Đại Mộng Chủ

Chương 478: Chương 478: Chiến thiên kiếp




Dịch: Độc Lữ Hành

Tòa pháp trận phiêu phù ở trong hư không kia lập tức đại phóng quang mang, một đạo điện quang tuyết trắng từ đó sáng lên, chiếu sáng cả đại điện. Ngay sau đó vang lên một tiếng lôi minh chấn thiên, một đạo thiểm điện thật lớn từ trên không giáng xuống.

Trong mắt Thẩm Lạc loé lên quang mang kỳ lạ, pháp lực thể nội mãnh liệt chảy vào trong Lục Trần Tiên, trên thân roi lập tức đại phóng ô quang, thoáng như một đoàn kiêu dương màu đen nở rộ ra, cùng tia điện quang tuyết trắng kia va chạm vào nhau ầm vang.

“Ầm ầm” một tiếng nổ đùng!

Ô quang màu đen lập tức nổ bể ra, tia thiểm điện tuyết trắng kia xuyên vào, đánh thẳng lên Lục Trần Tiên.

Trên Lục Trần Tiên tung động “Đôm đốp”, nổ lên một chuỗi hoả hoa hồ quang điện.

Thẩm Lạc thấy thế, lập tức vung trường tiên lên, một tầng ô quang từ trên Lục Trần Tiên bắn ra, đánh tan đoàn hỏa hoa kia.

Ánh mắt của hắn hơi lóe lên, trong lòng nghi hoặc, cảm thấy uy lực thiên kiếp trước mắt tựa hồ cũng không cường đại như trong tưởng tượng.

“Đây mới chỉ là đạo thiên kiếp thứ nhất, phía sau còn có tám đạo, mỗi một đạo uy thế càng tăng lên, ngươi chưa chân chính tiến giai Chân Tiên cảnh, nhiều nhất chống đỡ không quá năm đạo lôi kiếp, nhất định thân tử đạo tiêu.” Lúc này, thanh âm Kim Giáp Thiên Tướng kia truyền đến.

Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Lần thiên kiếp này tới rất cổ quái, vốn phải sơ đạp vào Chân Tiên cảnh mới giáng lâm, nhưng lại đến trước thời hạn rất nhiều, khiến hắn lâm vào thế quẫn bách. Chỉ là trước mắt đi tính toán chuyện này, không có bất cứ ý nghĩa gì.

“Tranh...”

Còn không đợi Thẩm Lạc tìm ra đối sách, bốn tên Chấp Pháp Thiên Binh lại xuất thủ. Phía trên tòa thập tự đại trận kia loé lên quang mang, hai đạo lôi quang từ hai bên trái phải đồng thời sáng lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phóng tới trung tâm, giao nhau đánh xuống phía dưới.

Tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, công pháp Hoàng Đình Kinh cấp tốc vận chuyển, sau lưng đại phóng hư quang, thân ảnh một con voi lớn tăng lên, hống lên rung trời, một đầu Kim Long xoay quanh tuôn ra, trong miệng long ngâm không dứt.

Hai chân hắn mạnh mẽ đạp đất, cả tòa đại điện chấn động kịch liệt, tầng tầng kim quang chảy ngược lên trên không. Một cánh tay giơ cao, năm ngón tay nắm thành trảo, mãnh liệt đẩy tới đạo lôi quang đang rơi xuống.

Chỉ thấy một đạo kim quang vuốt rồng to lớn trống rỗng hiển hiện, theo bàn tay Thẩm Lạc đánh lên không trung, va chạm vào cột sáng lôi điện từ trên trời rủ xuống ầm ầm.

“Ầm ầm.”

Thanh âm nổ đùng to lớn, trong khoảnh khắc rung khắp cả tòa đại điện màu vàng óng. Chỗ ngân quang lôi điện cùng kim quang vuốt rồng va chạm có vô số đạo ngân quang hồ quang điện bắn ra, phát tán ra bốn phương tám hướng, thoáng như trên đỉnh đầu Thẩm Lạc mở ra một chiếc ô lớn màu bạc sáng chói.

Trên ô lớn màu bạc bắn ra vô số hồ quang điện, một cỗ cự lực ép tới khiến thân hình Thẩm Lạc hơi cong lại, trên toàn bộ cánh tay truyền đến trận trận cản giác chết lặng, đạo đạo dòng điện rất nhỏ thậm chí chui vào trong cơ thể của hắn, khiến cho tạng phủ truyền đến một trận đau nhức.

“Lùi cho ta!”

Thẩm Lạc cắn chặt hàm răng, trong miệng quát lớn một tiếng, nhấc chân giẫm lên mặt đất, voi lớn sau lưng cũng theo đó cất vó giẫm một cái, con Kim Long kia thì thuận theo kim quang vuốt rồng xoay quanh lên, bay thẳng đánh tới lôi quang màu bạc.

“Ầm” một thanh âm vang lên!

Lôi quang màu bạc bị Kim Long va chạm, hoàn toàn vỡ ra, một cỗ kình lực cường bạo bay thẳng lên không trung, đụng vào màn sáng pháp trận phía trên, dẫn tới màn sáng rung mạnh một hồi.

Một kích này xong, kim quang trên thân Thẩm Lạc tán đi, cự ảnh Long Tượng phía sau cũng biến mất theo.

Trong miệng hắn thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn lên không trung, thấy ba động trên màn sáng pháp trận đã biến mất, khôi phục bình tĩnh, mà bốn tên Chấp Pháp Thiên Binh kia thì đều cúi đầu nhìn mình, sắc mặt nghiêm túc.

“Quả nhiên lợi hại hơn rất nhiều so với lần đầu, bất quá nếu tăng lên theo trình độ như vậy, tựa hồ cũng không có gì đáng sợ?” Trong lòng Thẩm Lạc nghi hoặc, âm thầm trầm ngâm.

Nói xong, hắn lại cảm thấy tình huống chắc sẽ không đơn giản như hắn nghĩ, có chút do dự, nghĩ đến có nên thừa dịp lôi kiếp chưa đến, thử đột phá quan ải Nê Hoàn cung không?

“Kim Giáp Thiên Tướng kia sẽ không lừa gạt ta, chỉ sợ uy lực lôi kiếp phía sau cũng không phải là ta có thể tưởng tượng, hay là trước đột phá tới Chân Tiên cảnh cho ổn thỏa.” Thẩm Lạc suy nghĩ lại, trong lòng đã quyết định chủ ý.

Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm pháp quyết, để một giới tử tâm thần kia chìm vào thể nội, cưỡi trên đỉnh đầu con Thủy Long kia, ý đồ thúc đẩy nó tiếp tục trùng kích Nê Hoàn cung.

Chỉ là tâm niệm hắn động, Thủy Long kia vẫn không động đậy, mà vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn lên, tựa hồ tràn ngập căm thù thiên lôi bên ngoài.

Tâm niệm Thẩm Lạc ngưng tụ, lấy tâm thần cưỡng ép dẫn đạo Thủy Long kia. Lúc này nó mới há miệng gào thét một tiếng, lắc đầu vẫy đuôi bay thẳng về phía Nê Hoàn cung.

Thế tới Thủy Long mãnh liệt, pháp lực Thủy thuộc tính xung quanh cuốn theo, tựa như mây cuốn theo rồng, muôn hình vạn trạng.

Nó lấy thế dũng mãnh long hành vân bay thẳng tới. Lúc sắp phá quan, bỗng một tiếng sấm oanh minh lần nữa vang lên.

Thẩm Lạc nhìn lên đỉnh đầu, bốn đạo lôi điện màu bạc ngưng tụ thành một lôi cầu cực đại không gì sánh được, từ bên trên đập xuống, bốn bề cuốn theo vô số quang tiên lôi điện to bằng cánh tay trẻ con quật về phía Thẩm Lạc.

Lần này, Thẩm Lạc không đình chỉ trùng kích Nê Hoàn cung, ngược lại nhất tâm lưỡng dụng, vừa tăng lên sức mạnh, dự định nhất cổ tác khí xông mở quan ải, vừa vận khởi Hoàng Đình Kinh ngạnh kháng thiên lôi.

Chỉ thấy quanh thân hắn loé lên kim quang lóa mắt, ba đầu hư ảnh Kim Long bay ra, lấy thế Tam Long đoạt châu phóng tới lôi điện hình cầu, đầu rồng đâm vào trong lôi cầu, phát ra một chuỗi tiếng lôi minh cuồng bạo.

Vô số tia sáng lôi điện từ đó tuôn ra, nhắm đánh trên thân thể Kim Long, như là mở ra Quả Long Đài Tiên giới, làm từng mảng kim lân từ trên thân rồng róc ra rơi xuống, lộ ra huyết nhục gân cốt bên trong.

Thân thể Kim Long vặn vẹo không thôi, chống đỡ một lát, rốt cuộc vẫn không chịu được, kim quang toàn thân nhanh chóng tróc ra từng mảng, cuối cùng hóa thành vô số tinh quang màu vàng, biến mất không thấy.

Lôi điện hình tròn bị Kim Long làm hao mòn, lực lượng cũng dần dần yếu bớt, hình thể khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại một nửa, nhưng thế hạ xuống vẫn không trì trệ nửa điểm.

Lúc này, ba đầu Kim Tượng cũng nhao nhao quay đầu, quơ vòi voi đánh về phía lôi cầu, chỉ là lực lượng vòi voi vẫn không địch lại lôi cầu, trong nháy mắt tiếp xúc đã bị ngân quang lôi điện xé rách vỡ nát.

Bất quá chỉ sau một cái chớp mắt, ba con voi lớn xông tới chống đỡ cùng nhau, như ba tấm chắn tụ hợp một chỗ, ngăn trên đỉnh đầu Thẩm Lạc.

Hắn chau mày, khắp khuôn mặt là vẻ khẩn trương, thừa dịp lôi kiếp bị tạm thời ngăn lại trên không, toàn lực khống chế Thủy Long thể nội trùng kích về phía Nê Hoàn cung.

Nhưng Nê Hoàn cung tựa như có một tầng bình chướng, nổi lên một màn ánh sáng màu đen, Thủy Long đi tới trước đột nhiên ngẩng đầu, cuốn theo pháp lực Thủy thuộc tính hùng hồn va chạm với nó.

“Ầm” một tiếng vang trầm, thể nội Thẩm Lạc cũng chấn động theo.

Thân thể của hắn run lên bần bật, trong đầu vù vù một trận, ba con voi lớn ngăn trên đỉnh đầu cũng bị ảnh hưởng, thân hình không khỏi lảo đảo một chút, bị tia chớp hình cầu kia trực tiếp xuyên qua, đánh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.