Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Lúc này vẻ mặt của Quỷ vật mặt ngựa tỏ ra kinh ngạc, cũng không trả lời, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm nói:
“Ngươi thật sự là Thẩm Lạc? Không có khả năng, không có khả năng a... Ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, ngươi làm sao có thể còn sống chứ?”
“Ngươi đang nói linh tinh gì đó!” Thẩm Lạc bị lời nói không đầu không đuôi này của gã, làm cho giật mình, mở miệng trách mắng.
“Nhanh... Mau thả ta xuống, ta có vài lời muốn nói với ngươi!” sau một lúc Quỷ vật mặt ngựa lấy lại tinh thần, kích động hô lên.
Thẩm Lạc do dự một chút, lại cảm giác khí tức của quỷ mặt ngựa không thể uy hiếp đến mình được, bèn vận chuyển pháp lực lên, thuận theo kinh mạch chảy vào đoản thương trên tay.
Theo sau tiếng “Đằng”, bên ngoài đoản thương dâng lên một vòng hỏa diễm, thì hắn mới phát hiện pháp lực bên trong đan điền của mình có chút nhiều, đúng là trạng thái do tu luyện đến tầng thư ba của Vô Danh Thiên Thư.
Hắn đi lên một bước, nâng đoản thương đưa về phía dây thừng hắc khí đang trói tại trên người quỷ vật mặt ngựa, sau đó vẩy nhẹ, một tầng hỏa diễm giống như lưỡi đao chặt đứt dây thừng đen ra.
Quỷ vật mặt ngựa từ trên trụ đồng rớt xuống, lảo đảo quỳ một chân trên mặt đất, lông bờm màu trắng sau đầu xõa ra.
Nó vừa mới ngẩng đầu, mũi thương liền đặt tại mi tâm của nó.
“Nói, ngươi làm sao biết ta?” Thẩm Lạc nghiêm nghị trách mắng.
Nét mặt của Quỷ vật mặt ngựa trở nên cổ quái, đang muốn nói chuyện, thì bỗng nhiên tế đàn dưới chân chấn động kịch liệt. Giống như là có quái vật khổng lồ nào đó, đang đi lại đây.
Bên cạnh từng tòa bạch cốt kinh khủng kia, quỷ diễm màu xanh lá cũng run lên và chớp động theo.
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy tâm thần không ngừng rung động theo tế đàn, nhưng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì phía sau lưng bỗng phát lạnh, không khỏi có chút hoảng hốt.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy từ chỗ phương hướng chấn động truyền đến, vang lên từng đợt tiếng gọi ầm ĩ “Hắc sơn, hắc sơn”, thanh âm kia chợt xa chợt gần, có chút mờ mịt không rõ. Nó có khi giống là một người đang hô to, có khi lại giống vạn người cùng kêu gọi, thật sự là hết sức quỷ dị.
“Nguy rồi, là Hắc Sơn lão yêu!” Quỷ vật mặt ngựa khẽ chống một tay, từ dưới đất bò dậy, trong miệng kêu lên một tiếng sợ hãi.
Thẩm Lạc cũng không có tâm tư đi ép hỏi quỷ vật mặt ngựa nữa, ngẩng đầu nhìn theo tiếng động, thì thấy ở đằng xa theo phương hướng chấn động truyền đến, hình như có một tòa cự sơn đen sì nổi lên.
Cho dù Thẩm Lạc không biết rõ “Hắc Sơn lão yêu” là yêu quái gì, nhưng nhìn sơ qua quanh cảnh này, có thể khẳng định không phải là thứ dễ đối phó. Vậy nên hắn vội vàng nhặt tất cả đoản thương trên mặt đất lên vác tại sau lưng, xoay người, lập tức nhảy xuống tế đàn, có ý định mau chóng rời xa nơi đây.
“Ai, Thẩm Lạc, chờ ta một chút...” Quỷ vật mặt ngựa gào to một tiếng, cũng nhảy xuống tế đàn, đuổi sát xuống dưới.
Thẩm Lạc cũng không để ý tới quỷ vật mặt ngựa kia, chỉ cố gắng chạy thật nhanh về phía kia.
Một người một quỷ, cứ như vậy một trước một sau quay lưng về phía “Hắc Sơn lão yêu”, chạy như điên.
Nhưng không đợi bọn hắn chạy quá xa, Thẩm Lạc liền nghe thấy âm thanh của cuồng phong gào thét ở đằng sau, nhịn không được quay đầu nhìn lại, trong lòng chợt run lên.
Chỉ thấy mây vàng trên tế đàn nhanh chóng phun trào, bên trong lại hiện ra một mặt quỷ to lớn vô cùng vặn vẹo.
Bộ dạng của mặt quỷ kia cũng không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ngũ quan. Miệng nó đột nhiên mở lớn, nứt ra một lỗ hổng khổng lồ vượt qua khỏi gò má của khuôn mặt, bên trong mây vàng bốc lên cuồn cuộn, truyền ra một cỗ hấp lực kinh người.
Ngay lập tức, Thẩm Lạc nhìn thấy tòa tế đàn dưới gương mặt khổng lồ bắt đầu lay động kịch liệt, lại đột ngột nhô lên khỏi mặt đất. Sau tiếng gào thét thảm thiết của những quỷ vật, thì cả mười toà bạch cốt kinh khủng kia đều cùng một lúc bay vào trong miệng của gương mặt khổng lồ.
“Khặc khặc, đừng mơ trốn được...” Trên bầu trời truyền đến một tiếng cười cực kỳ cổ quái.
Gương mặt khổng lồ kia bỗng dưng nghiêng đi, từ tư thế đối diện với mặt đất, biến thành hướng thẳng về phía trước, mây vàng bốn phía cũng bỗng nhiên trở nên đen kịt, hóa thành cuồng phong gào thét đuổi theo bọn Thẩm Lạc.
Trong long Thẩm Lạc thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không biết phải làm gì bây giờ, chỉ có thể liều mạng chạy thật nhanh vè phía trước.
“Thẩm Lạc, vô dụng thôi, Hắc Sơn lão yêu là Xuất Khiếu kỳ Quỷ Vương, ngươi và ta nếu như thế này sẽ không thể trốn thoát được.” Qủy mặt ngựa ở phía sau rống to.
Nó vừa dứt lời, mây vàng phía trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên chuyển thành màu đen kịt, ở trong mây đen cuồn cuộn kia, bỗng một bàn tay màu đen vô cùng to lớn xuất hiện, như Ngũ Chỉ sơn nhạc đè ép xuống.
Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lại, thì thấy bàn tay to lớn quả thật đang che trời, lấy tốc độ của bọn hắn căn bản không thể chạy ra phạm vi bao trùm của nó, tiếp tục vọt tới trước nữa cũng không có tác dụng gì.
“Chết thì chết, liều mạng...” Hắn quyết tâm liều mạng, đột nhiên bước chân dừng lại, xoay người một cái.
Thẩm Lạc đưa tay gỡ xuống một cây đoản thương ở trên người, lấy pháp lực quán chú vào trong đó. Sau đó một tay của hắn nắm chặt, chạy về phía trước hơi chút lấy đà, đột nhiên vung lên, ném mạnh lên phía trên.
Trong nháy mắt, khi pháp lực rót vào trong Đoản thương, thì mặt ngoài hiện lên một vòng lửa hồng, mang theo một tiếng xé gió, giống như mũi tên bắn về phía bàn tay màu đen to lớn kia.
“Oanh” một tiếng!
Khi Hỏa diễm đoản thương bắn trúng bàn tay lớn, thì lập tức vỡ ra.
Nhưng đoản thương nho nhỏ kia khi so sánh cùng với bàn tay lớn che trời, thì thực sự quá mức nhỏ bé, cho dù có nổ tung, cũng chỉ giống như một đoàn pháo hoa nhỏ sáng lên trong màn đêm. Nó lóe lên xong, lại lập tức tiêu tán đi.
Còn bàn tay to lớn màu đen ngay cả dừng lại một chút cũng không có, vẫn không ngừng hướng phía dưới đè tới.
“Vô dụng, ngăn không được...” Quỷ vật mặt ngựa đứng kế bên Thẩm Lạc, liên tục lắc đầu.
Thẩm Lạc chau mày, lại từ trên thân gỡ xuống một cây đoản thương, lần nữa rót pháp lực vào, hóa thành hỏa diễm đoản thương tiếp tục ném đi.
Một thương bay ra, lại tiếp tục một thương, tiếng thét liên tục rung động.
Chỉ một lúc, hắn liên tiếp lấy sáu cây pháp khí hỏa diễm đoản thương còn lại, xem như binh khí bình thường trực tiếp ném ra ngoài.
Mặc dù Thẩm Lạc không có cách khống chế pháp khí một cách chân chính, nhưng mượn nhờ man lực và pháp lực, lại cưỡng ép quán chú lên binh khí đã phát huy ra uy lực, vượt xa phù khí tầm thường.
“Rầm rầm rầm...”
Trong không trung âm thanh nổ đùng không ngừng vang lên, lần lượt hỏa thương nổ tung làm uy lực chồng chất lên nhau, cuối cùng từ một đoàn pháo hoa nhỏ, đã hội tụ thành biển lửa to lớn.
Thẩm Lạc không thèm nhìn kết quả, tại trong tay áo lại tiếp tục tìm kiếm, lấy ra thanh tiểu thương dài hơn một xích, tỏa ra hàn khí bức người.
Hai tay của hắn nắm chặt tiểu thương, công pháp vô danh trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, toàn bộ pháp lực từ trong đan điền không giữ lại chút nào đều tuôn ra, toàn bộ quán chú vào trong đó.
Trên thanh tiểu thương óng ánh kia, bạch quang lập tức bùng lên, trực tiếp phồng lớn hóa thành một cây băng mâu dài chừng một trượng.
“Đi!”
Trong miệng của Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, lần nữa sử dụng toàn bộ khí lực, mang băng mâu nghiêng lên phía trên ném mạnh đi.