Dịch: Độc Hành
Chưa biên.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc thấy Bạch Tiêu Thiên đứng chết trận tại chỗ trong lòng có chút kinh ngạc, đi tới bên cạnh y, theo tầm mắt của y nhìn lại. Lúc này mới phát hiện, ở bờ Hỏa Độc Tuyền bên kia, ở giữa lùm Hỏa Tâm Thảo màu đỏ thình lình có một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo vàng nhạt, tay mang theo một cái giỏ trúc xanh tươi, cúi người trên mặt đất ngắt lấy cái gì đó.
Nữ tử kia tựa hồ cũng không phát hiện hai người Thẩm Lạc, nghiêng người về phía bọn hắn, tư thái linh lung dưới váy dài vàng nhạt phác hoạ, nhìn ôn nhu không gì sánh được, mà nhìn thấy một bên dung mạo nàng, mũi nhỏ thẳng, bờ môi mỏng manh, cái cằm hơi cong lên một chút, càng như được điêu khắc từ mỹ ngọc, không chút tì vết.
Đặc biệt là đôi mắt, bên trong giống như ánh sao sao dày đặc, lóe ra quang mang thanh tịnh, lông mi thật dài hơi vểnh kia càng thêm mấy phần xinh đẹp, khiến cho người gặp quên đi sự đời.
Bất quá, Thẩm Lạc rất nhanh chú ý tới, một đôi tay ngọc nhỏ dài của thiếu nữ đang hái không phải là hoa quả dại trên núi, mà là một gốc hoa màu sắc tiên diễm, cánh hoa phức tạp, phía trên sinh đầy gai nhọn nhỏ xích hồng.
Thẩm Lạc nhận ra, đóa hoa kia không phải thứ gì khác, mà chính là Lang Độc Hỏa Linh độc tính thập phần kịch liệt, tu sĩ tầm thường đừng nói tuyệt không dám lấy tay đụng vào, dù dùng hộp ngọc đựng lấy, cũng sợ thoáng hút vào chút phấn hoa tản mát ra, sẽ bị thiêu đến ruột xuyên bụng nát.
Bởi vậy có thể thấy được, nàng này tuyệt không đơn giản.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lạc đang muốn dùng tiếng lòng nhắc nhở Bạch Tiêu Thiên, lại phát hiện y đã một bước phóng ra lùm cây, trực tiếp đi tới bên bờ Hỏa Độc Tuyền.
“Bạch Tiêu Thiên, ngươi...” Thẩm Lạc lập tức chie biết im lặng.
Mà nữ tử vàng nhạt đối diện cũng chú ý tới động tĩnh bên này, ngẩng đầu nhìn sang.
Nếu dung mạo mặt bên chỉ có bảy phần mỹ lệ, vậy khi thấy toàn bộ gương mặt thì tất nhiên thập phần xinh đẹp, cho dù Thẩm Lạc nhìn lần đầu, cũng không nhịn được có chút động dung.
Bất quá tâm hắn đã sớm đặt ở trên thân Nhiếp Thải Châu, tuy có động dung, nhưng cũng bất quá là bản năng phản ứng, rất nhanh liền khôi phục bình thường. Nhưng khi hắn nhìn về phía Bạch Tiêu Thiên, phát hiện trên mặt tiểu tử vậy mà treo ý cười si mê.
“Bạch Tiêu Thiên, ngươi bị mất hồn rồi à?” Thẩm Lạc bất đắc dĩ, đành phải đi ra, lại truyền âm hỏi.
“Thẩm Lạc, ngươi thấy không, nàng giống như cuòi với ta đó.” Bạch Tiêu Thiên không để ý tới Thẩm Lạc chất vấn, mà phối hợp mở miệng nói.
Thẩm Lạc im lặng che trán, nhìn về phía nữ tử kia, lại phát hiện trên mặt của nàng hoàn toàn chính xác mang theo ý cười nhạt, tựa hồ là đang đáp lại Bạch Tiêu Thiên cười ngớ ngẩn.
“Cô nương, xin hỏi nơi này chính là Thải Vân đảo?” Bạch Tiêu Thiên cao giọng hô.
Bất quá, bởi vì bị khí độc Hỏa Độc Tuyền bốc hơi ảnh hưởng, tiếng nói của y có vẻ hơi khàn khàn.
“Đúng vậy, các ngươi là từ bên ngoài tới sao?” Thiếu nữ đứng thẳng lên, dò hỏi.
Lúc nói chuyện lại khác với lúc ngâm xướng ca dao, lộ ra trầm ổn nhu hòa rất nhiều, lại tựa hồ càng có lực xuyên thấu.
“Không sai, chúng ta đang tìm một nơi gọi là Nữ Nhi thôn, ngươi đã nghe nói qua chưa?” Thẩm Lạc muốn ngăn cản đã muộn, Bạch Tiêu Thiên đã báo ra mục đích chuyến này của bọn hắn.
“Chưa nghe nói qua.” Nữ tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chợt lắc đầu nói.
Bất quá rất nhanh, nàng lbổ sung: “Ta cũng không ở tại đây, chỉ là thỉnh thoảng đến trên đảo hái chút độc thảo trở về luyện dược, có lẽ trên đảo này có thôn xóm gì đó, chỉ là ta không rõ ở đâu.”
“Xin hỏi cô nương, lúc ở trên đảo này hái thuốc, có từng gặp chỗ gì hoặc hiện tượng gì tương đối đặc biệt không?” Thẩm Lạc không tiếp tục để Bạch Tiêu Thiên đặt câu hỏi, mà chủ động nhíu mày hỏi.
“Đảo này diện tích rất lớn, bất quá phạm vi sư môn cho phép ta hái thuốc có hạn, cho nên chỗ tương đối đặc biệt ngươi nói ta còn thực sự không có... Không đúng, ta còn thực sự gặp qua một chỗ.” Nữ tử áo vàng nhạt giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, giật mình nói.
“Ở đâu?” Thẩm Lạc vội vàng truy vấn.
Nữ tử đi lòng vòng nhìn chung quanh bốn phía một chút, giơ ngón tay lên hướng tây nam nói ra:
“Ta nhớ không lầm, cách đây hơn mười dặm có một sơn cốc nhỏ, nơi đó thỉnh thoảng sẽ có thải hà quang mang toát ra, rất khác nơi khác. Nơi đó là nơi trưởng bối sư môn nghiêm lệnh chúng ta không được phép bước chân vào, cho nên bên trong rốt cuộc có cái gì, ta cũng không rõ.” Nữ tử áo vàng nhạt nói ra.
“Đa tạ cô nương.” Thẩm Lạc ôm quyền nói.
“Đạo hữu, khách khí.” Nữ tử vén áo thi lễ, cúi đầu nhìn giỏ trúc treo bên hông mình, kiểm kê chiến lợi phẩm.
“Cô nương, tại hạ Bạch Tiêu Thiên, xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?” Lúc này, Bạch Tiêu Thiên lại mở miệng.
Nữ tử tựa hồ rất là ngạc nhiên với câu hỏi này, trọn vẹn sửng sốt mấy tức, sắc mặt có chút lúng túng nói: “Tại hạ Lâm Tâm Nguyệt.”
“Không biết cô nương xuất thân môn phái nào?” Bạch Tiêu Thiên tiếp tục hỏi.
Lâm Tâm Nguyệt thấy y dây dưa như vậy, trên mặt hiện lên vẻ không vui, không trả lời.
“Cô nương chớ trách, tại hạ lúc đầu thấy cô nương, liền cảm giác như đã từng quen biết, kìm lòng không được muốn hỏi thăm cô nương.” Bạch Tiêu Thiên có chút lúng túng gãi đầu một cái, nói.
“Các ngươi muốn hỏi, ta đều đã nói, lại truy vấn không ngừng, thực sự vô lễ.” Lâm Tâm Nguyệt nhẹ “Hừ” một tiếng, dẫn theo giỏ trúc, trực tiếp quay người rời đi.
“Lâm cô nương...” Bạch Tiêu Thiên thấy thế, vội vàng muốn tiến lên đuổi theo.
Thẩm Lạc vội chụp lấy ống tay áo của y, giật trở về, hỏi: “Bạch Tiêu Thiên, ngươi bị điên à?”
Nghe lời ấy, Bạch Tiêu Thiên ngẩn ra một chút, mới ngừng lại.
“Thế gian lại có nữ tử mặt mày như vẽ, huệ chất lan tâm như thế?” Y vẫn có chút lưu luyến không rời nhìn về phía đối diện.
“Mặt mày như vẽ ta có thể hiểu được, huệ chất lan tâm thì ngươi nhìn ra được thế nào? Làm sao, ngươi còn có thần thông bí mật dò xét tâm cảnh người khác à?” Thẩm Lạc cố ý chế nhao nói.
“Ngươi không hiểu, có ít người nhìn cả một đời, cũng như nhìn gà đất chó sành không thú vị, nhưng có ít người chỉ nhìn một chút, là có thể so vạn năm. Không phải có câu nói, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số.” Bạch Tiêu Thiên khinh bỉ nói.
“Kim phong ngọc lộ không thấy được, ngược lại người nào đó một mặt si tướng, doạ cho cô nương người ta sợ bỏ đi.” Thẩm Lạc không lưu tình chút nào nói.
Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, vuốt vuốt gương mặt, tự lẩm bẩm: “Rõ ràng như vậy sao?”
“Bạch Tiêu Thiên, không phải là ngươi coi trọng người ta chứ? Chỉ ngắn ngủi một chút công phu vừa rồi?” Thẩm Lạc không khỏi hỏi.
“Vừa thấy đã yêu, cái này có gì không được sao? Chỉ là có chút đáng tiếc, không thể hỏi được sư môn nàng?” Bạch Tiêu Thiên chững chạc đàng hoàng, nói ra.
“Thôi thôi, chúng ta đi trước làm chính sự, xong xuôi ta cam đoan cùng ngươi đi một chuyến, hảo hảo tìm một chút vị Lâm Tâm Nguyệt cô nương này, thế nào?” Thẩm Lạc bất đắc dĩ, lắc đầu không thôi nói.
“Trượng nghĩa, vậy bây giờ chúng ta đi nơi nào?” Bạch Tiêu Thiên giơ ngón tay cái lên, nói.
Thẩm Lạc nhìn về phía Bạch Tiêu Thiên vẫn một mặt như kẻ ngốc, nhớ lại cả buổi vừa rồi y chỉ nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta, liên quan tới chuyện hỏi đường y nửa điểm cũng không để bụng.
Hắn đành phải kể lại chuyện dị thường của sơn cốc cho Bạch Tiêu Thiên nghe, lúc này hai người mới tiến đến bên kia.