Đại Mộng Chủ

Chương 629: Chương 629: Chuyện xưa của Phật môn




Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

“Đúng rồi, ngươi mang nguyên do của chuyện này nói cho chúng ta biết, mặc dù tổn hại danh dự của chính mình, nhưng lại có thể cứu vãn ngàn vạn sinh linh. Ngược lại, nếu ngươi chỉ chú ý đến danh dự của chính mình, ngậm miệng không nói, thì có thể nói ngươi là ngụy quân tử ham hư danh, giả hòa thượng, không thật sự có lòng từ bi, so với phá tửu giới, sắc giới còn muốn lợi hại hơn.” Thẩm Lạc tiếp tục nghiêm mặt nói.

Lục Hóa Minh thấy Thẩm Lạc vừa dỗ vừa dọa, trong lòng cười thầm, trên mặt lại căng thẳng, không có biểu lộ gì.

“Có thật vậy không...” Khuôn mặt nhỏ của Thiền Nhi lộ ra vẻ sợ hãi.

“Nếu như vậy, tiểu tăng liền thất tín nói cho các ngươi biết, thật ra Giang Lưu...” Thiền nhi vò đầu khổ não thật lâu, lúc này mới ngẩng đầu.

“Thiền nhi, ngươi dám lấy bí mật của ta nói cho người khác biết, lá gan đúng là rất lớn!” Vào lúc này, một thanh âm đột nhiên từ thân Thiền nhi trên truyền ra, chính là thanh âm của Giang Lưu đại sư.

Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh nghe thấy âm thanh này, sắc mặt biến đổi.

Thanh âm còn chưa dứt, ngực Thiền nhi đột nhiên sáng lên một đoàn hoàng mang, sau một khắc bỗng nhiên phồng lớn. Nó hình thành một quang trận màu vàng lớn gần một trượng, bao phủ thân thể Thiền nhi vào trong đó.

Ánh mắt Thẩm Lạc tập trung, đang muốn làm điều gì, thì đã muộn, quang trận màu vàng quanh người Thiền Nhi lóe lên.

Mà thân ảnh Thiền Nhi trong quang trận cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại từng điểm tàn quang màu vàng, rất nhanh cũng phiêu tán mất.

“Đây là pháp trận Thổ Độn? Không ngờ Giang Lưu đại sư lại còn biết pháp thuật?” Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, nói.

“Đáng chết, chúng ta nghe ngóng bí mật của Giang Lưu đại sư lại bị phát hiện b ach ngo c s ach, có lẽ sẽ càng chán ghét chúng ta hơn, muốn mời ngài ấy đi Trường An chỉ sợ càng thêm khó khăn.” Lục Hóa Minh lại có chút chán nản, nhíu mày nói.

“Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, đi một bước nhìn một bước đi, chúng ta trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đã, ban đêm lại đến.” Thẩm Lạc truyền âm an ủi một câu, cất bước hướng dưới núi đi.

Lục Hóa Minh thở dài, đi theo.

Hai người tại chỗ sườn núi tìm một nơi an tĩnh để nhắm mắt nghỉ ngơi, bóng đêm rất nhanh buông xuống.

Hai người cũng không có lập tức lên đường, đợi đến lúc canh ba, thì đồng thời mở mắt, hướng về phía Kim Sơn tự mà đi, rất nhanh đã tới ngoài cửa sau của Kim Sơn tự.

Từ nơi này nhìn lại, trong Kim Sơn tự là một màu đen kịt, không có một ai, hiển nhiên tăng nhiên trong chùa đều đã đi ngủ.

Mặc dù như vậy, hai người cũng không dám chủ quan, riêng phần mình thi pháp ẩn tàng khí tức, lặng yên không tiếng động leo tường tiến vào trong chùa.

“Ngươi đã thám thính được Hải Thích thiền sư kia ở tại nơi nào chưa?” Lục Hóa Minh truyền âm hỏi.

“Ta không biết, nhưng không sao, ta sớm đã để cổ trùng nhớ kỹ mùi của lão, cứ đi theo đó là được.” Thẩm Lạc ngửa tay lấy Ảnh Cổ ra.

Ảnh Cổ vừa ra tới, đưa mũi hít hà, lập tức bay vút đi về phía trước.

Hai người lập tức đuổi theo sát ở phía sau.

Tu vi của Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh đều đạt đến Xuất Khiếu kỳ, tại tu tiên giới xem như là cao thủ. Dù trong chùa cũng có bày cấm chế, hai người cũng dễ dàng tránh né đi qua, không gây nên chút chú ý nào, rất nhanh đã đi tới chỗ sâu trong Kim Sơn tự.

“Dừng lại!” Lục Hóa Minh đưa tay kéo Thẩm Lạc lại.

“Sao vậy?” Thẩm Lạc ra lệnh cho Ảnh Cổ, truyền âm hỏi.

“Phía trước có người bố trí cấm chế phạm vi lớn, mà lại rất tinh diệu, không thể tiếp tục đi tới.” Hai mắt của Lục Hóa Minh như có bạch quang, tựa hồ đang thi triển một môn đồng thuật, trầm giọng truyền âm nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, dùng pháp lực rót vào trong mắt, hướng phía trước nhìn lại, cũng không có nhìn thấy.

“Ngươi làm vậy thì không thấy được, cấm chế này phi thường bí ẩn, người bày trận tu vi cực cao, dùng vật này mà quan sát.” Lục Hóa Minh lấy ra một cái thủy tinh cầu màu trắng đưa cho Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc nhíu mày lại nhận lấy, đưa pháp lực vào trong châu, sau đó đặt nó ở trước mắt, xuyên thấu qua hạt châu hướng trước mặt nhìn lại, sắc mặt lập tức biến đổi.

Hắn nhờ vào hạt châu để quan sát, thì thấy trong hư không phía trước hiện ra rất nhiều trận văn nhỏ bé mà trước đó không nhìn thấy, còn có rất nhiều điểm sáng màu trắng ở trong đó chớp động, giống như vô số ngôi sao trong màn đêm.

“Căn cứ vào truy tung của Ảnh Cổ, Hải Thích thiền sư đang tại phía trước, hay là ta đoán sai rồi?” Thẩm Lạc lẩm bẩm.

Nhưng ngay lúc này, trong một tòa tiểu viện đen kịt bên cạnh hai người đột nhiên sáng lên ánh lửa, ở trong đêm tối rất bắt mắt.

Thần sắc của Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh đều biến đổi, lập tức lách mình trốn ở chỗ kín đáo.

Không ngờ Ảnh Cổ kia lại đột nhiên kêu một tiếng, hướng phía sân nhỏ kia vọt tới.

Thẩm Lạc thấy vậy, trong lòng hơi động, sau khi chần chờ một chút, lặng lẽ dùng thần thức dò xét tiểu viện. Sắc mặt của hắn nhanh chóng buông lỏng, từ chỗ trốn kín đáo kia đi ra.

“Lục huynh không cần ẩn núp, chính là chỗ này.” Hắn hướng về phía Lục Hóa Minh nói, rồi tiến vào gian phòng sáng đèn trong viện.

Nơi đây là một chỗ phòng xá đơn sơ, trên tường sớm đã pha tạp tróc từng mảng, trong phòng cũng không có bất kỳ bài trí gì. Ở nơi hẻo lánh chỉ có một ván giường được phủ lên cỏ tranh, Hải Thích thiền sư đang ngồi ở phía trên đó.

Mặc dù Thẩm Lạc từ bên ngoài nhìn đã biết nơi đây đơn sơ, lại không ngờ tới bên trong lại có tình cảnh như vậy.

Lục Hóa Minh thấy Thẩm Lạc như thế, thần thức quét qua, cũng yên tâm đi theo vào.

“Hai vị thí chủ đêm khuya tới đây, không biết có chuyện gì?” Hải Thích thiền sư nhìn hai người, hỏi.

“Hải Thích thiền sư ngài ban ngày đã mời, tại hạ sao dám không tới.” Thẩm Lạc thi lễ một cái.

“A, lão tăng chưa từng mời thí chủ?” Hải Thích thiền sư bình tĩnh, nói.

“Vào ban ngày, ta hướng thiền sư hỏi thăm duyên phận khi nào sẽ đến, thiền sư ngài ho khan ba lần, mu bàn tay vòng qua thân thể, chẳng lẽ không phải ám chỉ đêm khuya, để cho hai người chúng ta từ cửa sau tới đây sao?” Thẩm Lạc nói.

“Thí chủ quả nhiên là người có tuệ căn.” Hải Thích thiền sư nhìn Thẩm Lạc một lát, khuôn mặt khô cạn như vỏ cây già hiện ra vẻ tươi cười.

“Tuệ căn không dám nhận, hai người chúng ta tối nay tùy tiện tới chơi, là muốn hướng trụ trì thỉnh giáo. Giang Lưu đại sư dường như đối với việc tới Trường An chủ trì thủy lục đại hội rất không thích, không biết nguyên nhân cuối cùng là ở đâu.” Thẩm Lạc khom người thi lễ, sau đó ngưng trọng nói ra.

Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Hải Thích thiền sư nhúc nhích một chút, nhất thời không nói, tựa hồ đang cân nhắc cái gì.

“Việc này liên quan đến ngàn vạn tính mệnh Bách tính ở Trường An, xin Trụ trì đại sư nhất định chỉ giáo.” Lục Hóa Minh thấy Hải Thích thiền sư im lặng không nói, trong lòng lo lắng, nhịn không được nói ra.

“A Di Đà Phật, việc này không vội, đêm dài đằng đẵng, hai vị thí chủ nếu không có chuyện quan trọng, trước hết xin nghe lão tăng nói chút chuyện cũ của Kim Sơn tự?” Hải Thích thiền sư thở dài, chậm rãi nói.

“Nếu đại sư muốn vậy, Thẩm mỗ tự nhiên rửa tai lắng nghe.” Thẩm Lạc nhìn đôi mắt bình tĩnh như nước của Hải Thích thiền sư, ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.

Trong lòng Lục Hóa Minh lo lắng, không có nhàn hạ thoải mái muốn nghe chuyện cũ gì, nhưng thấy Thẩm Lạc ngồi xuống, đành phải ngồi theo.

Hải Thích thiền sư dùng một loại ngữ khí tựa hồ như đang nhớ lại nói: “Kim Sơn tự chúng ta xây dựng vào thời tiền triều, lúc đầu có chút phồn thịnh, về sau thế sự vô thường. Thái Tổ bản triều mở mang bờ cõi, toàn bộ Thần Châu đại địa đều bị chiến hỏa bao phủ, bản tự cũng bị tác động đến, suýt nữa đã bị hủy hoại. Sau này mặc dù miễn cưỡng trùng kiến, nhưng đã suy thoái, sớm đã không có phong quang như trước, thậm chí còn bởi vì mấy quyển công pháp điển tịch tổ sư để lại ba ch ng oc s ach, mà dẫn tới ngoại địch đến cướp đoạt. Tăng nhân trong chùa chạy trốn hơn phân nửa, chỉ có mấy lão tăng không có nơi nào để đi ở lại nơi đây, kéo dài hơi tàn, cho đến đến hơn trăm năm trước mới có một cơ hội chuyển mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.