Đại Mộng Chủ

Chương 358: Chương 358: Kim giáp thiên tướng




Dịch: Độc Lữ Hành

***

“Ta nhớ trong điển tịch ở Phương Thốn sơn đã từng đề cập, lực lượng thần hồn cường đại đến trình độ nhất định, có thể cưỡng ép đem thần hồn đối phương vào trong huyễn cảnh, hẳn là tình huống trước mắt này?” Thẩm Lạc âm thầm suy nghĩ.

Ngay lúc tâm hắn thay đổi thật nhanh, Kim Giáp Thiên Tướng bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chân đi đến trước người Thẩm Lạc.

“Mặc dù tu vi thấp, nhưng tâm tính coi như không tệ, có thể chấp nhận.” Không chờ Thẩm Lạc nói chuyện, Kim Giáp Thiên Tướng nhàn nhạt mở miệng, nói một câu khó hiểu.

Vừa dứt lời, thân thể Thiên Tướng khẽ động, hóa thành một đạo hư ảnh màu vàng, nhào thẳng về phía Thẩm Lạc, dung nhập vào trong cơ thể của hắn.

Một dòng nước nóng rót vào thân Thẩm Lạc, nhưng hiện tại toàn thân hắn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem hết thảy phát sinh.

Vào thời khắc này, pháp lực thể nội Thẩm Lạc vốn đình trệ đột nhiên tự vận chuyển lại, toả ra kim quang loá mắt, hư ảnh tam long tam tượng ở trong kim quang nổi lên, phát ra trận trận tiếng long ngâm tượng hống.

Nhiệt lưu rót vào trong cơ thể hắn lập tức chậm chạp lại, tựa hồ bị hư ảnh Long Tượng ngăn lại.

Nhưng Kim Giáp Thiên Tướng biến thành nhiệt lưu càng thêm lợi hại, nhanh chóng đột phá hư ảnh Long Tượng ngăn cản, tiếp tục dung nhập vào thân thể của hắn.

Hư ảnh tam long tam tượng phát ra tiếng tức giận gào thét, kim quang lóe lên hóa thành sáu phù văn màu vàng to bằng miệng chén, chui vào thể nội Thẩm Lạc.

Vô số quang diễm màu vàng từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, như mặt trời chói chang loá mắt.

Cỗ nhiệt lưu kia lập tức bị bức bách ra, một lần nữa biến thành thân ảnh Kim Giáp Thiên Tướng.

“Không có khả năng, đây là Hoàng Đình Kinh! Ngươi là đệ tử Phương Thốn sơn?” Khuôn mặt Kim Giáp Thiên Tướng lộ vẻ khiếp sợ, vẫy tay một cái.

Kim tháp tán phát ra kim quang vừa thu lại, từ trên đầu Thẩm Lạc bay đi, một lần nữa rơi vào trong tay Kim Giáp Thiên Tướng.

“Tại hạ xác thực có chút nguồn gốc với Phương Thốn sơn.” Áp lực như thái sơn áp đỉnh lên thân Thẩm Lạc biến mất không thấy gì nữa, xoay người đứng lên, nhìn Kim Giáp Thiên Tướng trả lời.

Người trước mắt có thực lực cao thâm mạt trắc, vượt qua hắn không biết bao nhiêu lần, hắn cũng không có ý đào tẩu, đành phải kiên trì thừa nhận rồi tùy cơ ứng biến.

“Hoàng Đình Kinh là bảo điển trấn phái của Phương Thốn sơn, trừ Tề Thiên Đại Thánh năm đó, cũng không có người tu thành công pháp này. Thiên ý, nhân quả, chẳng lẽ chính là hắn...” Kim Giáp Thiên Tướng nhìn Thẩm Lạc, tự lầm bầm nói mơ hồ không rõ.

Thẩm Lạc nghe mơ hồ, cũng không dám loạn hỏi, đành phải ngoan ngoãn đứng ở nơi đó.

Kim Giáp Thiên Tướng rất nhanh ngẩng đầu lên, há miệng phun một cái, một đoàn kim quang bắn ra, hóa thành một bản Thiên Sách màu vàng.

Thẩm Lạc nhìn thấy cử động của đối phương, trong lòng run lên.

Trong miệng Kim Giáp Thiên Tướng tụng niệm vài câu chú ngữ, cầm Thiên Sách vung lên. Một mảnh kim quang từ phía trên huy sái ra, quấn lấy thân thể Thẩm Lạc.

“Các hạ muốn làm cái...” Thẩm Lạc biến sắc, hắn nói chưa hết lời, trước mắt lần nữa hoa lên một cái, xuất hiện trong một không gian màu vàng.

Khác với không gian màu trắng lúc trước, thân thể hắn ở chỗ này không còn hư ảo, biến thành thực thể, chỉ là trừ thân thể, quần áo trên người hắn, Thất Tinh Phù Bút, vật bên ngoài vẫn là hư ảo.

“Thực lực của ta quá mức nhỏ yếu, mới bị những đại thần thông giả này tùy ý xoay chuyển! Ta phải nhanh tăng cao tu vi, tối thiểu nhất cũng phải đạt tới Đại Thừa kỳ, mới có thể trong loạn thế ngàn năm sau thu được một nơi sống yên ổn!” Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả. Trong lòng của hắn nói thầm một tiếng, lúc này mới dò xét chung quanh.

Dưới chân hắn là một tòa bệ đá hình vuông, lớn mấy trăm trượng.

Bệ đá do hòn đá màu xanh thô ráp lát thành, những đá xanh này nhìn phổ thông nhưng có loại cảm giác tang thương viễn cổ, hiển nhiên không phải đá bình thường.

Trên tảng đá thỉnh thoảng còn có từng vết nứt màu nâu đỏ, phảng phất máu tươi nhiễm lên, sâu cạn không đồng nhất, tựa hồ nơi này thường xuyên tiến hành chém giết huyết tinh không gì sánh được. Máu tươi mặc dù đã rơi xuống, như cũ có khí tức sát lục dày đặc không gì sánh được lộ ra, làm người ta kinh ngạc, cũng hưng phấn không nhịn được.

Tại bốn góc bệ đá đứng vững một cây cột đá màu xanh, đỉnh thiêu đốt một ngọn lửa màu vàng.

“Đây là nơi nào?” Trong lòng Thẩm Lạc hoang mang.

Đúng lúc này, trước mắt hắn cách mấy trượng lóe lên ánh bạc, xuất hiện một đại hán mặc áo giáp màu bạc.

Người này mặt đầy râu gốc rạ, xương cốt rộng thùng thình, nhìn phi thường thô kệch, chỉ là thần sắc trên mặt phi thường đờ đẫn, một chút biểu lộ cũng không có.

Đờ đẫn thì đờ đẫn, một cỗ khí tức hùng hồn từ trên thân đại hán tản ra, cũng là cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ, so với Thẩm Lạc lợi hại hơn không ít.

Đại hán nắm một thanh Lượng Ngân Thương, đầu thương chớp động hàn quang lành lạnh, xem liền biết pháp khí phẩm giai cực cao, còn trên cả Bán Nguyệt Hoàn.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, âm thầm cảnh giác, đang muốn mở miệng chào hỏi.

Nhưng đại hán mặc ngân giáp bỗng nhiên nhìn lại, hai mắt đờ đẫn nổi lên chiến ý mãnh liệt, ngân thương trên tay đột nhiên toả ra quang mang chói mắt.

Ngân quang quá mức chói mắt, Thẩm Lạc không khỏi híp mắt lại.

Nhưng chính lúc này, trước mắt hắn ngân quang chớp động, đầu thương không biết làm sao lại đến trước người hắn, đâm thẳng vào dưới bụng Thẩm Lạc.

Nhưng thân hình Thẩm Lạc chầm chậm tán đi, lại là một đạo tàn ảnh.

“Vị đạo hữu này, vì sao vừa xuất hiện liền công kích ta? Tại hạ tự hỏi không có đắc tội với ngươi.” Thân ảnh Thẩm Lạc hiện lên cách đó vài chục trượng, mở miệng nói.

Nhưng đại hán mặc ngân giáp không để ý chút nào, lập tức quay người đánh tới, bước chân vừa nhấc lên, trong nháy mắt người đã vượt qua vài chục trượng, xuất hiện trước Thẩm Lạc, tốc độ nhanh khó tin.

Ngân thương trong tay gã càng hóa thành một đạo ngân ảnh, như lưu tinh đâm tới lồng ngực của hắn, so với một thương trước đó càng nhanh hơn.

“Các hạ thật muốn đánh, ta tự nhiên phụng bồi!” Thân hình Thẩm Lạc thoắt một cái, lần nữa tránh thoát một thương này, trầm giọng nói ra.

Đại hán mặc ngân giáp như cũ không nói gì, ngân thương lắc một cái, sáu đạo thương ảnh như Ngân Xà bắn nhanh ra như điện, chia ra đâm về các vị trí cơ thể Thẩm Lạc.

“Ta không làm gì được Thiên Tướng kia, chẳng lẽ lại sợ ngươi sao?”

Con mắt Thẩm Lạc nhắm lại, cũng không nói nhảm, trên chân hiện lên quang ảnh, thân thể bỗng nhiên hóa thành một đạo kim ảnh thật mỏng, từ trong sáu đạo thương ảnh xuyên qua, trong chớp mắt bổ nhào tới trước người đại hán mặc ngân giáp, năm ngón tay thành trảo, toả ra đạo đạo tàn ảnh, thình lình một tay nắm lấy trường thương màu bạc.

Đại hán mặc ngân giáp gầm nhẹ một tiếng, trường thương trong tay xoay tròn cấp tốc, phảng phất một đầu đại xà du động, chỉ một cái từ trong tay Thẩm Lạc thoát ra, đuôi thương quét ngang qua, quét đến ngực Thẩm Lạc.

Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên một tia kinh ngạc, bước chân xê dịch, tránh thoát đuôi thương quét ngang.

Vừa rồi một trảo của hắn nhìn như bình thường, kì thực đã dùng toàn lực, vậy mà cũng không thể bắt lấy trường thương đối phương, xem ra thực lực ngân giáp đại hán này phải một lần nữa xem lại.

Thân hình hắn khẽ động, hóa thành một đạo huyễn ảnh màu vàng áp sát tới bên cạnh đại hán mặc ngân giáp, một quyền mãnh kích ra.

Hai người lần nữa chém giết cùng nhau, đại hán mặc ngân giáp sử dụng thương pháp tinh diệu không gì sánh được, một cây chiến thương màu bạc khi thì mạnh mẽ thoải mái, khi thì biến ảo quỷ dị, phối hợp tu vi thật sâu dày, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Cũng may tu vi Thẩm Lạc không kém đối phương bao nhiêu, tăng thêm Hoàng Đình Kinh tinh diệu không gì sánh được, Tà Nguyệt Bộ càng quỷ dị tuyệt luân, đối mặt thương pháp của đại hán mặc ngân giáp xuất quỷ nhập thần, cũng không rơi vào hạ phong.

Thân ảnh giao thoa nhau, Thẩm Lạc và đại hán mặc ngân giáp chém giết, đã kéo dài chừng một khắc đồng hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.