Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc thấy vậy mừng rỡ.
Bên trong vật này có huyền cơ!
Thẩm Lạc đặt quả cầu đá dưới đất, lấy phù lục từ lòng bàn tay ra, cởi ngoại bào, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve “Quả cầu đá” mấy lần, lại dùng lực nhấn một cái.
Mặt ngoài quả cầu đá có nhiều lỗ nhỏ nên có vẻ hơi thô ráp, nhưng lại hơi co dãn, tựa hồ không quá cứng rắn.
Thẩm Lạc nghĩ nghĩ, nhặt quả cầu đá từ mặt đất lên, nhẹ nhàng vạch một cái mặt ngoài quả cầu đá.
“Xoẹt” một tiếng.
Rất nhiều bột phấn màu xám theo âm thanh nhẹ nhàng rớt xuống, bên ngoài thân “Quả cầu đá” hiện ra một vết tích dài sâu vài tấc.
“Quả cầu đá” lại mềm mại như là bột mì.
Đầu tiên hắn khẽ giật mình, sau đó đại hỉ, lúc này ôm “Quả cầu đá” ngồi trên đống cỏ phụ cận, “Rèn luyện” hòn đá trong tay một lát.
Một chén trà công phu sau, quả cầu đá hóa thành một đống bột phấn biến mất không thấy gì nữa.
Thay vào đó, trong tay Thẩm Lạc xuất hiện một vật mới, hình dáng nó có ba phần cổ quái.
Thứ này chợt nhìn dài hơn một thước, rộng chỉ nửa thước, có hình chữ nhật, toàn thân có màu huyền hoàng thuần tuý, hẳn là do cả khối vật liệu được rèn luyện mà thành. Đồng thời hai đầu hơi cong lên, ở giữa lõm, hình thành một đường cong nho nhỏ, biên giới chỗ tám góc nhìn có chút trơn láng.
Thẩm Lạc lấy tay vuốt ve, cảm giác lạnh mà không băng, mát mà không lạnh, tinh tế trơn nhẵn, tựa hồ là chất liệu ngọc thạch. Mặt ngoài còn có vết khắc mảnh khảnh dạng sợi, tựa hồ là hình hoa văn gợn sóng, cho người ta một loại cảm giác tinh điêu ngọc trác.
Chỉ là vật này tựa hồ có niên đại xa xưa, hơi ảm đạm, chỗ biên giới còn có một hai vết rách, cho người ta một loại cảm giác phong cách cổ xưa.
“Thứ này... Sao nhìn giống như là một cái gối đầu nhỉ? Gối đầu bằng ngọc thạch?” Thẩm Lạc quan sát một phen, thì thào nói.
Bởi vì Thẩm gia kinh doanh sinh ý là y quán tiệm thuốc, khiến hắn tiếp xúc không ít người tam giáo cửu lưu, cũng gặp qua một ít việc đời. Hắn từng thấy trong hiệu cầm đồ một cái gối ngọc, có chút tương tự với thứ trước mặt.
Làm nghề y đạo, đề xướng “Đầu mát chân ấm”, gối ngọc thạch này chính vậy mà đến. Ngủ ở trên đó, thời gian lâu có thể ích trí kiện não, để cho người ta tuệ hải thanh tịnh. Cho nên một ít vương công đại thần, thậm chí trên giường nằm Thiên Tử, bình thường sẽ dùng gối ngọc, để được cường thân kiện não, kéo dài tuổi thọ.
Chỉ là ngọc thạch dùng làm gối được coi trọng không nhỏ, cũng không phải tất cả ngọc thạch đều có thể dùng để làm gối, cho nên nó có giá trị không nhỏ, không phải nhà tiểu phú bình thường có thể tiếp nhận.
Hoang sơn dã lĩnh này sao lại có một cái gối ngọc, còn bị giấu ở trong sơn động cổ quái cùng quả cầu đá này?
Thẩm Lạc lật qua lật lại gối ngọc này mấy lần, không nhìn ra vật này có chỗ nào huyền diệu.
Bất quá nó có khả năng hấp dẫn bạch quang do phù lục tán phát ra, hiển nhiên không phải là phàm vật.
Vừa nghĩ tới khả năng mình gặp phải những “Kỳ ngộ” trên sách thường viết, thật tìm được một “Bảo vật” gì đó, trong lòng Thẩm Lạc vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Hắn tự định giá, sau đó dùng ngoại bào gói kỹ gối ngọc, vác ra sau lưng, lại dùng tảng đá ngăn chặn lại cửa hang, kéo qua cỏ cây dây leo phụ cận che khuất, bảo đảm không có người chú ý tới dị dạng.
Hắn lại quét dọn chung quanh một chút, xác định bốn phía không có người khác và bỏ sót gì, sau đó quay người đi ra ngoài cốc.
Ngay lúc này, đệ tử trong quan đều đang luyện công trong phòng mình, không có người nào đi lại bên ngoài.
...
Trên đường về không gặp ai khác, Thẩm Lạc rất nhanh trở lại chỗ ở Xuân Thu quan của mình. Đi vào phòng, đóng cửa lại, hắn mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.
Hắn lấy một chậu gỗ đựng thanh thủy, lại tìm một khối khăn lau sạch sẽ, lau sạch vết dơ trên gối ngọc, sau đó nâng nó trong tay lật tới lật lui nghiên cứu.
Hồi lâu... Hồi lâu... Hắn không nhìn ra được gì.
Thẩm Lạc dưới sự bất đắc dĩ, nhớ tới trên tạp thư du ký ghi lại những phương pháp cổ quái nhận ra bảo vật kia, mặc dù cảm giác không đáng tin cậy, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể thử một hai.
Nghĩ tới đây, hắn đặt gối ngọc vào trong thanh thủy mà hắn chuẩn bị lúc trước một đoạn thời gian, sau lại mang tới cây đun lửa hun sấy nó trong chốc lát, kết quả mảy may không có biến hoá gì.
Tình hình này, càng khiến Thẩm Lạc thêm xác định vật liệu gối ngọc này không phải tầm thường.
Dù sao dưới lửa đốt, mặt ngoài ngọc thạch bình thường tối thiểu hẳn là có chút biến sắc mới đúng.
Sau đó, Thẩm Lạc lại lấy một cây tiểu đao, trước ngoan tâm vạch lên trên ngón tay mình một cái, ngạnh sinh cắt ra mấy giọt máu tươi rơi vào trên gối ngọc.
Một lát sau, thấy gối ngọc không có biến hoá gì dị thường, hắn dứt khoát dùng tiểu đao chặt trên ngọc thạch.
Sau thời gian một bữa cơm, Thẩm Lạc đầu đầy mồ hôi nhìn lưỡi đao trong tay méo mó, miệng kém chút không thể khép lại.
Gối ngọc vẫn hoàn hảo không chút tổn hại!
Giày vò lâu như vậy, Thẩm Lạc cũng có chút ăn không tiêu, chỉ có thể tạm thời từ bỏ thử luyện.
Hắn tiện tay đặt gối ngọc ở đầu giường, dự định ngày mai đi trong quan lật xem những thư tịch ghi chép tài liệu ngọc thạch kia, nhìn xem có thể tìm ra tài liệu gối ngọc này là gì không?
Nếu còn không được, hắn lại chuẩn bị chế tác mấy tấm “Tiểu Lôi Phù”, xem gối ngọc này làm cách nào hấp thu bạch quang.
Nói tóm lại, mặc dù hắn còn chưa tìm ra dị thường của vật này, nhưng thông qua khảo thí trước mắt, cũng đã khẳng định nó hoàn toàn chính xác “Bất phàm“.
Nhưng Thẩm Lạc vừa mới buông xuống “Gối ngọc”, nghĩ nghĩ một chút, lại một lần nữa cầm lấy, bỏ lên trên mặt bàn.
Sau đó, hắn khoanh chân ngồi xuống trên giường, hai tay bấm thành hình cong, thân hình không nhúc nhích, chậm rãi hô hấp thổ nạp, bắt đầu luyện Tiểu Hóa Dương Công.
Dưới tình huống không tìm được phương pháp phù hợp khác, tu luyện công pháp này liên quan đến tuổi thọ của hắn, tự nhiên không dám lười biếng.
Vừa tu luyện, đã đến giờ Tý đêm khuya.
Thẩm Lạc hút một sợi tơ hồng vào trong mũi miệng, sau đó từ từ mở mắt ra, biểu lộ có chút u ám.
Tiểu Hóa Dương Công nhập môn, cũng chỉ là tầng thứ nhất mà thôi, nhưng tiến độ tu luyện lại càng thêm chậm chạp so với trước. Dựa theo tiến độ này, đạt tới tầng thứ hai có chút xa vời, càng không cần phải nói tới đại thành.
“Được rồi, nghiên cứu phù lục đã có chút manh mối, về sau hai bút cùng vẽ, một bên lĩnh hội phù pháp, một bên chuyên cần Tiểu Hóa Dương Công, ta cũng không tin tìm không thấy sinh lộ.” Thẩm Lạc an ủi bản thân một chút, tâm tình đã dễ chịu hơn.
Giờ phút này bóng đêm càng tối, hắn ngáp một cái, xoay người lên giường nằm xuống nghỉ ngơi. Một ngày này bôn ba bận rộn, thân thể này sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, rất mau tiến vào mộng đẹp.
Đêm hè u tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang chập chùng, giữa không trung, điểm điểm ánh sáng vẩy xuống ngoài cửa sổ. Trong phòng một mảnh đen nhánh, lộ ra hết sức lờ mờ tĩnh mịch...
...
Thẩm Lạc đang ngủ say, trong mơ mơ hồ hồ đột nhiên cảm thấy thân thể hơi phát lạnh, không khỏi rùng mình một cái, co rụt thân thể, nâng lên một tay kéo chăn mền bên cạnh, cho là mình đi ngủ không thành thật, đạp mất chăn mền rồi.
Bất quá một trảo này sờ soạng vào không, ngược lại mò tới một thứ lạnh buốt ẩm ướt dạng sợi.
Hắn trong mơ mơ màng màng vẫn còn chưa kịp phản ứng, trong miệng lầm bầm một tiếng, sau đó tay kia nắm lung tung vào một hướng khác. Kết quả nắm lên một thứ sền sệt như cháo mềm, đầu ngón tay càng có trận trận lạnh buốt thấu xương truyền đến. Đồng thời cái mũi ngửi được khí tức cỏ cây nồng đậm, bên tai mơ hồ có tiếng côn trùng kêu cũng đặc biệt vang dội lên, phảng phất ngay bên cạnh.
“Không đúng”
Thẩm Lạc bị đánh thức, trong nháy mắt ngồi thẳng người lên, lấy hai thứ đồ vật trong hai cánh tay tới trước mặt, nhanh chóng nhìn lướt qua, hai con mắt lập tức mở tròn vo.