Dịch: An Lang
***
Mấy ngày sau, ở một mật thất bên trong Thủy Liêm động, quanh thân Thẩm Lạc tỏa ra ánh sáng, khí tức toàn thân tăng vọt, mơ hồ có xu thế sắp đột phá. Sau khi ánh sáng lập lòe một lúc, thì khí tức mới bắt đầu ổn định, không còn tiếp tục tăng lên.
“Xem ra rốt cuộc vẫn là thiếu một chút hỏa hầu...” Mắt của Thẩm Lạc chậm rãi mở ra, lẩm bẩm nói.
Dứt lời, hắn xoay cổ tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một tòa tiểu tháp Linh Lung Bảo Tháp, hắn niệm Cửu Cửu Thông Bảo Quyết trong đầu, cố gắng thử luyện hóa lại lần nữa.
Tuy nhiên một lúc sau, hắn dừng lại động tác, thất vọng thở dài: “Thật sự không được...”
Cũng không biết vì sao với uy năng của Cửu Cửu Thông Bảo Quyết lại không thể luyện hóa được Lung Linh Bảo Tháp này.
“Mà thôi, hiện tại trong tay ta có Lục Trần Tiên và Trấn Hải Tấn Thiết Côn, ta còn có được Hoàng Kim Thằng và Lang Nha Bổng, tạm thời cũng không thiếu pháp bảo, chỉ là Ba ch n goc s ach...” Thẩm Lạc chưa kịp nói xong, trong đầu đột nhiên cảm thấy một hồi mê man.
Nhưng trước khi hắn kịp điều tức, cảm giác chóng mặt dữ dội đã ập đến toàn bộ tâm thần...
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy bầu trời quay cuồng, ý thức ngày càng mơ hồ.
...
Không biết qua bao lâu, rốt cục Thẩm Lạc yếu ớt tỉnh lại, mở mắt ra, một cái mái nhà khá quen thuộc hiện ra trước mắt.
Hắn quay đầu, sau đó nhìn xung quanh, xác định mình đang ở trong Trình phủ, một lần nữa lại từ trong mộng cảnh ngàn năm sau trở về với hiện thực.
Hắn cũng không đứng dậy ngay, nằm im bất động nhìn lên nóc nhà.
“Ma Đế Xi Vưu, năm đạo tàn hồn đầu thai...” Hắn tự lẩm bẩm, vẻ mặt thay đổi không ngừng
Lần này hắn đi vào giấc mộng và trải qua quá nhiều chuyện, lúc ở trong mộng cũng không cảm nhận được, bây giờ tỉnh mộng, khi nhớ lại những chuyện này tâm thần vẫn còn bàng hoàng.
Theo những lời Lý Tịnh nói lúc trước, chính sự tồn tại của năm đạo tàn hồn sau khi đầu thai đã dẫn đến đại kiếp nạn phủ xuống thế gian, muốn cứu vãn hết thảy chỉ có cách tìm năm Ma Hồn kia đầu thai ở đâu và bóp chết chúng.
Điều duy nhất khiến hắn phiền não là thực lực.
Vì những Ma Hồn kia đều là linh hồn phân thân của Xi Vưu, nên tu vi của bọn chúng sẽ không thấp. Mà tu vi của hắn mới chỉ ở Ngưng Hồn Hậu Kỳ, cho dù ở trong Đại Đường này cũng chỉ có thể coi là một tu sĩ bình thường, tùy tiện đi tìm năm đọa tàn hồn kia, chỉ có con đường chết.
Đúng lúc này, bên cạnh chiếc gối ngọc một đạo ánh sáng vàng rực rỡ đột nhiên sáng lên, chuyển động nhanh chóng, rít gào tê tê...ê...eeee không ngừng.
Sau đó một đoàn ánh sáng vàng từ trong gối hiện lên, Thẩm Lạc vô thức đưa tay cầm lên, mới phát hiện trên tay có thêm một quyển sách vàng. Quyển sách vàng này đúng là Thiên Sách lấy được từ chỗ Lý Tịnh ở trong mộng.
“Thiên Sách! Thứ này làm sao có thể xuất hiện ở thực tại?” Thẩm Lạc đột nhiên ngồi dậy.
Tuy nhiên, hắn rất nhanh phát hiện ra Thiên Sách ở trong tay mình không phải là một vật thể thực chất ba ch n goc sa ch, mà là một hư ảnh, dường như Thiên Sách ở trong mộng được chiếu xạ đến thực tại.
Tuy là hình chiếu, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được quyển sách vàng này ẩn chứa một sức mạnh kinh người, không chỉ đơn thuần là một hư ảnh.
Thần Lạc đang định xem xét kỹ càng thì Thiên Sách trong tay đột nhiên phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, đồng thời hướng về phía không trung rung động không dứt, như thể cộng hưởng với thứ gì đó.
Bầu trời trên thành Trường An đột nhiên thay đổi, những đám mây đen ùn ùn kéo tới, sấm sét như những con rắn bạc nhảy múa điên cuồng, thiên địa linh khí trong vùng phụ cận hơn trăm dặm giống như một mớ hỗn độn.
Nơi sâu thẳm của mây đen, có từng tia ánh sáng vàng lộ ra, dường như là Tiên Quang từ Thiên Giới giáng xuống. Những ánh sáng vàng này cũng đang nhấp nháy không ngừng, mỗi ánh sáng lóe lên lại gây ra một tiếng nổ như sấm.
Nhìn thấy quang cảnh trên bầu trời, cư dân trong thành cùng một số người tu sĩ đều dừng chân lại, ngửa đầu lộ vẻ kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy?”
“Thiên địa dị tượng, chẳng lẽ là thần tiên hiển linh!”
Không biết ai hô lên, những dân chúng bình thường vô cùng sợ hãi, nhiều người vội vàng quỳ gối, cúi đầu hướng không trung quỳ lạy và tụng niệm tên các vị Thần Phật.
Các tu sĩ trong thành tự nhiên không mù quáng đến như vậy, những thiên tượng như thế này nhất định phải có nguyên nhân. Có thể là do sự tiến giai của một tu sĩ nào đó, hoặc là dấu hiệu sự ra đời của một bảo vật, một số người cũng khẩn trương tìm kiếm khắp nơi trong thành.
...
Trong hoàng cung, Đường Hoàng vừa trải qua một cơn phong ba, đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, một cô gái xinh đẹp mặc váy cung đình đang chăm sóc, chính là cô gái họ Lý kia.
Trên bầu trời dị tượng, sấm sét không dứt, làm cung điện to lớn cũng rung chuyển xôn xao.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ là những con yêu quái kia lại gây chuyện? Người đâu mau tới đây!” Đường Hoàng vẻ mặt sợ hãi vén chăn ngồi dậy.
“Phụ hoàng, thân thể của người còn rất yếu, không nên cử động.” Cô gái họ Lý vội vàng kéo Đường Hoàng lại.
Trong tẩm cung rất nhanh xuất hiện một bóng người, chính là Viên Thiên Cương.
“Bệ hạ đừng lo lắng, vừa rồi thần đã dùng Vọng Khí Chi Thuật nhìn qua, dị tượng trên trời không phải do yêu ma đưa tới, hẳn là do bảo vật xuất thế gây ra biến động, bệ hạ không cần lo lắng.” Viên Thiên Cương cúi đầu giải thích.
Đường Hoàng nghe nói không phải do yêu ma làm loạn, sắc mặt mới thoáng buông lỏng.
“Không cần biết lý do là gì, lập tức điều tra chuyện này và xua tan đi dị tượng kia, để dân chúng không bị hoang mang.” Y lập tức hạ lệnh.
“Thần đã chỉ thị cho quan phủ Đại Đường đi điều tra rồi, tin rằng sẽ sớm có kết quả.” Viên Thiên Cương cung kính nói.
...
Trong Đại Đường quan phủ, Trình Giảo Kim đang đứng trước sảnh chính, cau mày nhìn lên dị tượng trên bầu trời.
Lần lượt, từng tia sáng bắn ra từ quan phủ Đại Đường, bất chấp sự kinh thế hãi tục, hướng về các nơi trong thành mà đi.
...
Trong phòng ở Trình phủ, Thẩm Lạc tất nhiên cũng nhận thấy dị tượng trên bầu trời. Tần suất dao động của cuốn sách vàng giống hệt như sự dao động của ánh sáng vàng trên bầu trời phóng xuống, hiển nhiên dị tượng trên bầu trời là do cuốn sách vàng này gây ra.
“Quyển Thiên Sách này thật là thần kỳ, chỉ là hư ảnh cũng có thể gây ra hiện tượng kinh thiên động địa như vậy!” Thẩm Lạc kinh ngạc.
Đúng lúc này, mắt hắn nhìn thấy xa xa giữa bầu trời có ánh sáng lóe lên, mấy đạo độn quang bay tới bay lui, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, cũng đang nhanh chóng tới gần đây.
Trong lòng hắn sửng sốt, vội vàng muốn cất Thiên Sách trong tay vào Lâm Lang Hoàn bạch ng ọc sác h. Nhưng hư ảnh Thiên Sách vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên không thể cất vào pháp khí chứa đồ.
Sắc mặt của Thẩm Lạc sầm xuống, lập tức giải phóng ánh sáng xanh trong tay, tạo thành một lồng ánh sáng xanh, bao phủ hư ảnh của Thiên Sách, cố gắng ngăn cách sự ảnh hưởng của nó.
Thế nhưng, dù hắn có tăng dày lồng hào quang như thế nào, ánh sáng vàng từ Thiên Sách vẫn có thể dễ dàng chiếu ra, dị tượng trên bầu trời cũng không suy yếu đi chút nào.
Những đạo độn quang bên ngoài càng ngày càng gần, e rằng không bao lâu nữa sẽ tìm đến đây, nếu tu sĩ trong độn quang dùng thần thức thăm dò, hư ảnh Thiên Sách sẽ lập tức bị lộ ra.
“Không xong, ta phải làm gì bây giờ?” Nghĩ đến đây, trên trán Thẩm Lạc toát ra một tầng mồ hôi.
Nếu có người biết được sự tồn tại của Thiên Sách, e rằng bí mật về chiếc gối ngọc sẽ không giữ được, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Đúng rồi, gối ngọc!” Trong đầu lóe lên ý nghĩ, quay trở lại giường, ném hư ảnh Thiên Sách trong tay về phía gối ngọc.
Hư ảnh của Thiên Sách này hiện ra từ chiếc gối ngọc, có câu nói “Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông”, không chừng có thể dùng gối ngọc giấu vật này đi.