Thẩm Lạc cảm thấy trước mắt đột nhiên tối đen, hàng trăm hàng ngàn thân ảnh không đầu vô thanh vô tức hiện lên ở bốn phía, như ác quỷ lấy mạng nhào về phía hắn, mà từng luồng từng luồng oán niệm vô cùng mãnh liệt hỗn tạp cùng một chỗ, cơ hồ trong nháy mắt muốn công phá tâm thần hắn.
Cũng may trên Định Hải Châu bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng, trong hắc ám trùng điệp chiếu ra bừng sáng, Thẩm Lạc chợt quát một tiếng, thôi động lực lượng thần thức xua tan tất cả oán niệm, lúc này trước mắt mới quang minh lại.
Nhưng mà, ngay lúc ánh mắt hắn khôi phục lại, trường côn trong tay chống đỡ bệ đá màu xanh ở phía trên giáng xuống, phía trên còn có từng đạo đao kiếm chém ra từng dấu vết, cùng đại lượng vết bẩn do vết máu xâm nhiễm.
“Ầm” một tiếng vang trầm.
Trấn Hải Tấn Thiết Côn chống đỡ bệ đá phía trên, trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc lập tức từ trên đó truyền tới, trói buộc Thẩm Lạc ngay tại chỗ, từng cỗ oán niệm kia lần nữa bao phủ xuống.
Cùng lúc đó, Thanh Linh Huyền Nữ bay tới, xà mâu trong tay ưỡn ra một cái, đâm tới ngực hắn.
Mắt thấy Thẩm Lạc sẽ bị một kích đâm xuyên lồng ngực, hai mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ, nhếch miệng hiện lên một vòng ý cười, đột nhiên há miệng phun một cái về phía nữ tử.
“Vù” một tiếng vang nhỏ, một viên châu màu xích hồng từ trong miệng hắn bắn nhanh ra, trong nháy mắt đánh về phía mi tâm nữ tử.
Lúc hạt châu kia hiển hiện, một cỗ nhiệt độ cao nóng rực không gì sánh được phát tán ra, thình lình chính là viên Sí Diễm Đan Châu trước đó Lôi đạo nhân cho hắn mượn.
Dưới sự vội vàng, Thanh Linh Huyền Nữ cũng không thể tránh, chỉ có thể đưa tay ngăn trên trán, trường mâu trong tay vẫn đâm thẳng tới.
Ngay lúc trường mâu đâm trúng Thẩm Lạc, Sí Diễm Đan Châu cũng đánh trúng vào cánh tay nữ tử.
“Ầm” một tiếng nổ đùng truyền đến.
Trong Sí Diễm Đan Châu ẩn chứa địa phế hỏa độc trong nháy mắt bộc phát ra, nổ tung trước người Thanh Linh Huyền Nữ, một cỗ lực trùng kích cường đại làm giáp tay và cả mặt nạ của nàng nổ bể ra.
Xà mâu trong tay Thanh Linh Huyền Nữ mới chỉ đâm vào thân thể Thẩm Lạc một nửa, liền theo nữ tử bị đánh bay cũng bị đánh lui ra.
Thẩm Lạc cố nén thương thế, tránh thoát trói buộc, một gậy giáng xuống nữ tử.
Thanh Linh Huyền Nữ giương mâu đón đỡ Tấn Thiết Côn.
Ánh mắt Thẩm Lạc rơi vào chỗ cổ tay nàng, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, thình lình nhìn thấy chỗ cổ tay tuyết trắng như ngó sen, thình lình có năm ấn ký huyết hồng, nằm cùng một chỗ, giống như một đóa hoa mai đỏ tươi.
“Người Ma hồn chuyển thế...” Trong lòng hắn đột nhiên nhảy một cái.
Lúc này, một góc mặt nạ trên mặt Thanh Linh Huyền Nữ đột nhiên buông lỏng, mắt thấy là sẽ rớt xuống.
Nàng bỗng nhiên thu lại trường thương, một tay đỡ lấy mặt nạ, chủ động lui ra, mà trong núi rừng phía dưới truyền đến trận trận tiếng ồn ào, bảy tám đạo độn quang từ mặt đất bay vụt lên, đuổi theo phía bên này.
Thẩm Lạc thấy thế, dù rất muốn nhìn rõ khuôn mặt nữ tử kia, nhưng nơi ngực lại truyền đến đau nhức kịch liệt, nhắc nhở hắn không thể tiếp tục dừng lại.
Hắn thu hồi Trấn Hải Tấn Thiết Côn cùng Sí Diễm Đan Châu, hai tay mở ra, trên thân sáng lên lưỡng sắc quang mang vàng bạc, cả người trong nháy mắt hóa thành một đạo huyễn ảnh vàng bạc, với độn tốc kinh khủng vọt tới phía trước, trong chớp mắt biến mất ở cuối chân trời.
Một hơi phi độn ra mấy vạn dặm, triệt để rời khỏi Hắc Mông sơn, Thẩm Lạc mới dùng khăn gấm màu vàng bao trùm toàn thân, tìm một sơn cốc bay xuống.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển Đại Khai Bác Thuật trị thương cho mình, nhưng trong lòng vì đột nhiên xuất hiện người ma hồn chuyển thế nên thật lâu không thể bình tĩnh được.
Mỗi một người ma hồn chuyển thế, cũng có thể tạo thành căn do ma kiếp bộc phát, nếu hắn biết rõ thân phận của người này, chờ trở lại hiện thế có thể phòng ngừa chu đáo, bóp chết từ trong trứng nước.
Thật vất vả chữa trị thương thế, Thẩm Lạc lấy từ trong tay áo ra Lưu Ly Ngọc Bình kia, thấy ấu hồ bên trong đang hấp hối, nên không dám dừng lại, lúc này lại thi triển Chấn Sí Thiên Lý độn thuật, về tới Tích Lôi sơn.
Đám người chờ ở Tích Lôi sơn không nghĩ tới, Thẩm Lạc trong thời gian ngắn như vậy đã trở về, cả đám đều cho là hắn đi cứu viện cuối cùng đã thất bại.
Không ngờ Thẩm Lạc vừa trở lại Ma Vân động phủ, lập tức lớn tiếng kêu lên: “Nhanh mời Thanh Mãng đạo hữu tới.”
Đám người không rõ cho lắm, sắc mặt Ngưu Ma Vương trắng bệch, thương thế chưa lành, vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc gọi ra Thanh Mãng.
“Một hồn một phách này rất là bất ổn, làm phiền ngươi nhanh đưa nó trở về thể nội Ngọc Diện công chúa.” Thẩm Lạc lập tức lấy ra Lưu Ly Ngọc Bình giao cho y, nói.
Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, sắc mặt Ngưu Ma Vương cùng Vạn Tuế Hồ Vương đồng thời biến đổi, ánh mắt hai người đều rơi vào trên bình ngọc, khi nhìn thấy hồn phách bộ dáng ấu hồ kia, hốc mắt vậy mà có chút phiếm hồng.
Thanh Mãng tiếp nhận bình ngọc, không nói hai lời, lập tức bấm pháp quyết đưa một tia hồn vào trên bình ngọc, sau đó hỏi: “Công chúa ở đâu?”
Lúc này, đám người nhanh chóng tách ra, Tiểu Ngọc nắm nữ tử vẫn có chút e ngại đi tới.
Thanh Mãng thấy thế, đưa tay lấy ra một tấm phù lục màu đen bộ dáng cổ quái, lấy thủ quyết đặc thù, bỗng nhiên dán vào mi tâm nữ tử.
Sau đó, lấy từ trên trán nữ tử một sợi tóc, cũng không rút ra, mà để vào miệng Lưu Ly Ngọc Bình.
Có sợi tóc kia đưa vào, ấu hồ trong bình tựa hồ ngửi được khí tức quen thuộc, đúng là trực tiếp thuận theo sợi tóc leo lên, rất nhanh nhảy ra miệng bình, một đầu đâm vào trán nữ tử.
Chỉ thấy chỗ mi tâm nữ tử loé sáng lên, tấm phù lục màu đen dán trên trán bắt đầu cháy rừng rực.
Chờ đến khi lá bùa cháy hết, nữ tử nhắm chặt hai mắt mới khẽ run lên, bỗng nhiên mở ra.
Vạn Tuế Hồ Vương lập tức đi lên phía trước, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Thanh Mãng ngăn lại: “Hồn phách chợt về, nàng giờ phút này vẫn còn mờ mịt u mê, trước chớ nói chuyện với nàng, để nàng tự nhớ lại từng chút một.”
Ánh mắt nữ tử chuyển động, rơi vào trên mặt Vạn Tuế Hồ Vương, nhìn một lát bỗng nhiên kêu lên: “Phụ vương...”
Chỉ một tiếng gọi này, trong nháy mắt khiến vành mắt Vạn Tuế Hồ Vương đỏ lên.
Ánh mắt nữ tử lại lần nữa chếch đi, rơi ở trên người Ngưu Ma Vương, thần sắc vốn có chút đờ đẫn lập tức xảy ra biến hóa, chỉ là vừa mới há miệng, đột nhiên mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
Ngưu Ma Vương vội vàng xông đến sau lưng đỡ, một tay ôm nàng trong ngực, chỉ là không cẩn thận động đến vết thương, đau đến đầu lông mày rung động mấy cái.
Chỉ là giờ phút này gã căn bản không để ý tới những thứ này, vội trầm giọng hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Không cần quá lo lắng, nàng không có gì đáng ngại, chẳng qua là hồn phách bỗng nhiên được bù đắp, khi nhìn thấy các ngươi, trong nháy mắt trí nhớ kiếp trước bắt đầu khôi phục, trong lúc nhất thời không chịu được trùng kích như thế, ngất đi thôi. Để nàng nghỉ ngơi một đoạn thời gian, không có gì đáng ngại.” Thanh Mãng kiểm tra xong, nói.
Đám người nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.