Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Bây giờ cửa hàng có thể bán ra ngoài, chỉ có hai loại, một là Giải Hoa Ngữ, hai là Ngọc Sinh Hương. Đừng nhìn tên hai loại độc dược này êm tai, nhưng trong thời gian nhất định khiến cho đối phương đánh mất năng lực phản kháng.” Thiếu nữ nói.
“Sử dụng nó thế nào?” Thẩm Lạc nghĩ nghĩ, hỏi.
“Vốn là phải phối hợp với thần thông Nữ Nhi thôn chúng ta, dù Hoa Giải Ngữ hay Ngọc Sinh Hương, như vậy mới có thể trong giao chiến vô thanh vô tức làm đối thủ trúng chiêu. Bất quá ngoại nhân không thể tu công pháp Nữ Nhi thôn, cũng chỉ có thể bôi vào tại binh khí, ám khí, hoặc là kết hợp với công pháp bản thân, ám hại địch thủ. Hai loại độc dược này, vô thanh vô tức, cho dù không có công pháp Nữ Nhi thôn phối hợp, cũng rất khó đề phòng.” Thiếu nữ nói.
Thẩm Lạc trầm ngâm một lát, lại ném ánh mắt hỏi thăm tới thiếu nữ.
Nàng hiểu ý, lập tức đáp: “Hai cái giá cả như nhau, đều năm mươi tiên ngọc.”
“Cũng tốt, không đắt lắm...”
Thẩm Lạc còn chưa nói hết, liền nghe thiếu nữ nói bổ sung: “Một giọt“.
“Một giọt? Cái này có chút không hợp thói thường, một giọt dược dịch lại muốn năm mươi tiên ngọc?” Thẩm Lạc nghe vậy, lập tức mở to hai mắt nhìn.
“Cái này phải xem đối thủ ngươi đối phó thế nào, nếu là Đại Thừa kỳ trở xuống, dược dịch pha loãng ra, một lần làm cho mười người trúng chiêu cũng không thành vấn đề, nhưng nếu là Đại Thừa kỳ, một giọt dùng cho một người thì hiệu quả tốt nhất.” Thiếu nữ nói ra.
“Nhưng nếu là Chân Tiên thì sao?” Thẩm Lạc cau mày hỏi.
Hắn phải đối mặt địch nhân, cũng không chỉ là Đại Thừa kỳ, mà là Chân Tiên, thậm chí Thái Ất, thậm chí cao hơn.
“Ây... Nếu là Chân Tiên, vậy ta khuyên ngươi đừng xuất thủ nữa, chạy trối chết đi.” Thiếu nữ lại đánh giá Thẩm Lạc một chút, cười nói.
Liễu Phi Tự bên cạnh cũng lộ ra một chút ý cười.
Thẩm Lạc ngược lại không để ý, suy nghĩ một phen, vẫn cảm thấy độc dược này có lẽ còn có chút tác dụng, liền cò kè mặc cả một phen, bỏ ra hai trăm tiên ngọc mua ba giọt.
Sau đó Thẩm Lạc ra cửa hàng, cáo biệt Liễu Phi Tự, một mình trở về chỗ ở.
Trở lại lầu gỗ, trong phòng không có một ai, Bạch Tiêu Thiên đi tìm Lâm Tâm Nguyệt vẫn chưa về.
Thẩm Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa phòng lại, lấy ra tất cả đồ vật chế phù, dự định mau chóng chế thành mấy tấm Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù.
Uy lực phù này không yếu, đối với hắn bây giờ là một cánh tay đắc lực.
Tuy trong hiện thực luyện chế Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù lần thứ nhất, Thẩm Lạc lại có lòng tin hơn trước kia.
Một phương diện khác, tự nhiên là ở trong mộng hắn đã nhiều lần vẽ phù này, bản thân đã có đủ kinh nghiệm.
Một phương diện khác, chế phù dù sao cũng là quá trình quen tay hay việc, nên trong hiện thực, hắn luyện chế phù lục càng ngày càng nhiều cảm ngộ, kỹ nghệ càng thêm thuần thục.
...
Tới gần chạng vạng tối, ngoài phòng truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, Thẩm Lạc vuốt vuốt mi tâm hơi đau nhức, từ trên ghế đứng lên.
Mở cửa ra, liền thấy Bạch Tiêu Thiên một mặt hưng phấn vọt vào.
“Bạch Tiêu Thiên, tâm tình ngươi không tệ bha...” Thẩm Lạc trêu chọc.
“Nàng hôm nay đã nhận hoa của ta.” Bạch Tiêu Thiên có chút kích động nói.
“Sáng nay?” Thẩm Lạc hỏi.
“Không phải, lúc trở về chạng vạng tối.” Bạch Tiêu Thiên lắc đầu nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, ngồi xuống ghế dựa, lại nhắm hai mắt lại.
“Ngươi không biết, bông hoa đã ỉu xìu, nhưng nàng không để ý chút nào.” Bạch Tiêu Thiên vẫn như cũ mặt mũi tràn đầy vui mừng.
“Nhất định là trên đường trở về bị ngươi quấn lấy không thả, bị ngươi làm phiền không chịu nổi đó.” Thẩm Lạc im lặng nói.
“Mấy ngày trước ta cũng quấn lấy nhau thế, nàng vãn không nhận đó sao.” Bạch Tiêu Thiên xem thường nói.
Thẩm Lạc không muốn tranh luận với y, hơn nửa ngày này, dùng hết vật liệu chế phù, cũng mới chế thành ba tấm Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù, thần hồn hắn đã tiêu hao không ít.
“Vẫn không thể so với trong mộng cảnh...” Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.
“Ngày mai còn phải tiếp tục cố gắng.” Bạch Tiêu Thiên ma quyền sát chưởng, một bộ dạng kích động.
Nói xong, y mới chú ý tới vẻ mỏi mệ của Thẩm Lạc.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Luyện chế phù lục, không có gì đáng ngại.” Thẩm Lạc cũng chẳng muốn lắc cả đầu.
“Nói thật, năm đó ở Xuân Thu quan, nghe ngươi nói muốn luyện chế phù lục, ta thật cảm thấy ngươi không thể thành, hiện tại không ngờ ngươi đã vào đạo này.” Trên mặt Bạch Tiêu Thiên nổi lên vẻ hồi ức, nói.
“Ta nào được như vậy, giày vò một ngày, mới làm ra ba tấm bán thành phẩm.” Thẩm Lạc tự giễu cười nói.
“Bán thành phẩm?” Bạch Tiêu Thiên nghi ngờ nói.
“Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù giống như Lạc Lôi Phù, cũng cần thu nạp lôi điện. Ta chỉ chế thành công, còn chưa dẫn lôi nhập phù đâu.” Thẩm Lạc giải thích.
“Nha. Cửu Phạm Thanh Liên kia tra thế nào rồi?” Bạch Tiêu Thiên hỏi.
“A... Ngươi còn biết quan tâm việc này, không phải hồn thể ngươi đã bị Lâm Tâm Nguyệt câu đi rồi hả?” Thẩm Lạc khinh bỉ nói.
“Này, nói cái này làm gì? Nhân sinh khó gặp một lương nhân, lại nói, ta cũng không phải hoàn toàn không để bụng, mấy ngày nay cũng lặng lẽ giúp ngươi dò xét trong thôn đó.” Bạch Tiêu Thiên chê cười nói.
“Vậy ngươi nói một chút, giúp ta tra được thứ gì?” Thẩm Lạc hỏi.
“Cái này... Tạm thời còn chưa có tin tức xác thực. Bất quá, gần đây người Bàn Tơ động tới tấp nập, trong thôn tựa hồ sắp phát sinh chuyện gì đó.” Bạch Tiêu Thiên sờ lên cằm, làm như thật nói.
“Nữ Nhi thôn không phải kuoon giao hảo cùng Bàn Tơ động sao, người Bàn Tơ động tới tấp nập cũng là bình thường mà?” Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.
“Không giống bình thường, mấy ngày nay không khí trong thôn cũng thay đổi rất nhiều, buổi sáng ta còn chứng kiến Tôn bà bà mang theo rất nhiều đệ tử Nữ Nhi thôn ra thôn, đi ra bên ngoài, chạng vạng tối lúc ta trở về, lại đụng phải các nàng vội vàng trở về.” Bạch Tiêu Thiên nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, trầm mặc không nói.
Sau nửa ngày, trong lòng của hắn bỗng nhiên toát ra một ý niệm trong đầu: “Bọn hắn không phải là đi bí cảnh nào đó chứ?”
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?” Bạch Tiêu Thiên thấy Thẩm Lạc nửa ngày không nói lời nào, mở miệng hỏi.
“Không có gì... Ngươi nói Nữ Nhi thôn có bí cảnh nào không?” Thẩm Lạc hơi chần chờ, lại tiếp tục nói.
“Ngươi nói là Cửu Phạm Thanh Liên giấu ở trong bí cảnh nào đó?” Bạch Tiêu Thiên nghĩ một chút liền hiểu ra ý Thẩm Lạc.
“Ừm, ta suy đoán vậy.” Thẩm Lạc nói.
Nói đến đây, Thẩm Lạc chợt nhớ tới, lúc trước trong mộng cảnh tại Đông Hải đuổi bắt Lệ Yêu, từng ở phụ cận đây cảm nhận được một chỗ bí cảnh tồn tại, chẳng qua lúc đó bên trong tràn đầy sương độc màu tím, hắn cũng không đi vào.
“Hẳn chính là chỗ đó?” Thẩm Lạc xoa cằm, nửa ngày không nói.
“Xem ra, ngươi thật có manh mối, định làm gì?” Bạch Tiêu Thiên thấy động tác Thẩm Lạc quen thuộc, biết hắn đang kìm nén suy nghĩ gì, mở miệng hỏi.
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp rời thôn.” Thẩm Lạc nghiêm mặt, nói.
“Rời đi?” Nghe vậy, Bạch Tiêu Thiên lập tức biến sắc.
Quan hệ giữa y và Lâm Tâm Nguyệt vừa mới tiến triển một chút, Thẩm Lạc tiểu tử này lại nói muốn rời khỏi thôn?
“Ngươi cái tên này... Lâm Tâm Nguyệt kia tuyệt đối không phải đèn cạn dầu, ngươi có thể khôi phục một chút lý trí hay không, đừng chờ đến lúc xảy ra chuyện lại hối hận.” Thẩm Lạc tận tình khuyên nhủ.
“Được.” Bạch Tiêu Thiên im lặng một lát, giống như nghe hiểu, nói.
“Bất quá, nói là muốn rời khỏi, cũng không dễ dàng như vậy. Tội danh bắt cóc Lật Lật Nhi còn chưa tẩy trắng, Tôn bà bà sẽ không để ta đi.” Thẩm Lạc có chút bất đắc dĩ nói.
“Vậy hãy bàn bạc kỹ hơn.” Bạch Tiêu Thiên nhìn như không cảm xúc, chững chạc đàng hoàng nói.
Thẩm Lạc liếc thấy y vậy khẽ nhăn mặt một cái, trong lòng không khỏi ai thán một tiếng.