Dịch: Độc Lữ Hành
Mà Phong Thủy bên kia, tay nắm chặt một thanh trường kiếm thủy lam, phía trên có thể thấy được đường vân như nước chảy, chém xuống đầu Tạ Vũ Hân.
Trong mấy người ngược lại Tạ Vũ Hân phản ứng hơi chậm một phần, dưới Thẩm Lạc nhắc nhở, mới gần như theo bản năng thân hình triệt hồi ra sau.
“Ầm ầm” một tiếng nổ đùng!
Thẩm Lạc vung Lạc Lôi Phù nổ bể ra đầu tiên, một đạo lôi quang tráng kiện bắn ra, trực tiếp nhắm đánh trên bàn tay Đồng Quán đang bao trùm ô quang. Nhưng bị năm ngón tay lão hợp lại, đúng là trực tiếp bắt bỏ trong tay.
Lôi quang tuyết trắng giống như bị năm ngón tay lão bóp nát, hóa thành từng đạo hồ quang điện bất quy tắc, từ trong khe hở tay lão bắn ra, chiếu sáng một mảng lớn điện mang chói mắt.
Theo sát phía sau, trên tấm Toái Giáp Phù loé lên mịt mờ tử quang kia, hai chữ “Phá Quân” sáng lên, tiếp đó toàn bộ phù văn chợt sáng, kim quang ngời ngời từ trên đó hiện lên, hóa thành một đạo hư ảnh kim quang phảng phất thương mâu, bắn thẳng đến Đồng Quán.
Đồng Quán dùng bàn tay đối cứng Lạc Lôi Phù, mặc dù ngạnh sinh bóp nát lôi điện, nhưng phù này uy lực nằm ngoài dự đoán của lão, khiến cho toàn bộ cánh tay lão có chút chết lặng. Mà cảm nhận được trên tấm phù lục thứ hai này truyền ra khí tức túc sát cường đại, trong lòng lão càng sinh ra một tia sợ hãi, tất nhiên là không còn dám mạo hiểm đón đỡ.
Chỉ thấy cột cờ nắm trên tay lão sáng lên vầng sáng đen nhánh, nguyên bản mặt cờ yên tĩnh lập tức “Soạt” rung động, thân cờ bỗng nhiên quét qua, đúng là trực tiếp bao phủ Toái Giáp Phù vào trong.
Một màn bất thình lình vượt qua Thẩm Lạc dự đoán.
Hắn vốn vì đồng thời sử dụng hai cao giai phù lục, thể nội pháp lực tiêu hao quá độ, còn lại không đáng kể, muốn xuất thủ can thiệp cũng căn bản làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Toái Giáp Phù vất vả vẽ ra, bị đại kỳ màu đen kia thu vào.
Tiếp theo một cái chớp mắt, Toái Giáp Phù biến thành quang mang, bị đại kỳ màu đen kia nuốt vào.
“Hảo tiểu tử, thiếu chút nữa bị ngươi lừa.” Đồng Quán nắm lấy cột cờ, thân hình lùi lại, lòng vẫn còn sợ hãi nói ra.
Thẩm Lạc cũng thi triển Tà Nguyệt Bộ, kéo dài khoảng cách ra.
Ánh mắt của hắn hơi đổi, liếc qua phía bên phải trong rừng, Tạ Vũ Hân đang cùng Phong Thủy chém giết một chỗ, hai người tạm thời khó phân cao thấp.
“Dư Hinh, tiện nữ nhân ngươi dám giết huynh trưởng ta, phản bội thánh đàn, ta nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết.” Hai mắt Phong Thủy phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Vũ Hân, hung tợn nói ra.
Tạ Vũ Hân không nói lời nào, cầm trong tay hồng lăng đối chiến.
Thẩm Lạc không dám phân tâm quá nhiều, lại đặt tất cả lực chú ý lên thân Đồng Quán. Đối mặt với một tu sĩ Ngưng Hồn trung kỳ đã phòng bị, không hề nghi ngờ, hắn không có bất kỳ phần thắng gì.
Bất quá đúng lúc này, khóe miệng của hắn bỗng nhiên kéo một cái, lộ ra một vòng ý cười.
“Xùy “
Một tiếng vải vóc bị xé rất nhỏ gần như không thể phát giác bỗng nhiên vang lên.
Thần sắc Đồng Quán bỗng nhiên biến đổi, đột nhiên quay đầu nhìn lại đại kỳ màu đen trong tay mình, lập tức kinh hãi.
Chỉ thấy trên mặt cờ, chẳng biết lúc nào xuất hiện từng đường vân tinh mịn giống như mảnh sứ vỡ, từng tia từng sợi tia sáng màu trắng từ đó xuyên suốt ra, không hề đứt đoạn mà căng phồng lên.
Tiếp theo một cái chớp mắt, từng tiếng long ngâm rõ to bỗng nhiên từ trên mặt cờ truyền ra.
“Ngao...”
Chỉ thấy một vệt kim quang từ đó bạo khởi, một đầu rồng cực đại từ trong kẽ nứt màu trắng căng phồng lên giãy dụa xông ra, giống như leo ra khe nứt vực sâu, thân thể đột nhiên tránh thoát mặt cờ trói buộc, lập tức xông vào không trung.
Mà đại kỳ màu đen kia, cũng trong bạch quang phân liệt, xé rách thành vô số mảnh vỡ.
“Không...” Đồng Quán đầy mắt thương tiếc, trợn mắt quát.
Ánh mắt của lão chuyển động, nhìn về phía Thẩm Lạc, gia hỏa hủy hoại pháp khí trọng yếu này, hai mắt muốn phun lửa giận.
Chỉ thấy bàn tay lão tìm tòi, một thanh đao màu vàng dài hơn một xích từ trong tay áo trượt xuống, loé lên kim quang, hóa thành một thanh trường đao màu vàng óng dài khoảng ba thước.
Thân hình Đồng Quán vội xông tới, dưới chân hình như có hắc phong vờn quanh, tốc độ nhanh đến cực điểm, bay thẳng đến phía trước Thẩm Lạc, giơ tay chém xuống đầu hắn.
Thẩm Lạc đã sớm phòng bị, tự nhiên không dám đối cứng, dưới chân loé lên ánh trăng, Tà Nguyệt Bộ vận chuyển lên, thân hình mơ hồ một cái, lóe lên lướt ngang ra sau né tránh.
Lưỡi đao màu vàng kia trảm kích xuống dán sát mũi của hắn, trên đó bắn ra một đạo đao quang màu vàng kéo dài mười trượng, ầm vang rơi xuống đất.
“Ầm.” một tiếng nổ đùng!
Phía trên đại địa nổi lên khói bụi bốn phía, mấy chục cây cổ thụ chọc trời bị đao quang chém trúng, nhao nhao vỡ ra.
Một khe rãnh khổng lồ sâu không thấy đáy xuất hiện ở phía trước.
“Tạ đạo hữu, chớ ham chiến, đi nhanh lên.” Thẩm Lạc âm thầm líu lưỡi, không dám chần chờ, lập tức quát to.
Nói xong, chính hắn đi trước vận khởi Tà Nguyệt Bộ, mau chóng bay về phía rìa hố trời, vừa nắm Phi Hành Phù giấu trong tay áo.
Nhưng ngay lúc này, dưới chân của hắn bỗng nhiên truyền đến một cỗ khí tức băng hàn có chút quen thuộc.
Thẩm Lạc vội cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt đất hình như có một sợi sương mù màu trắng chảy qua, một tầng băng tinh trong nháy mắt ngưng lại, đúng là trực tiếp đông lại bắp chân hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại bên kia, gần nửa người Tạ Vũ Hân đã đông cứng trong băng tinh màu trắng, mà cách nàng không xa, tay Phong Thủy đang kết pháp quyết, nắm một khối la bàn hình tròn đang bốc lên từng sợi khí trắng.
“Đi chết đi.”
Đồng Quán khắc sâu hận ý với Thẩm Lạc, giờ phút này một lòng muốn giết Thẩm Lạc trước, tay cầm kim đao bay thẳng tới.
Kim đao trong tay lão sáng lên quang mang, lần nữa bổ xuống Thẩm Lạc.
Mắt thấy đao quang bạo khởi, liền muốn rơi vào trên người Thẩm Lạc, chém hắn một phân thành hai. Trên bầu trời lại có một cái bóng to lớn cực tốc lao xuống, một cái vuốt rồng màu vàng cực to vồ xuống đầu Đồng Quán.
Trên vuốt rồng hiện kim quang sắc bén, ẩn chứa một cỗ khí thế thiết kim đoạn ngọc một đi không trở lại, rơi thẳng xuống, tốc độ cực nhanh.
Đồng Quán run lên, lập tức cổ tay chuyển một cái, đổi kim đao từ bổ xuống nghiêng lên trên, chém về phía vuốt rồng màu vàng.
“Bang.” một tiếng duệ minh.
Đao thế đột chuyển, lực đạo theo đó chợt giảm, đao quang màu vàng xẹt qua vuốt rồng, bắn ra vô số hoả hoa màu vàng, lại chém xuống trên thân Kim Long do Ngao Hoằng biến thành.
Lưỡi đao lướt qua, mặc dù không thấy huyết quang, nhưng vẫn có không ít kim lân tróc ra từng mảng, rớt xuống.
Nhưng mà, dưới một kích này, Ngao Hoằng vẫn không bị bức lui, vuốt rồng vẫn như cũ trùng điệp ép xuống, chống đỡ kim đao phong nhận, ép cả người Đồng Quán ở dưới thân.
Thẩm Lạc thừa cơ thi triển khống thủy thuật, ngoắc ngón tay, băng tinh đông dưới bắp chân hắn bắt đầu hoà tan từng chút từng chút một.
“Hừ, nghe nói Thủy hành long lực mạnh nhất thế gian, lục hành tượng lực thịnh nhất, cho nên có Long Tượng chi lực là vô địch. Hôm nay nhìn thấy, bất quá cũng chỉ như vậy.” Đồng Quán bị Ngao Hoằng ép dưới cự trảo, lạnh giọng cười nói.
Nói xong, tay trống không kia của lão nhấc lên đơn chưởng, vỗ tới sóng đao.
Một đạo kim quang vòng tròn to lớn lập tức từ chỗ lão khuếch tán ra, hóa thành một đạo cự lực tràn trề xông lên, như sơn hải va chạm, dẫn tới chấn động kịch liệt.
“Ầm.” một tiếng nổ đùng ngột ngạt!
Trên vuốt rồng Ngao Hoằng toé lên huyết quang, thân hình khổng lồ cũng theo đó bị đánh bay ra sau.