Đại Mộng Chủ

Chương 532: Chương 532: Không còn đường lui




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

“Thuỷ pháp trên người tiểu tử kia rất cổ quái, ta nhất thời cũng khó có thể đánh chết hắn.” Đan Dương Tử trở lại sau lưng Thẩm Lạc, bởi vì không thể giết chết Phong Thủy, nên thẹn đỏ mặt nói.

“Vu Lục, ngươi phản bội Luyện Thân đàn, hay ngươi là nội ứng của quan phủ?” Ánh mắt Huyền Kiêu rơi vào trên người Vu Lục, lạnh lùng hỏi.

“Có gì khác biệt sao?” Vu Lục thở dài, hỏi ngược lại.

“Có, tình huống khác biệt, cái chết của ngươi cũng sẽ rất khác biệt.” Huyền Kiêu từ tốn nói.

“Thay vì nói cái này, ta ngược lại thật muốn biết, ngươi làm sao phát hiện chúng ta?” Vu Lục hỏi.

“Ngươi hẳn không biết, ta và sư phụ đều là quỷ tu, chìm đắm đạo này bao nhiêu năm tháng, làm sao ngay cả quỷ vật thật giả cũng phân biệt không được? Quả thật, Âm Linh Phù các ngươi không tầm thường, nhưng trước mắt ta, đều là hư ảo.” Huyền Kiêu cười nhạo nói.

Nói xong, gã chỉ về hướng hai mắt mình, con ngươi lật một cái, không ngờ thêm ra một đôi ngươi tím đen.

“U Minh Quỷ Nhãn!” Đan Dương Tử nhịn không được kinh hô một tiếng, trong mắt lại nhiều hơn một phần hâm mộ.

Lão cũng là quỷ tu, trong lòng biết tu luyện Quỷ Đạo cũng cần thiên phú, có ít người trời sinh âm thể cùng âm đồng, tu hành đạo này tự nhiên hơn hẳn người khác, U Minh Quỷ Nhãn này chính là một loại trong đó.

Nghe đồn mắt này có thể biết quỷ sát âm linh, cho dù đã tu luyện nhập hóa, chuyển thành Quỷ Tiên, cũng có thể nhìn ra ẩn giấu.

“Làm sao bây giờ? Kế hoạch đã bị thay đổi, có nên đánh nữa không?” Sắc mặt Xích Thủ chân nhân ngưng trọng, truyền âm hỏi.

“Đánh, đương nhiên phải đánh, lần này quan phủ yểm hộ cho chúng ta, một khi thất bại, sẽ không còn cơ hội nữa.” Không đợi Lục Hóa Minh nói chuyện, Đan Dương Tử ngược lại nói trước.

Chỉ là lúc nói, cặp mắt lão nhìn chằm chằm vào song đồng Huyền Kiêu, trong mắt toát ra một tia tham lam.

“Hoàng Mộc tiền bối đem chúng ta tới đây, cũng không lưu lại đường về. Cho dù bây giờ không đánh, chúng ta muốn về thành bắc, cũng phải một đường đánh ra mới được.” Thẩm Lạc cười khổ một tiếng, chậm rãi nói.

“Chư vị, trước chớ vội ủ rũ, chỉ cần chúng ta hủy đi toà pháp trận kia, nhiệm vụ coi như thành công, đến lúc đó đi cũng không muộn, dù sao cũng tốt hơn là giống chó nhà có tang bị đuổi chạy trở về.” Lục Hóa Minh cười nói.

Cát Thiên Thanh không nói gì, chỉ là ánh mắt chuyển hướng Huyền Kiêu, tay áo không gió nâng lên, trong tay áo ẩn ẩn truyền đến trận trận thanh âm “Đôm đốp“.

Đúng lúc này, “Ầm” một tiếng vang trầm truyền đến.

Chiếc ô lớn màu đen kia xoáy lên, xông thẳng lên không, trực tiếp lật Ngũ Nhạc Chân Hình Ấn ép lên nó ra.

Thẩm Lạc thuận thế vẫy tay một cái, ấn kia từ không trung bay ngược về, rơi vào trong tay của hắn.

Một bên kia, Lư Khánh cũng nắm chặt chiếc dù đen kia, lạnh nhạt nhìn về phía bên này.

Cùng lúc đó, trên kết giới bỗng nhiên có một cái khe phân liệt ra, ba người Huyền Kiêu từ đó đi ra phía ngoài.

“Chỉ bằng những lính tôm tướng cua các ngươi, cũng muốn phá hư Thất Đăng Dẫn Hồn Trận này sao? Chỉ sợ ngay cả tầng kết giới bên ngoài cũng không thể công phá?” Huyền Kiêu mỉa mai nói.

Phong Thủy bên cạnh đi lên phía trước, thần sắc có chút sợ hãi nói:

“Huyền Kiêu tiền bối, chớ chủ quan, tiểu tử áo xanh trong đám kia chính là Thẩm Lạc, trước đây Đồng Quán tiền bối đã thua ở trên tay hắn.”

“Tiểu tử này không phải bị điên chứ, thế mà nhắc Huyền Kiêu trưởng lão cẩn thận gia hoả có tu vi thấp nhất trong những người kia, chỉ là một tu sĩ Ngưng Hồn sơ kỳ?” Trong mắt Huyết đồng tử lộ vẻ cười nhạo, nhếch miệng cười nói.

Huyền Kiêu cũng cảm thấy mình bị vũ nhục, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Chư vị tiền bối, xin nghe vãn bối một lời. Tiểu tử kia ngày đó lấy tu vi Tích Cốc kỳ vượt cấp đánh giết Đồng Quán tiền bối, đến giờ chưa bao lâu, hắn đã biến thành tu sĩ Ngưng Hồn kỳ, cái này rất không bình thường đó?” Phong Thủy căn bản không chú ý tới sắc mặt Huyền Kiêu đã trở nên khó coi, vẫn khuyên.

“Vù” một tiếng vang lên.

Huyền Kiêu phất ống tay áo một cái, đánh cho Phong Thủy văng ra sau, đâm vào trên một gốc cây.

“Đồ hỗn trướng, lại so sánh ta với tên phế vật Đồng Quán kia sao? Theo dõi Bích Nhãn Kim Thiềm nhiều năm như vậy, cuối cùng lại để mất, dù không chết tại Đại Lịch sơn, trở về cũng sẽ bị rút gân lột da đốt đèn trời.” Gã lớn tiếng nổi giận.

Phong Thủy bị đâm đến cơ hồ tắt thở, khó chịu nửa ngày, mới phun ra một ngụm máu tươi.

Trước mắt gã trở nên mơ hồ, loạng chà loạng choạng tựa vào gốc cây bị mình đụng gãy đứng lên, lộ ra nụ cười khổ.

“Ha ha, làm chậm trễ công phu.” Huyết đồng tử liếc qua, có chút chán ghét nói.

Nói xong, gã quay đầu nhìn về phía mấy người Thẩm Lạc, lên tiếng liếm láp răng nanh mình, trong mắt lóe lên một vòng khát máu.

“Mau chóng tiễn bọn hắn lên đường, nói không chừng còn có thể ngay tại chỗ thu phục chúng, như vậy trong đại quân quỷ vật cũng có thể thêm ra không ít hạt giống tốt.” Miêu phu nhân tháo xuống xương tay màu trắng từ ngực, mặt ôn hoà không thay đổi nói.

“Nếu Phong Thủy để ý tiểu tử kia như thế, vậy cứ giao hắn cho ta.” Ánh mắt Lư Khánh ngưng tụ, nói.

“Ngươi ngược lại biết bớt việc đó, chọn lấy kẻ yếu nhất.” Huyết đồng tử trêu chọc.

“Tốc chiến tốc thắng, Âm Lĩnh sơn Quỷ Vương cũng phải mau chóng triệu hoán ra.” Huyền Kiêu nói.

Gã vừa dứt lời, bên cạnh tiếng gió vang lên, Lư Khánh đột nhiên xông tới, ánh mắt gắt gao khóa chặt Thẩm Lạc.

“Chọn ta, vừa vặn, ta cũng nhìn hắn không thuận mắt.” Thẩm Lạc lẩm bẩm một tiếng, mũi chân gẩy nhẹ, cũng đột nhiên xông tới.

“Cát đạo hữu, Huyền Kiêu tạm thời nhờ ngươi.” Lục Hóa Minh nhíu mày lại, đuổi theo Thẩm Lạc bay vút ra ngoài.

Thần sắc Cát Thiên Thanh hơi trầm xuống, bàn tay tìm tòi, trong lòng bàn tay thêm ra một cây khoan sắt toàn thân đen kịt, mặt ngoài gập ghềnh, nhìn vết tích không giống nhân tạo, giống như tự nhiên hình thành.

Chỉ là theo pháp lực lão rót vào, trên khoan sắt màu đen kia “Ầm” rung động, một đạo lôi điện màu đen trong nháy mắt quấn quanh ra, hóa thành một thanh lôi điện quang kiếm.

“Cát đạo hữu, nếu không chê, để ta cùng ngươi ra tay, cùng một chỗ đối phó Huyền Kiêu này, thế nào?” Đan Dương Tử cười “Hắc hắc” một tiếng, chủ động nói.

Cát Thiên Thanh do dự một chút, vẫn gật đầu, hai người một trước một sau xông tới.

Chỉ còn lại Vu Lục cùng Xích Thủ chân nhân liếc nhau, nhìn về phía lão ẩu tóc trắng cùng Huyết đồng tử đối diện.

“Tiểu quỷ kia, giao cho ta.” Xích Thủ chân nhân do dự một chút, nói ra.

“Ta đối phó Miêu phu nhân.” Vu Lục nói.

Nói xong, hai người cũng lập tức xông tới, tự mình quấn lấy một người, chém giết cùng nhau.

Huyết đồng tử cùng Xích Thủ chân nhân đều là tu sĩ Ngưng Hồn trung kỳ, lực lượng cả hai coi như ngang nhau. Nhưng Miêu phu nhân kia lại là Ngưng Hồn sơ kỳ, so với Vu Lục Tích Cốc đỉnh phong thì cường đại hơn nhiều, vừa bắt đầu đã gắt gao áp chế gã.

Vu Lục dựa vào thân pháp, gián tiếp di chuyển, miễn cưỡng tránh né.

Miêu phu nhân tựa hồ cũng không vội đánh giết gã, chỉ lấy pháp khí móng vuốt bạch cốt kia không ngừng công kích, lưu lại trên người gã từng vết trảo huyết sắc nhìn thấy mà giật mình.

Một bên kia, Thẩm Lạc cùng Lư Khánh đụng nhau một kích xong, hai người tự mình tách ra, Lục Hóa Minh thì phi thân đuổi theo, cầm trong tay trường kiếm đâm thẳng về phía Lư Khánh.

Lúc Lư Khánh bay ngược ra sau, ô lớn màu đen trong tay khẽ chống về phía trước, va chạm cùng gã.

Trên mặt dù, hư ảnh lực sĩ nâng bầu trời lại lần nữa hiển hiện, nhao nhao lấy thế La Hán xuất động song quyền, khiến cho mặt dù bộc phát ra một trận ô quang mãnh liệt, ngạnh sinh chống đỡ mũi kiếm Lục Hóa Minh.

Lúc cả hai giao chiến, thân ảnh Thẩm Lạc cực tốc hiện lên, vòng qua mặt dù, đi vào bên hông Lư Khánh, tay cầm một thanh xà kiếm, đâm thẳng về phía cổ của gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.