Dịch: Độc Lữ Hành
Thẩm Lạc nhìn chằm chằm ba nén hương một lát, chỉ thấy trên đó bốc lên hơi khói màu trắng sữa, bay lên không nhưng vẫn không mảy may chếch đi.
Ngoài điều đó ra, cũng không có gì khác thường.
Ngay lúc Thẩm Lạc cảm giác không thú vị, muốn dời tầm mắt đi thì ba nén hương kia đột nhiên xảy ra biến hóa.
Ánh lửa trên đầu hương bỗng nhiên sáng lên, tựa như bị người thổi một hơi vào, từ màu đỏ sậm biến thành màu vàng sáng, tiếp theo bắt đầu cháy rừng rực lấy mắt thường có thể thấy được.
Trong nháy mắt ba điểm hương hỏa cùng rơi xuống, trên lư hương ba chân hình tròn kia bỗng nhiên hiện ra một đạo ấn ký kỳ lạ. Ngay sau đó, Thẩm Lạc liền nghe một hồi tiếng gió vù vù.
Chỉ thấy tàn hương tích tụ trong lư hương dâng lên một vòng xoáy mông lung, dần dần lớn lên, bao phủ tới phía mấy người bọn họ.
Thẩm Lạc vô thức muốn lui về sau, nhưng bị người đè bả vai xuống.
“Tin tưởng Hồ lão, không có chuyện gì đâu.” Thanh âm Lã Hợp từ phía sau truyền đến.
Thẩm Lạc nghe vậy, thân thể vẫn như cũ căng cứng, mảy may không buông lỏng xuống. Chỉ là còn chưa kịp làm gì, vòng xoáy tàn hương kia đã từ bên trên rơi xuống, bao phủ hắn vào.
Chỉ một thoáng, bốn phía giống như bao phủ một tầng hắc vụ, trở nên một mảnh lờ mờ, Thẩm Lạc cảm giác mình giống như tiến vào trong một cái động không đáy, thân hình không điểm tựa rơi xuống dưới, nhưng thủy chung không đến được đáy.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai chân Thẩm Lạc rốt cuộc một lần nữa chạm đất, mà bốn phía bao phủ mịt mờ hắc vụ, tựa hồ cũng dần dần trở nên mờ nhạt, cảnh tượng chung quanh dần dần hiển lộ ra.
Thẩm Lạc nhìn quanh một chút, liền thấy chung quanh sắc trời lờ mờ, nơi xa còn phủ một tầng sương mù, khiến cho người nhìn không rõ. Mà mặt đất dưới chân hắn thì hoàn toàn hoang tàn, không có một ngọn cỏ.
“Nơi này...”
Trong lòng Thẩm Lạc kinh nghi, cẩn thận cảm thụ không khí bốn phía một cái, đúng là cảm giác có mấy phần quen thuộc.
“Không cần suy đoán, nơi này chính là Âm Ti địa giới, cứ đi theo ta, chớ tự mình đi loạn.” Lúc này, Hồ Dung bỗng nhiên mở miệng nói.
“Quả nhiên là Âm Ti.” Trong lòng Thẩm Lạc hơi động.
Lúc trước mặc dù từ trong mộng cảnh tiến vào Âm Minh, còn chứng kiến Quỷ Môn quan, bất quá thời điểm đó kinh lịch thực sự quá mức khắc sâu, khiến ký ức hắn đến nay vẫn như mới.
Hồ Dung đi ở phía trước, tựa hồ đã sớm xe nhẹ đường quen, rất nhanh dẫn theo mấy người tới trước một tòa hành đình.
Thẩm Lạc nhìn trong hành đình một cái, liền thấy ngồi bên trong quay lưng về phía bọn hắn, là một người thân hình khoan hậu, mặc trên người một bộ quan bào đỏ thẫm chói mắt, bên hông treo một thanh đại kiếm màu đỏ, chỉ nhìn bóng lưng cũng đã thấy uy vũ.
“Bái kiến Chung Quỳ đại nhân.” Hồ Dung đi đến trước bậc thang hành đình, ôm quyền khom người thi lễ.
Mấy người còn lại cũng đều nhao nhao ôm quyền khom người, hành lễ.
Thẩm Lạc nghe hai chữ “Chung Quỳ”, trong lòng giật mình, trong lúc nhất thời đứng nguyên tại chỗ, quên cả hành lễ.
Đại danh Chung Quỳ hắn đã sớm nghe thấy, trong truyền thuyết dân gian là Tróc Quỷ Thiên Sư đại danh đỉnh đỉnh, trên thế gian lưu lại vô số truyền kỳ bắt quỷ trừ ma, trong miệng Câu Hồn Mã Diện cũng tán thưởng không dứt, kính phục không thôi.
Người kia nghe tiếng xoay người lại, nhìn về phía đám người, lại lộ ra một gương mặt đen xấu xí có thể so với phán quan phạt ác, dưới cằm mọc lên chòm râu lớn, nhìn giống như giang hồ hào khách.
Chỉ là trong tay gã còn đong đưa một cây quạt xếp, thấy giống như học đòi văn vẻ.
Bất quá, Thẩm Lạc biết rõ người này không thể xem bề ngoài, huống chi hắn đã từng thấy trên rất nhiều cổ thư, trước khi Chung Quỳ trở thành Tróc Quỷ Thiên Sư, từng là một nho gia sĩ tử tài trí hơn người, chỉ là vì tướng mạo xấu xí mới không đạt được công danh.
“Bái kiến tiền bối.” Thẩm Lạc lấy lại tinh thần, vội ôm quyền nói.
“Không cần đa lễ. Hồ Dung, ngươi lại tới nhận nhiệm vụ?” Chung Quỳ tùy ý phất phất tay, nói ra.
Tất cả mọi người không đứng thẳng dậy, chỉ có một mình Hồ Dung đứng thẳng lên, vỗ vỗ hồ lô bên hông nói: “Kiếm chút tiền rượu nha... Chỉ là không ngờ hôm nay người phát nhiệm vụ lại là Chung Quỳ đại nhân ngài?”
“Vốn là Câu Hồn Mã Diện, chỉ là có chút chuyện giao cho hắn đi xử lý, ta cũng không thể rảnh rỗi. Làm sao vẫn còn chổng mông vậy, đã nói không cần đa lễ rồi.” Chung Quỳ nhìn thấy mấy người Thẩm Lạc còn duy trì tư thế ôm quyền, cau mày nói.
Mấy người Thẩm Lạc nghe vậy, lúc này tất cả đều đứng thẳng lên.
“Tốt, nhàn ngôn thiểu tự, nhiệm vụ lần này chắc hẳn các ngươi cũng đã nghe thấy?” Chung Quỳ hỏi.
“Chỉ là nghe nói một chút, còn phải làm phiền đại nhân nói lại một hai.” Hồ Dung ôm quyền nói.
“Âm Minh có một chỗ giao với Dương giới, bên trong thường xuyên có một cỗ oán niệm mãnh liệt bao phủ, âm hồn ở đó, cực dễ sinh ra oán niệm, sau đó hóa thành lệ quỷ hung sát, thôn phệ nhau. Bây giờ đã dựng dục ra một đầu Quỷ Tướng có thể so với tu sĩ Ngưng Hồn hậu kỳ, cần các ngươi tiến về nơi đó diệt sát nó.” Chung Quỳ nói.
“Ngưng Hồn hậu kỳ...” Lã Hợp nhíu chặt lông mày, trầm ngâm một tiếng.
Trừ Hồ Dung, mấy người còn lại cũng đều nhao nhao biến sắc.
“Bây giờ tu vi nó vẫn không tính là gì, chỉ là xem từ tốc độ phát triển, tư chất nó có thể trở thành Quỷ Vương, cho nên nhất định trước lúc đó phải diệt trừ nó. Nếu không một khi để nó chạy ra, tất nhiên sẽ sinh họa một phương.” Chung Quỳ nói.
“Hắc hắc, xem ra nhiệm vụ lần này trọng đại, chúng ta cần toàn lực ứng phó mới được.” Thần sắc Hồ Dung nhẹ nhõm tự nhiên, không có vẻ gì lo âu.
“Trước đó, ta còn phải nhắc nhở các ngươi một câu. Lúc trước phát hiện dị dạng, từng phái một chi đội ngũ Âm sai đi vào, kết quả bọn hắn đều bị oán niệm xâm nhiễm, bây giờ đã thành âm binh lợi hại nhất dưới trướng Quỷ Tướng. Nhân tộc các ngươi mặc dù bị xâm nhiễm không mãnh liệt bằng âm hồn, cũng cần thủ vững bản tâm, đề phòng chúng.” Thần sắc Chung Quỳ nghiêm lại, nhắc nhở.
“Đa tạ nhắc nhở.” Hồ Dung ôm quyền nói cảm ơn.
“Mặt khác, trước đó đã có hai nhóm Nhân tộc tiến vào bên trong diệt quỷ, chỉ là cho tới bây giờ còn chưa có một ai trở về. Các ngươi nếu phát hiện họ còn sống, có thể xuất thủ cứu trợ. Nếu có thể mang về, còn có tạ lễ ngoài định mức đấy.” Chung Quỳ tiếp tục nói.
“Xin hỏi tiền bối, nhiệm vụ lần này ban thưởng thế nào?” Lã Hợp mở miệng hỏi.
“Chỉ cần các ngươi có thể thành công diệt sát tên Quỷ Tướng kia, người đầu lĩnh có thể được ban thưởng hai trăm tiên ngọc, người theo cũng có thể thu hoạch được thù lao một trăm tiên ngọc. Ngoài ra còn có Hoàng Tuyền Thủy Tinh, Âm Linh Đan cùng Ngọc Tủy Cốt, các loại linh tài đan dược, chỉ là số lượng không nhiều, cần các ngươi tự thương nghị phân chia thế nào.” Chung Quỳ nhìn gã một cái, nói.
Đám người nghe thù lao phong phú như vậy, lập tức đều lên tinh thần, Thẩm Lạc thì vững tin vì trong ban thưởng có Hoàng Tuyền Thủy Tinh, hoàn toàn yên tâm.
“Tình huống liên quan nhiệm vụ, đại khái là như vậy. Trước khi đưa các ngươi qua đó, ta vẫn phải nhắc nhở một câu, diệt quỷ giết địch cố nhiên trọng yếu, nhưng chuyện hàng đầu vẫn phải bảo đảm chính mình sống sót. Một khi chết ở nơi đó, Địa Phủ không có cách nào thu hồi hồn phách các ngươi, đến lúc đó sẽ chỉ biến thành cô hồn dã quỷ, cuối cùng bị oán khí xâm nhiễm, hóa thành ác linh.” Chung Quỳ lại bổ sung.