “Ừng ực ừng ực” cuồn cuộn, phía trên bốc lên hơi nước nồng đậm.

“Thẩm huynh đệ không nên ghét bỏ, mấy ngày trước đánh được thịt cáo, vì để bảo tồn, liền hun sấy một chút, mấy ngày nay dùng để nấu canh ăn.” Vong Khâu thấy thế, giải thích.

“Không sao. Thời tiết này có thức ăn đã không dễ, nào dám chê bỏ chứ?” Thẩm Lạc lắc đầu, nói.

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn chung quanh đánh giá một vòng, liền thấy sát một bên phòng đặt một giá gỗ giản dị, phía trên treo mấy tấm da cáo màu xám trắng, phía trên còn mang chút vết máu màu nâu đậm.

Con mắt da cáo đã bị khoét đi, chỉ để lại hai lỗ trống hình tròn, lộ ra màu tường pha tạp phía sau.

“Gần Thải Thạch trấn này khó tìm các loại động vật khác, hồ ly thì nhiều, trước kia người ở chỗ này đều thờ phụng những súc sinh này là Bảo Gia Tiên, còn lập tượng dâng lễ cho bọn chúng. Hiện tại người nơi này đều chết sạch, hồ ly vẫn còn chạy khắp núi, bảo vệ cái rắm ấy.” Nam tử trung niên kia vớt từ trong nồi ra một khối thịt đen sì, nói.

Thẩm Lạc nhìn thịt bầm đỏ sậm được gã xé từ trên khối thịt, ngửi thấy mùi vị cổ quái, không khỏi cảm thấy có chút buồn nôn.

“Thẩm huynh đệ, đừng lo lắng, không phải đã đói chết rồi sao, ăn chút đi.” Vong Khâu thấy thế, khuyên nhủ.

“Vậy ta không khách khí.” Thẩm Lạc nói xong, liền muốn lấy thịt từ trong nồi ra, chợt nghe sau lưng truyền đến một t dị hưởng.

Hắn dừng lại, quay lưng lại nhìn ra sau, chỉ thấy sau lưng gần tường để đó một cái rương gỗ sơn mài to lớn, phía trên khóa một ổ khóa đồng thau, nếu không nhìn kỹ, rất khó chú ý tới trên thân khóa điêu khắc một đạo phù văn rất nhỏ.

Thẩm Lạc nhắm mắt lại, cẩn thận dò xét phù văn, bỗng cái rương đột nhiên rung một cái, bên trong truyền ra một trận dị hưởng.

“Đây là...” Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

“A, hôm qua vừa bắt được một đầu tiểu hồ ly, tạm thời chưa giết bỏ, đang giam ở bên trong.” Vong Khâu thuận miệng đáp.

“Tiểu súc sinh, quậy cả đêm, còn không chịu im lặng.” Hán tử trung niên hừ lạnh một tiếng, đi ra phía trước, đá một cước vào trên cái rương.

Cái rương chấn động mạnh một cái, động tĩnh bên trong quả nhiên nhỏ xuống.

“Ai, thế đạo khó khăn, những động vật này sống cũng không dễ dàng...” Thẩm Lạc thở dài.

“Hừ, không nhìn ra, ngươi lại có tâm địa Bồ Tát, vậy thịt trong nồi này ngươi chớ ăn, làm con ma chết đói đi.” Nam tử trung niên nghe vậy, giễu cợt một tiếng, mắng.

“Không được vô lễ, khụ khụ...” Vong Khâu mắng một tiếng, nhịn không được lại ho khan.

“Không sao, không sao, là tại hạ nhiều lời.” Thẩm Lạc vội khoát tay nói.

“Trời đã tối, Thẩm huynh ăn đi, chớ vội đi đường, ban đêm cứ ở chỗ này, chớ ra ngoài.” Vong Khâu mở miệng nói.

“Có thể được chút đồ ăn đã rất thỏa mãn rồi, nào dám tiếp tục quấy rầy, ăn xong ta sẽ rời đi.” Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, cố ý nói.

“Thẩm huynh đệ, không phải tại hạ cố ý... Khụ khụ... Cố ý hù dọa ngươi. Thải Thạch trấn này ban đêm không an toàn, bên ngoài đều là yêu ma quỷ quái, nếu không cẩn thận gặp phải, ngày mai chúng ta cũng chỉ có thể đi trên đường nhặt tàn thi của ngươi.” Vong Khâu nói gấp.

“Cái gì? Có yêu quái?” Thẩm Lạc ra vẻ kinh ngạc hỏi.

“Tiểu viện này, trước kia là tổ trạch một đại hộ trong trấn, có treo một khối Bát Quái Kính phía trước, giống như còn có chút tác dụng, những quỷ quái kia vẫn chưa thấy tiến vào viện này. Ngươi cứ an tâm ở lại một đêm, sáng sớm ngày mai đi cũng không muộn.” Vong Khâu tiếp tục nói.

“Nếu vậy, tại hạ không bướng bỉnh nữa, vậy quấy rầy chư vị một đêm.” Thẩm Lạc nghe vậy thần sắc không thay đổi, lên tiếng, nhưng trong lòng âm thầm suy nghĩ:

“Thật đúng là bịa đặt lung tung, bên ngoài đại môn này tuy treo một khối Bát Quái Kính, nhưng phía trên căn bản không có nửa điểm sóng pháp lực. Ngược lại vừa rồi tiến vào trong viện, phát hiện pháp trận được người bố trí, mới là nguyên nhân yêu quỷ không dám đến gần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.