Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Là tên hỗn đản nào nện cửa lão tử! Không thấy hôm nay ta đã đóng cửa sao? Có việc ngày mai lại đến!” Hồi lâu sau, trong viện truyền ra một thanh âm nam tử thô lỗ.
“Hoa lão bản, là ta, mở cửa nhanh!” Tôn Hải gọi to hơn, gõ càng mạnh hơn.
“Soạt” một tiếng, cửa viện bị thô lỗ kéo ra, hiện ra một nam tử trung niên mặc áo bào tro, khuôn mặt và thân thể đều rất mập mạp, ánh mắt lại rất nhỏ, trên môi giữ lại hai phiết râu cá trê, nhìn giống như một con chuột bự vậy.
“Là tiểu tử ngươi à, lần này mang theo người nào tới? Ta nói trước, không đủ tiên ngọc thì sớm cút đi, đừng chậm trễ lão tử đi ngủ.” Hoa lão bản tức giận, trừng Tôn Hải một cái, lại nhìn Thẩm Lạc phía sau một chút, không chút khách khí nói.
“Hoa lão bản xin yên tâm, chỉ cần có thể luyện chế ra pháp khí khiến ta hài lòng, giá tiền dễ nói.” Thẩm Lạc cũng không tức giận, mỉm cười chắp tay nói, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.
Thể nội đối phương tràn ngập một tầng bạch quang mông lung, có thể ngăn cách thần thức của hắn và nhãn lực dò xét, khiến nhìn không ra tu vi cảnh giới đối phương.
Hoa lão bản nghe vậy, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, không nói một lời khoát tay áo, dẫn hai người tiến vào tiểu viện.
Trong viện là một cái lều khá đơn sơ, bên trong đặt rất nhiều vật liệu, không phân loại ra, loạn thất bát tao bày chung một chỗ. Bên cạnh lều là một gian phòng hắc thạch, thoạt nhìn là nơi rèn đúc, trận trận hồng quang cùng sóng nhiệt từ trong cửa đá khép hờ xuyên suốt ra.
“Hoa lão bản, vị này là Thẩm tiền bối từ Đông Thổ Đại Đường đến, nghe nói thuật luyện khí ngài cao siêu, tới để bái phỏng, muốn đặt một kiện cực phẩm pháp khí.” Tôn Hải nhìn Thẩm Lạc một chút, giới thiệu với Hoa lão bản.
“A, từ Đông Thổ Đại Đường tới!” Hoa lão bản lộ vẻ kinh ngạc, đánh giá Thẩm Lạc một chút, vẻ mặt lướt qua một tia dị dạng.
“Ngươi muốn chế tạo pháp khí gì?” Bất quá rất nhanh lão khôi phục bình tĩnh, đi đến một ghế nằm ngồi xuống, uể oải nói.
Thẩm Lạc không trả lời, lật tay lấy ra mấy khối vật phẩm màu vàng, là mấy khối kính vỡ vụn, những toái kính này mặc dù bị tàn phá, nhưng vẫn tản mát ra ba động linh tính mãnh liệt.
Hoa lão bản bưng một chén trà xanh lên
nhấp một miếng, nhìn thấy những toái kính này, lại “Phốc” một ngụm, phun nước trà ra ngoài, thân thể từ trên ghế nằm nhảy lên một cái, nắm lấy một khối toái kính.
“Đây là Huyền Quy Bản! Số lượng nhiều như thế, phẩm chất cũng cực kỳ thượng thừa! Bất quá tấm gương này là tên hỗn đản nào luyện chế, vậy mà dung nhập Huyền Quy Bản vào trong kính coi như làm lung tung, hoàn toàn không dung hợp Huyền Quy Bản cùng cấm chế, nếu không thì kính này làm sao bị người tuỳ tiện đánh nát!” Hoa lão bản cẩn thận cảm ứng một chút mấy khối toái kính, lập tức mở miệng mắng to.
Thẩm Lạc giật mình, năm đó hắn dễ dàng đánh nát gương đồng ẩn chứa nhiều Huyền Quy Bản này, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nguyên lai là nguyên nhân này.
Hoa lão bản cầm lấy một khối toái kính, cẩn thận vuốt ve, trong mắt lóe lên một tia si mê.
Nhìn thấy Hoa lão bản như vậy, Thẩm Lạc âm thầm buồn cười, bất quá hắn cũng có thể cảm giác được, Hoa lão bản này tám thành là loại người si luyện khí, lòng tin với lão lại tăng thêm mấy phần.
“May mắn bản sự người kia có hạn, không dung hợp Huyền Quy Bản cùng cấm chế, nếu không lúc tấm gương này bị phá huỷ, linh tính Huyền Quy Bản bên trong cũng sẽ bị tổn thất cực kỳ lợi hại, khó mà sử dụng nữa.” Hoa lão bản lập tức nói thêm.
“Ánh mắt Hoa lão bản cao minh, Thẩm mỗ muốn dùng những Huyền Quy Bản này, luyện chế thành một cực phẩm pháp khí dạng côn, không biết được không?” Thẩm Lạc khen đối phương một câu trước, sau đó mới nói.
“Dạng côn?” Hoa lão bản ồ một tiếng.
“Không tệ. Côn này phải cứng rắn, lại có thể tiếp nhận pháp lực quán chú cường đại, trọng lượng càng nặng càng tốt.” Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, nói ra yêu cầu của mình.
Hắn ở trong mộng học xong côn pháp Viên vương uy lực kinh người, đáng tiếc trong hiện thực một mực không tìm được pháp khí vừa tay, trong chiến đấu không cách nào thi triển. Lần trước hắn triệu hoán tu vi mộng cảnh đối địch Yêu Phong, cũng vì không có pháp khí tốt, không thể thi triển ra uy lực chân chính côn pháp Viên vương, nếu không Yêu Phong kia há có thể đơn giản đào tẩu như vậy.
“Chậc chậc, yêu cầu của ngươi thật đúng là không ít, trong những toái kính này mặc dù ẩn chứa rất nhiều Huyền Quy Bản, thế nhưng không cách nào thỏa mãn nhiều yêu cầu của ngươi như vậy.” Hoa lão bản bĩu môi một cái, giọng trào phúng nói.
“Tại hạ cũng biết yêu cầu hơi nhiều, muốn đạt tới những hiệu quả này, còn cần những vật liệu gì?” Thẩm Lạc bình tĩnh nói.
“Muốn thỏa mãn yêu cầu của ngươi, bất luận phụ tài hay chủ tài, còn cần hai loại Bổ Thiên Thạch cùng Mặc Tinh. Bổ Thiên Thạch nổi danh kiên cố, mà Mặc Tinh có thể tăng lên năng lực chịu đựng pháp lực cây côn.” Hoa lão bản nói.
“Bổ Thiên Thạch, Mặc Tinh...” Thần sắc Thẩm Lạc cứng đờ.
Hắn từng nghe nói qua hai loại vật liệu này, đều là tài liệu cực kỳ hiếm thấy, mỗi một thứ đều không kém Huyền Quy Bản, trong lúc vội vàng đi đâu tìm đây?
Hắn bất giác có chút buồn bực, vốn cho là những năm qua để dành được vật liệu có thể lấy ra sử dụng một chút, không ngờ lại không phát huy được tác dụng.
Thẩm Lạc than nhẹ một tiếng, đang tính làm pháp khí phẩm chất thấp chút cũng được, Hoa lão bản lại mở miệng:
“Bất quá vận khí ngươi không tệ, trong tay của ta đang có một khối Bổ Thiên Thạch cùng một khối Mặc Tinh, có thể rèn đúc pháp khí cho ngươi. Bất quá hai kiện vật liệu này là bảo bối áp đáy hòm của ta, trước tiên người cần phải tốn tiên ngọc mua, phí tổn luyện khí thì tính sau.”
“Có thể, không biết hai kiện vật liệu kia tiên sinh muốn bao nhiêu tiên ngọc?” Thẩm Lạc nghe vậy đại hỉ, lập tức hỏi.
“Hai kiện vật liệu này phẩm chất đều cực kỳ thượng thừa, nhất là Mặc Tinh kia lại là Tử Tâm Mặc Tinh, vậy thu ngươi năm ngàn tiên ngọc đi.” Hoa lão bản suy nghĩ một chút, nhàn nhạt mở miệng.
“Cái gì! Năm ngàn tiên ngọc!” Thần sắc Thẩm Lạc biến đổi.
Tôn Hải bên cạnh cũng giật nảy cả mình, kém chút cắn đầu lưỡi của mình.
“Thế nào, chê đắt? Hừ, ta đã sớm nói, không có tiên ngọc thì mau cút, lãng phí nước bọt lão tử.” Hoa lão bản nhìn thấy Thẩm Lạc như vậy, hừ một tiếng, ném toái kính đi, lại trở về ghế nằm kia.
“Hoa lão bản, Bổ Thiên Thạch cùng Mặc Tinh mặc dù trân quý, thế nhưng giá trị không đến năm ngàn tiên ngọc.” Thẩm Lạc cau mày nói.
Huyền Quy Bản trong tay hắn, năm đó trên đấu giá hội Hiên Viên các bị người tranh đoạt, đưa ra giá cao để cho người, vượt xa khỏi giá trị Huyền Quy Bản. Nhưng dù thế, cũng chỉ hai ngàn tiên ngọc mà thôi.
“Muốn cò kè mặc cả thì đi nơi khác, ta ở chỗ này chắc giá.” Hoa lão bản không thèm nhìn Thẩm Lạc nói.
Sắc mặt Thẩm Lạc có chút khó coi, những năm qua hắn vẽ bùa kiếm tiền, lại thêm đánh giết không ít tu sĩ cướp đoạt, trên thân cũng chỉ góp nhặt được hai ngàn tiên ngọc, còn thiếu rất nhiều.
Dù tiên ngọc hắn đầy đủ, Hoa lão bản này công phu sư tử ngoạm như vậy, hắn cũng không muốn làm oan đại đầu.
Hiện tại pháp khí trong tay hắn còn đủ, pháp khí dạng côn kia cũng không nhất định phải luyện chế.
“Đi thôi.” Thẩm Lạc nhàn nhạt nói một tiếng, thu hồi Huyền Quy Bản, cùng Tôn Hải rời tiểu viện.
“Thẩm tiền bối, thật sự là có lỗi. Hoa lão bản lần này ra giá quá cao, trước kia hắn luyện khí cho người, không cao như vậy.” Tôn Hải tràn đầy áy náy nói.
Thẩm Lạc khoát tay áo, không nói gì.
Tôn Hải thấy vậy, cũng không dám nói gì nữa.