Đại Mộng Chủ

Chương 632: Chương 632: Đánh cược




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Bên cạnh Thẩm Lạc chẳng biết lúc nào nổi lên một cái túi nhỏ màu trắng, chính là Cửu Âm Đại, miệng túi bắn ra một đạo bạch quang kỳ hàn, quấn lấy Hàng Ma Ngọc Xử màu vàng của lão tăng mày xếch cùng giới đao màu xanh của Đường Thích trưởng lão.

Trên Hàng Ma Ngọc Xử và giới đao màu xanh lập tức ngưng kết ra một tầng băng tinh màu trắng thật dày, hai kiện pháp khí liền trì trệ.

Thẩm Lạc vung tay phải lên, lần nữa thôi động thần thông Thiên Sách thu nhiếp, trên thân hiện lên một đạo kim ảnh. Hàng Ma Ngọc Xử màu vàng cùng giới đao màu xanh đều hư không tiêu thất.

Mà tay trái hắn cũng không nhàn rỗi, lòng bàn tay hiện lên hồng quang, thêm ra một thanh quạt lông màu đỏ, chính là Ngũ Hỏa Phiến, hung hăng vỗ một cái về phía Đường Thích trưởng lão.

Bảy sợi linh vũ trên Ngũ Hỏa Phiến toả ra quang mang sáng tỏ, càng mở ra như khổng tước xòe đuôi, sau đó một đạo ngũ sắc hỏa trụ từ trên mặt quạt bắn ra, hung hăng đánh vào trên người Đường Thích trưởng lão.

Kim quang trên người Đường Thích trưởng lão cuồng thiểm không ngừng, có vẻ chống đỡ hết nổi, trong ngũ sắc hỏa trụ càng tản mát ra một cỗ kỳ nhiệt, truyền vào thể nội lão.

Sắc mặt Đường Thích trưởng lão đại biến, toàn lực vận chuyển Kim Cương Phục Ma Đại Pháp, kim quang càng thêm nồng đậm, trở nên ổn định lại.

Nhưng giờ phút này, một đạo cương châm xích hồng như kiếm khí từ trong hỏa trụ bắn ra, xùy một tiếng xuyên thấu kim quang hộ thể, đánh vào trên trán lão.

Bất quá lúc này thân thể Đường Thích trưởng lão kiên cố không gì sánh được, kiếm khí ứng thanh đứt gãy, nhưng một đạo hỏa diễm đỏ sậm hơi mờ từ trong kiếm khí bắn ra, chính là một sợi Hồng Liên Nghiệp Hỏa, giống như độc xà thổ tín chui vào mi tâm Đường Thích trưởng lão.

Thần hồn Đường Thích trưởng lão như bị rắn độc cắn một cái, không kịp đề phòng hét thảm một tiếng, kìm lòng không được hai tay ôm lấy đầu, gương mặt bắt đầu vặn vẹo, không để ý tới vận chuyển công pháp nữa.

Mà ngũ sắc hỏa trụ giờ phút này phịch một tiếng vỡ vụn, hóa thành một vòng ngũ sắc kiêu dương to lớn, mãnh liệt trùng kích lên người Đường Thích trưởng lão.

Kim quang trên người Đường Thích trưởng lão trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh, cả người như bị thiên thạch hung hăng đụng trúng, bị đánh bay ra sau, ầm ầm va sụp một bức tường, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Lão giả mi xếch kia cũng bị ngũ sắc kiêu dương tác động đến, bất quá khoảng cách khá xa, cũng không thụ thương, nhưng cũng bị đánh bay ra sau.

Trong nháy mắt trong tràng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người kinh hãi nhìn Thẩm Lạc.

Từ lúc Đường Thích trưởng lão hạ lệnh xuất thủ đến giờ, bất quá chỉ mấy hơi thở mà thôi, tất cả pháp khí mọi người đều bị Thẩm Lạc thu lấy, mà Đường Thích trưởng lão càng bị đánh tan Kim Thân.

Đây quả thực là trực tiếp nghiền ép à.

Lục Hóa Minh cũng khiếp sợ nhìn Thẩm Lạc, thực lực Thẩm Lạc hiện tại đã đạt đến trình độ nào?

Mà Hải Thích trưởng lão nhìn Thẩm Lạc, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Thẩm Lạc khẽ thở ra một hơi, quét nhìn chúng tăng chung quanh một chút, quay người muốn trở về chỗ.

“Có chút bản sự, ngươi cũng tiếp ta một kích xem!” Một thanh âm thanh thúy bỗng nhiên vang lên, không biết từ nơi nào truyền đến.

Thanh âm chưa dứt, đỉnh đầu Thẩm Lạc vang lên tiếng duệ khiếu, một đoàn Tử Kim Bát Vu trống rỗng xuất hiện.

Chỗ rìa bình bát tản mát ra hào quang màu tử kim, ô ô xoay tròn chụp xuống hắn.

Hào quang tử kim trong bình bát cũng không mãnh liệt, nhưng khiến Thẩm Lạc cảm nhận được một cỗ áp lực phô thiên cái địa, lam quang trên người hắn chập chùng kịch liệt, đồng thời bị trực tiếp ép tán.

“Đây là pháp bảo!” Hắn bỗng nhiên biến sắc, hai chân toả sáng hào quang ánh trăng, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ lướt gấp sang bên cạnh.

Nhưng Tử Kim Bát Vu kia vậy mà cũng di động theo Thẩm Lạc, từ đầu đến cuối nhắm ngay hắn, bất luận tốc độ Thẩm Lạc nhanh thế nào cũng không thoát được, đồng thời càng nhanh chóng rơi xuống.

Thẩm Lạc thấy trốn tránh không được, thân hình lập tức dừng lại, Ngũ Hỏa Phiến đại thịnh ánh lửa, nhắm ngay giữa không trung hung hăng vỗ một cái.

Tiếng phượng hót thanh thuý bay thẳng Cửu Tiêu, một Ngũ Sắc Hỏa Phượng lớn mấy trượng từ trên cây quạt bắn ra, hai cánh mở ra đụng vào trên Tử Kim Bát Vu.

Vừa rồi đối phó Đường Thích trưởng lão, hắn cũng không thôi động toàn bộ uy năng Ngũ Hỏa Phiến, dù sao vừa rồi chỉ là xả giận, nếu đánh đối phương trọng thương sẽ không tốt.

“Ầm” một tiếng vang thật lớn, một vầng sáng hiện ra mảng lớn ngũ sắc phù văn trống rỗng xuất hiện, nhìn kém xa ngũ sắc kiêu dương huy hoàng sáng tỏ trước đó, nhưng bên trong ẩn chứa linh áp đáng sợ, để mọi người tại đây không kịp hít thở.

Tử Kim Bát Vu cũng bị vầng sáng ngũ sắc nâng lên, nhất thời vậy mà không cách nào rơi xuống.

Mà hai chân Thẩm Lạc toả sáng hào quang ánh trăng, thừa cơ bắn ngược ra sau, rốt cuộc thoát khỏi thế bao phủ của Tử Kim Bát Vu.

Thân thể của hắn chợt nhẹ, tựa hồ thoát khỏi một loại lực lượng vô hình nào đó kiềm chế.

“Thì ra là thế, Tử Kim Bát Vu này chính là dựa vào lực lượng vô hình này khóa chặt mục tiêu.” Hắn nhẹ nhàng thở ra, sau đó thân hình thoắt một cái biến mất, sau một khắc xuất hiện bên cạnh Lục Hóa Minh.

“Hừ!” Đồng âm trước đó lần nữa vang lên, đồng thời Tử Kim Bát Vu sáng lên, một đạo tử kim quang trụ từ bên trong bắn ra, đánh vào trên vầng sáng ngũ sắc.

Vầng sáng ngũ sắc chỉ hơi dừng lại, sau đó dễ như trở bàn tay bị xé rách, triệt để xông lên tán đi.

Mà Tử Kim Bát Vu quay tít một vòng, tiếp tục phóng tới Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, trong lòng run lên, lập tức câu thông đoản chuỳ đầu rồng màu vàng trong thể nội.

Ngũ Hỏa Phiến mặc dù là cực phẩm pháp khí uy lực cực lớn, nhưng đối mặt pháp bảo còn chưa đủ.

“Giang Lưu, đủ rồi!” Nhưng ngay lúc này, Hải Thích thiền sư trầm giọng mở miệng, vung tay lên.

Một đạo hào quang màu vàng sậm như điện xạ ra, là một cây quải trượng màu ám kim, cùng Tử Kim Bát Vu đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang, hư không phụ cận cũng nổi lên sóng chấn động hỗn loạn.

Ám kim quải trượng này tựa hồ cũng là một kiện pháp bảo, vậy mà chống đỡ được Tử Kim Bát Vu.

Trong Tử Kim Bát Vu loé lên quang mang, thân ảnh Giang Lưu từ trong bình bát bay ra, rơi trên mặt đất.

“Hải Thích sư bá, ta luôn luôn kính ngươi là trụ trì, ngày thường nước giếng không phạm nước sông, ngươi hôm nay vì sao vì hai ngoại nhân, xuất thủ ngăn cản ta?” Giang Lưu bất mãn quát.

“Chuyện năm đó chỉ là ngoài ý muốn, mà hai vị này biết sự kiện kia, đối với ngươi cũng sẽ không sinh ra bao nhiêu nguy hại, ngươi cần gì phải nghiêm phòng tử thủ việc này.” Hải Thích thiền sư phất tay triệu hồi ám kim quải trượng, thở dài nói.

“Chuyện của ta không cần ngươi quyết định.” Giang Lưu hừ lạnh nói.

Thẩm Lạc nghe đến đó, đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, Giang Lưu bởi vì lúc trước bị yêu ma xâm lấn, trên thân đã dẫn phát bí mật nào đó, bí mật này khiến cho nó không nguyện ý tiến về Trường An. Mà Giang Lưu không muốn việc này bị ngoại nhân biết được, cho nên nó mới trăm phương ngàn kế muốn đuổi mình cùng Lục Hóa Minh đi.

“Giang Lưu đại sư, tại hạ không biết ngươi vì sao không muốn đi Trường An, bất quá trong Trường An thành vô số oan hồn cần siêu độ. Bây giờ thế này, ngươi ta đánh cược một trận, nếu như ta thua, lập tức cùng Lục huynh quay đầu bước đi, vĩnh viễn không quay đầu; nếu như ta may mắn thắng, Giang Lưu đại sư ngươi phải đi Trường An, thế nào?” Trong lòng của hắn chuyển động suy nghĩ, mở miệng nói.

“Đánh cược? Tốt! Ngươi muốn cược thế nào?” Giang Lưu nghe lời này, trong mắt nổi lên quang mang thích thú, tựa hồ cảm thấy hứng thú vô cùng với việc cá cược, lập tức nói.

“Tu vi Giang Lưu đại sư ngươi cao thâm, trong tay lại chấp chưởng pháp bảo Tử Kim Bát Vu, phòng ngự nhất định kinh người, đại sư ngươi đứng ở nơi đó, đón ta công kích ba lần. Nếu như ta có thể khiến ngươi lui ra sau một bước, coi như ta thắng, nếu như ta làm không được, coi như ta thua.” Thẩm Lạc nói.

“Được.” Giang Lưu đại sư nghe phương pháp đánh cược này, không chút do dự lập tức gật đầu, sau đó vung tay lên.

Tử Kim Bát Vu lơ lửng trên đỉnh đầu gã, một đạo tử kim quang mang bắn xuống, bao phủ lại thân thể của mình.

“Được rồi, tới đi.” Giang Lưu đại sư tựa hồ cực kỳ tự tin với tử kim quang mang, làm xong những thứ này cũng không tế ra thủ đoạn phòng ngự nào khác, lập tức ngoắc tay nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.