Đại Mộng Chủ

Chương 1071: Chương 1071: Cổ kính




Dịch: Độc Hành

Trong bí cảnh, Thẩm Lạc tự nhiên không biết, mọi người đang vây quanh xem bọn hắn chém giết, nhiệt liệt thảo luận cuồng hoan.

Hắn cảm thấy hàn ý quanh thân càng ngày càng nặng, huyết mạch trên thân đang dần dần đông kết.

Chỉ là thần sắc trên mặt hắn cũng không kinh hoảng, trong đôi mắt ẩn ẩn sáng lên ánh lửa.

“Cháy.”

Theo một tiếng quát lớn vang lên, trên thân Thẩm Lạc lập tức bộc phát ra một cỗ Thuần Dương cương khí hừng hực không gì sánh được, từng đạo kiếm khí vô hình từ trong ống tay áo của hắn phun ra ngoài, lực lượng nóng rực lam ra tứ phương, chỉ một thoáng đâm vào trong hàn băng ngưng kết trước người, hòa tan chúng.

Long Giác Chùy đồng thời tránh thoát trói buộc, cùng một mũi kiếm màu xích kim đồng thời bắn ra, thẳng đến Thất Sát.

Thất Sát thấy thế, trong mắt loé lên vẻ ngạc nhiên, lập tức giơ lên Long Minh Hàn Thủy Thần Cung, một chưởng vỗ lên thân cung.

Dây cung Ngân tử thần cung rung động, từng tầng từng tầng gợn sóng màn sáng hàn băng nhộn nhạo liên tiếp ngưng tụ lên, ngăn trước Long Giác Chùy và Thuần Dương Kiếm Phôi.

“Ầm ầm ầm.”

Một hồi thanh âm liên tục nổ đùng vang lên, Long Giác Chùy đột phá ba tầng màn sáng hàn băng, rốt cuộc lực lượng hao hết ngừng lại.

“Thuần Dương Phần Kiếm...”

Lúc này, Thẩm Lạc đột nhiên quát lớn một tiếng, trên Thuần Dương Kiếm Phôi “Vù” một tiếng cháy lên hỏa diễm màu đỏ, từng vòng từng vòng xích hỏa kiếm ảnh vờn quanh thân kiếm, như trận bão cuốn tới màn sáng hàn băng còn thừa lại. . Đọc truyện hay, truy cập ngay * ТгumTruуen .o rg *

“Rầm rầm rầm.”

Tiếng oanh minh bạo hưởng không ngừng, màn sáng hàn băng nổ tung không thôi, vô số băng tinh bắn tung tóe, bị đột phá tầng tầng.

Thất Sát thấy thế, thần sắc biến đổi, lúc trước gã chủ quan, không toàn lực hành động, giờ phút này bị Thẩm Lạc phản công, mới phát hiện chính mình coi thường tu sĩ Nhân tộc này, đối phương lại khó đối phó như vậy.

Chỉ nghe gã gầm thét một tiếng, toàn thân sáng lên kim mang loá mắt, một tầng ánh sáng màu vàng óng tắm rửa toàn thân, ngưng tụ thành một kiện chiến giáp, bọc bên ngoài thân.

Kiếm ảnh Thuần Dương Kiếm Phôi bay tới, xuyên qua tất cả màn sáng hàn băng, rơi vào trên quang huy chiến giáp.

Lại một tiếng oanh minh kịch liệt, ánh lửa bên ngoài Thuần Dương Kiếm Phôi cực tốc thu liễm, kết hợp với một thanh xích diễm kim kiếm, từng khúc đâm vào kim giáp trên thân Thất Sát.

Trên kim giáp đồng thời dập dờn tầng tầng gợn sóng, ngăn trở Thuần Dương Phần Kiếm.

Thẩm Lạc tiến lên một bước, nhấc chưởng vỗ tới phía trước, trên Thuần Dương Kiếm Phôi vang lên tiếng kiếm minh đại tác. Thất Sát cũng không lùi bước, bước lên trước một bước, chính diện ngạnh kháng với Thẩm Lạc.

Mắt thấy là sẽ cưỡng ép phân thắng bại, Thẩm Lạc và Thất Sát lại đồng thời nhíu mày, giống như cùng hẹn, đồng thời thu tay lại triệt thoái ra sau.

“Thất Sát đạo hữu, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ngươi ta không cần thiết ở chỗ này phân sinh tử, giúp người khác không công nhặt được tiện nghi, ngươi cảm thấy thế nào?” Thẩm Lạc sau khi đứng vững, mở miệng nói.

“Ngươi nhận ra ta?” Thất Sát có chút ngạc nhiên.

“Đạo hữu là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, tại hạ sao không nhận ra?” Thẩm Lạc cười nói.

“Ngươi tên gì?” Thất Sát nhíu mày, dò hỏi.

“Thẩm Lạc.”

“Tốt, ta nhớ kỹ ngươi.” Thất Sát nhẹ gật đầu, trầm giọng nói.

Ngữ khí của gã bình thản, không có cảm giác ngừng ngắt, biểu đạt ra tán thành, mà không phải cảnh cáo.

“Không đánh với đạo hữu thì không quen, nước linh tuyền nơi này coi như ngươi ta cùng đoạt được, phân đạo hữu một nửa.” Thẩm Lạc nghĩ nghĩ, cười nói.

Nói xong, hắn vung tay lên, ba bình sứ bạch ngọc bay tới phía Thất Sát.

Thất Sát khoát tay thu vào, chỉ gật đầu nhẹ, cũng không nói lời cảm tạ.

Gã cũng rõ, Thẩm Lạc làm như vậy bất quá là muốn nói cho những người phía sau chạy tới kia, bọn hắn tranh đoạt không phải thiên tài địa bảo gì, mà chỉ là chút nước linh tuyền mà thôi.

Đồng thời, Thẩm Lạc đưa một nửa nước linh tuyền ra ngoài, cũng có thể giảm bớt những người khác tập trung vào chính hắn.

Đúng lúc này, bình nguyên nơi xa “Ầm” một tiếng vang thật lớn, lại có một vệt kim quang phóng lên tận trời, tựa hồ có bảo vật gì khác xuất hiện.

“Thẩm huynh, có muốn cùng đi xem hay không?” Thất Sát nhìn ra xa một chút, vừa cười vừa nói.

“Thôi được rồi, vừa rồi cũng chỉ là trùng hợp ở gần nơi này, mới vội vàng chạy tới. Lần này chờ chạy tới món ăn cũng đã lạnh, nếu lại gặp những cường giả khác, có thể chưa chắc dễ nói chuyện như Thất Sát đạo hữu.” Thẩm Lạc nhếch miệng cười cười, lắc đầu nói.

Thất Sát nghe vậy, lông mày cau lại, khẽ hừ một tiếng, quay người lại, lúc này mới vượt không bay lên, thẳng đến bên kia.

Thẩm Lạc chọn một phương hướng khác, phi nhanh đi.

Chờ đến khi hai người đều biến mất, bốn phía yên lặng một lát, ba bốn đạo nhân ảnh nhao nhao hiển lộ ra.

Giữa bọn họ cũng đề phòng nhau, nhưng đều không tùy tiện động thủ, tự mình đi vào trong hố chứa nước suối tra xét một phen, sau đó nhao nhao giận mắng không thôi.

“Hai tên khốn kiếp kia, thế mà móc linh tuyền đến không còn lại giọt nào.” Một tên tu sĩ Ma tộc toàn thân hoả hồng cả giận nói.

“Nếu vừa rồi bọn hắn phân sinh tử với nhau thì tốt rồi...” Một người đồng hành khác, có chút tiếc nuối nói.

“Ai bảo những tên ngu xuẩn các ngươi thu liễm khí tức kém như vậy, mới vừa đến đã bị phát hiện, giờ còn phàn nàn?” Một bóng người đột ngột xuất hiện, mấy người khác lúc này mới giật mình.

Thân hình người kia gầy gò, cái cổ rất dài, trên môi mọc lên hai sợi râu cá trê tung bay, chính là tu sĩ Yêu tộc Hạ Thiên Sơn.

Gã cũng dò xét trong hố một phen, thấy xác thực không thu hoạch được gì, hai tay đột nhiên chấn động, trực tiếp hóa vũ lăng không, bay lên.

Chỉ là treo trên bầu trời xong, gã đầu tiên nhìn thoáng qua hướng Thẩm Lạc, sau đó lại liếc mắt nhìn hướng quang trụ màu vàng.

Do dự mãi, hai tay gã khẽ múa, dải cầu vồng hoa bay về phía quang trụ màu vàng kia.

Mấy người khác vây quanh hố cũng đều nhao nhao chạy đi, bay về hướng bảo vật xuất hiện.

Một bên khác, Thẩm Lạc rời khỏi phạm vi thần thức đám người có khả năng dò xét, sau đó lập tức lấy ra Độn Địa Phù, trốn vào dưới mặt đất.

Toàn thân hắn được bao phủ trong vầng sáng màu vàng, nhanh chóng đi dưới lòng đất sâu trăm trượng.

Chỉ chốc lát sau, hắn nhìn thấy phía trước xuất hiện một đoàn hào quang màu u lam, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, chạy tới.

Đến phụ cận, chỉ thấy quang mang u lam kia rõ ràng là một đoàn linh tuyền thuỷ dịch ngưng tụ không tan.

Thẩm Lạc không chút khách khí, há miệng khẽ hấp, linh tuyền thủy dịch nhao nhao đảo lưu tiến vào trong miệng của hắn, mang theo tư vị ngọt ngào, hóa thành từng tia từng sợi linh khí lưu nhập trong cơ thể hắn.

Mà khi linh tuyền thủy dịch bị hắn nuốt vào, đồ vật bao trong thủy dịch rốt cuộc mới lộ ra rõ.

Đó rõ ràng là một cổ kính thanh đồng hình bát giác, mặt kính sáng ngời như mới, trên lưng kính tuyên khắc từng phù văn, cùng một gốc cây Nguyệt Quế, đẹp đẽ không gì sánh được.

Thẩm Lạc cầm cổ kính thanh đồng, chỉ cảm thấy từng luồng từng luồng ba động linh lực từ trên đó chậm rãi chảy xuôi ra, như thủy triều phức tạp không thôi, trong lòng biết chính mình đã nhặt được bảo bối, lúc này đại hỉ.

Hắn xem chừng, dòng linh tuyền lúc trước kia, hơn phân nửa là do kính này hấp thu ánh trăng thiên địa hình thành, ngày sau nếu đặt kính này tại Xuân Thu quan, năm này tháng nọ, có thể dưỡng ra một dòng linh tuyền nhà mình độc chiếm, lấy không hết, dùng mãi không cạn.

Chuyện này đối với tu hành của Thẩm Lạc thì giúp ích không lớn, nhưng đối với sự phát triển của Xuân Thu quan, lại có ý nghĩa không nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.