Đại Mộng Chủ

Chương 603: Chương 603: Dược nhân




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

“Nguy rồi, đan dược...”

Trên mặt Thanh Ngưu tinh khẽ biến, bỗng nhiên vỗ ót một cái, lập tức lo lắng quay người chạy gấp về phía Thủy Liêm động.

Chỉ là chạy được hai bước, gã quay đầu hô: “Giải tên này vào trong động phủ của ta, giam chung với những dược nhân kia.”

Nói xong, gã mới tung người nhảy lên, lập tức bay vào trong Thủy Liêm động.

Con khỉ già kia thấy thế, bước nhanh lên phía trước, phân phó tiểu yêu hai bên, áp giải Thẩm Lạc đi vào trong Thủy Liêm động.

Thẩm Lạc bị hai tên yêu quái dựng lên, lảo đảo đi vài bước, cỗ đau nhức kịch liệt ở mi tâm mới dần dần tiêu tán, công pháp Đại Khai Bác Thuật tự vận chuyển, một đạo quang mang từ trong cơ thể lưu chuyển đến chỗ mi tâm, bắt đầu chữa trị thương thế.

Nhưng mà, còn không đợi vết thương khép lại, Hoảng Kim Thằng trên thân hắn lại lần nữa phát động, hấp thu sạch sẽ phần pháp lực này.

Thẩm Lạc thở dài một tiếng, đành phải tạm thời coi như thôi. Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.

Con khỉ già dẫn người giải Thẩm Lạc vào Thủy Liêm động, xuyên qua màn nước liền rơi vào trên một cây cầu hình vòm.

Thẩm Lạc quét mắt qua, liền phát hiện trong động phủ, khắp nơi đều khảm nạm từng khỏa dạ minh châu to lớn, tản mát ra từng đoàn từng đoàn ánh sáng màu trắng nhu hoà, chiếu rọi khắp nơi sáng rực.

Qua cầu đá, Thẩm Lạc liền thấy trong động quật có một mảnh đất bằng rộng rãi, bên trong đặt các bàn đá ghế đá, phía trên đổ đầy các loại hoa quả tươi cùng từng tạng khí thịt tươi đẫm máu.

Hai đội yêu tộc mang giáp trấn giữ hai bên, thân hình đứng thẳng, cơ hồ như tiêu thương.

Phía sau đất bằng đặt một cái vương toạ bằng đá, phía trên phủ một tấm da hổ, nhìn thập phần uy vũ, chỉ là phía trên không thấy Thanh Ngưu tinh kia ngồi.

Thẩm Lạc chưa kịp nhìn kỹ cảnh vật bốn phía đã bị Yêu tộc xô đẩy đi, xuyên qua mảnh đất trống bằng phẳng kia, phía bên phải xuất hiện một trắc động đen sì.

“Mang vào.” Con khỉ già liếc qua Thẩm Lạc, phân phó.

Những tiểu yêu kia nghe vậy, lập tức đẩy Thẩm Lạc đi vào cửa hang, dọc theo một đầu sườn dốc bước nhanh xuống.

Chẳng biết tại sao, con khỉ già lại không đi theo.

Trong trắc động, không có minh châu khảm nạm, đi vào bên trong hơn trăm bước, bốn bề bắt đầu trở nên đen tối, nhưng ánh mắt Thẩm Lạc lại không bị độ sáng tối ảnh hưởng, có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trong động quật.

Khu vực ven đường hắn đi qua, khắp nơi đều đặt từng cái lồng sắt trống rỗng màu đen, phía trên đều dán một tấm phù lục màu tím đen, chỉ là phù văn vẽ phía trên có chút khác biệt, còn có tấm tản ra ba động linh lực yếu ớt, có cái thì linh lực đã hoàn toàn mất hết.

Trong lòng Thẩm Lạc đang kinh ngạc, ánh mắt bỗng nhiên hơi lóe lên, ngay trong một chiếc lồng, thấy được một bộ khung xương màu trắng hiện ra oánh quang, hai tay duỗi bên người nghiêng dựa vào một góc lồng sắt.

Từ trên quang trạch xương cốt không khó phán đoán ra, khi còn sống gã tất nhiên là một vị tu sĩ tu hành có thành tựu.

Lại đi vào bên trong, trong lồng sắt chung quanh khung xương màu trắng càng ngày càng nhiều, có treo phía trên đỉnh lồng, có xếp bằng ở chính giữa lồng, có cái đã hoàn toàn hủ hóa, biến thành một đống loạn cốt.

“Ngô ngô ngô...”

Đúng lúc này, một trận thanh âm ngột ngạt tựa như từ chỗ sâu yết hầu từ một bên gian nan vang lên.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, liền thấy trong một cái lồng sắt bên cạnh, giam giữ một lão giả thân hình thấp bé như hài đồng, toàn thân quần áo tả tơi, che phủ toàn bộ thân hình.

Trên mặt lão đã không còn cặp mắt, chỉ có hai lỗ thủng đen kịt, cái mũi giống như bị lợi khí cắt mất, phía trên chỉ có một vết sẹo liên thông vào trong người, mà đầu lưỡi tựa hồ cũng bị nhổ tận gốc, cho nên căn bản không phát ra được thanh âm bình thường.

Thẩm Lạc chỉ nhìn thoáng qua, liền bị đẩy đi tiếp vào bên trong, sau lưng còn không ngừng quanh quẩn âm thanh “Ngô ngô” phát ra dồn dập kia.

Ngăn cách mấy chiếc lồng, Thẩm Lạc thấy được càng ngày càng nhiều người bị giam giữ bên trong, trong đám ít có người thân hình kiện toàn, từng người đều như tên ăn mày, áo quần khó che đậy thân thể, gầy trơ xương.

Thế nhưng trong mấy trăm chiếc lồng phía sau, nhốt bên trong không phải người, mà là từng đầu viên hầu già yếu, đa phần trên thân đều mặc quần áo cũ nát, còn lờ mờ nhìn thấy vết rỉ loang lổ tàn phá trên áo giáp.

Đi đến cuối động quật, tiểu yêu áp lấy Thẩm Lạc, đứng trước một hàng rào sắt nhà giam, dùng một tấm lệnh bài mở ra cấm chế cửa nhà lao, đẩy hắn vào.

Thẩm Lạc lảo đảo đi vào, vừa mới miễn cưỡng đứng vững, lập tức thấy trong nhà tù này còn giam giữ bảy tám người.

Khác với những người trong lồng sắt lúc trước, những người này quần áo sạch sẽ, sắc mặt mặc dù hơi tái nhợt, nhưng tổng thể xem ra tinh khí thần hoàn mỹ, nếu như không phải thân ở nơi đây, căn bản không nhìn ra họ là tù phạm.

Chỉ là phần lớn đều thần sắc hờ hững, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc một chút, liền dời ánh mắt đi, có kẻ nhắm mắt dưỡng thần, có kẻ dứt khoát ngã xuống đất đi ngủ.

“U a, rốt cuộc lại tới một gia hoả bị Hoảng Kim Thằng trói.” Ở trong bóng tối, một thanh âm khàn khàn truyền ra.

Thẩm Lạc theo tiếng nhìn lại, liền thấy một lão giả thấp bé mặc trường bào màu xám, đang khoanh chân ngồi ngay tại chỗ, ngửa đầu nhìn hắn.

“Vị đạo hữu này, không biết xưng hô thế nào?” Một thanh niên cẩm bào khuôn mặt trắng noãn đi tới, chủ động hỏi.

“Tại hạ Thẩm Lạc, không biết chư vị là...” Thẩm Lạc còn chưa nói hết, liền bị tiếng nói khàn khàn kia cắt ngang.

“Biết những thứ này thì làm được gì, tất cả mọi người là dược nhân, sớm muộn đều phải chết.” Người kia cao giọng hô, ngữ khí ngược lại không có vẻ gì bi thương, lộ ra vẻ không có gì quan trọng.

“Dược nhân?” Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

“Ngươi mới bị bắt à? Còn không biết Thanh Ngưu súc sinh kia yêu thích luyện đan, những người chúng ta bị nuôi nhốt ở đây, chính là bị nuôi coi như dược nhân, về sau sẽ bắt chúng ta đi luyện đan.” Thanh niên cẩm bào giải thích.

Thẩm Lạc chợt nhớ tới, lúc trước Tâm Hồ tựa hồ cũng đề cập tới cái gì Nhục Thân Đan?

“Đúng rồi, ta tên Kỳ Liên Mỹ, là người Tây Vực Ô Tôn.” Thanh niên cẩm bào nói tiếp.

“Kỳ Liên đạo hữu, ngươi có biết nơi này nhốt những người nào không?” Thẩm Lạc bị Hoảng Kim Thằng buộc, không cách nào ôm quyền hoàn lễ, chỉ có thể gật đầu nhẹ, hỏi.

“Đa phần trong động quật này đều là tu sĩ tản mạn ở các nơi, còn có những viên hầu Hoa Quả sơn không chịu đầu hàng yêu ma kia. Mặt khác, một ít bách tính thường dân Ngạo Lai quốc bị xem như huyết thực nhốt ở nơi khác, nghe nói cũng có một phần Chân Tiên Thiên Đình, bị nhốt ở đó.” Kỳ Liên Mỹ giải thích.

“Những viên hầu này không phải luôn luôn bị coi là yêu vật à, vì sao không chịu quy thuận yêu ma?” Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

“Lúc trước nghe một con khỉ già kể, nói đại vương trong lòng bọn họ chỉ có Tề Thiên Đại Thánh, cận kề cái chết cũng không chịu bái Thanh Ngưu tinh kia là vua. Thanh Ngưu tinh kia tựa hồ có khúc mắc gì với Tề Thiên Đại Thánh, rất ngoan lệ với tòa Hoa Quả sơn này, giết một nhóm lại một nhóm yêu viên trên núi, rốt cuộc mới khiến cho một phần yêu viên đầu hàng quy thuận, còn lại thì bị hắn nhốt ở nơi này, từ từ tra tấn.” Kỳ Liên Mỹ giải thích.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng không hiểu đồng tình với những yêu viên kia không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.