Đại Mộng Chủ

Chương 259: Chương 259: Mất hết can đảm




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Tu La khôi lỗi quỷ đột nhiên cười một tiếng, toàn thân bốc lên cuồn cuộn khói đặc như lửa cháy, lập tức hóa thành từng đạo xiềng xích khói đen, chạy dọc theo dây xích trên người kéo dài tới phía Mã Diện.

Câu Hồn Mã Diện vừa mới làm được phân nửa phù trận, lập tức kinh hãi, muốn thu tay lại đã không kịp. Gã bị bốn năm sợi xiềng xích khói đen quấn thân, toàn thân lập tức cứng đờ, không thể động đậy được.

Thẩm Lạc thấy thế cũng cả kinh, hắn phát hiện Câu Hồn Mã Diện bị quấn quanh, bắt đầu sinh ra từng sợi chỉ đen hết sức nhỏ, như dệt ra một tấm lưới, tự quấn quanh thân gã.

Ánh mắt của hắn liếc lên kén tằm treo ngược trên đỉnh động, lập tức tỉnh ngộ. Rốt cuộc Tu La khôi lỗi quỷ muốn phong ấn Câu Hồn Mã Diện vào trong đó, chuyển hóa làm thể xác ma vật.

“Nguy rồi!”

Thẩm Lạc thầm nói một tiếng, gượng đứng lên, trong tay lập tức kẹp lấy một tấm Lạc Lôi phù.

Chỉ là hắn chưa kịp hành động, Tu La khôi lỗi quỷ kia đột nhiên vặn đầu lại, nhìn về phía hắn bên này.

Lúc này, hai mắt đỏ tươi của khôi lỗi quỷ đã trở thành một mảnh đen kịt, tinh thạch màu đỏ khảm trên đỉnh nón trụ đột nhiên phát sáng lên.

Thẩm Lạc dự cảm không ổn, lập tức thả người nhảy sang bên cạnh.

Quả nhiên, hắn vừa mới động, tinh thạch trên nón trụ kia đột nhiên lóe lên. Một đạo huyết hồng quang mang bắn thẳng xuống dưới, đánh vào chỗ Thẩm Lạc vừa đứng.

“Ầm” một tiếng nổ đùng vang lên!

Đoàn huyết quang bạo liệt ra, hóa thành một cỗ lực đạo thật lớn đánh vào vách, phân tán nổ tung ra bốn phía.

Thẩm Lạc mặc dù đã né tránh kịp nhưng vẫn bị sóng sung kích trùng kích, toàn bộ cơ thể văng lên không trung.

“Chết đi.”

Tu La khôi lỗi quỷ thấy thế, trong miệng quát lớn một tiếng, trên tinh thạch màu đỏ lần nữa lóe lên quang mang.

Một đạo huyết sắc hồng quang càng lớn hơn lại phóng ra, bay thẳng tới Thẩm Lạc giữa không trung, muốn một kích giết chết hắn.

Thẩm Lạc đang ở không trung không cách nào mượn lực, hiển nhiên khó mà né tránh.

Nhưng ngay lúc này, thân ảnh hắn quỷ dị văng về phía trước, dưới một tầng ánh sáng màu xanh bao phủ, cứng rắn trong hư không bay ngang qua, dễ dàng né tránh đạo hồng quang kia.

Còn không đợi Tu La khôi lỗi quỷ biết rõ chuyện gì xảy ra, Thẩm Lạc dưới tác dụng của Phi hành phù, thân hình cực nhanh rơi nhẹ sau lưng y.

Chỉ thấy ánh mắt hắn ngưng tụ, chợt một tay đột nhiên đánh ra, trong lòng bàn tay đang nắm giữ hai tấm Lạc Lôi phù ánh sáng màu xanh mịt mờ. Pháp lực thể nội điên cuồng rót vào trong đó, đồng thời kích phát ra.

Kèm theo “Ầm” hai tiếng sấm sét rền vang, hai đạo lôi điện màu trắng tráng kiện giao nhau sáng lên trong động quật, hai bên đan xen đánh vào trên người Tu La khôi lỗi quỷ.

Uy lực nổ tung còn lại chấn cho Thẩm Lạc bay ra sau, té ngã nặng nề trên mặt đất.

Đồng thời sử dụng hai đạo Lạc Lôi phù, pháp lực trong đan điền hắn cơ hồ bị cuốn sạch sẽ, toàn thân khốn cùng đến cực điểm, trong lúc nhất thời không thể đứng lên nổi.

Trong tiếng nổ vang to lớn, điện quang đan xen nhau, tia điện quấn lẫn nhau, trực tiếp kết thành một đoàn thiểm điện hình tròn kỳ lạ.

“Ầm ầm “

Thiểm điện hình tròn lần thứ hai nổ tung, phóng xuất ra uy năng vượt xa lúc trước, từng đạo tia điện ở trên bắn ra, lập tức xé rách thân thể Tu La khôi lỗi quỷ.

Bản thể Yêu Phong lần nữa hiện rõ, bị uy lực lôi điện còn lại ảnh hướng, toàn thân không ngừng chớp động điện quang thật nhỏ, phát ra trận trận âm thanh đì đùng. Ma khí đỏ thẫm toàn thân không ngừng bị đánh tan.

Xiềng xích khói đen quấn trên người Câu Hồn Mã Diện đã sớm tan vỡ, vừa thoát thân, dịch tại bạch ngọc sáchh gã cũng không dám lập tức tiến lên. Dù sao thân là Âm Thần, đối với lôi điện chí cương chí dương bực này tránh xa còn không kịp.

Lúc này, Yêu Phong ở trung tâm tia điện đột nhiên phát ra một tiếng gào to, toàn thân phát ra ô quang mãnh liệt, trực tiếp hóa thành một đạo gió lốc màu đen, mãnh liệt cuốn một cái, liền vọt vào thông đạo động quật, gào thét trốn đi.

“Mơ tưởng chạy trốn!” Câu Hồn Mã Diện khẽ quát một tiếng, lập tức phi thân đuổi theo.

Thẩm Lạc trì hoãn một lúc, cuối cùng khôi phục chút khí lực, giãy giụa đứng lên, cũng muốn đuổi theo ra.

Lúc này, khóe mắt hắn đột nhiên liếc qua mặt đất, phụ cận bộ tàn thi Tu La khôi lỗi quỷ kia là hai thanh hàng ma xử nằm dưới đất, vội cúi người nhặt lên.

Nhưng mà xem xét xong, hắn phát hiện chuôi hàng ma xử mũi nhọn lúc trước bị khôi lỗi quỷ ném ra vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì. Mà thanh hàng ma xử hai phía tròn trịa như đèn lồng đã hoàn toàn tổn hại.

Thẩm Lạc thu hồi thanh hàng ma xử mũi nhọn, sau đó lảo đảo đi ra thông đạo đuổi theo.

Bên ngoài động quật, đám người Bạch gia đang đánh giết với bạch cốt khô lâu cùng Thi Trùng quỷ bức, nhưng mà bọn họ tổn thương cũng không nhỏ.

Ngoại trừ Bạch Thủy đạo nhân, vị khách khanh Tạo Hoá môn am hiểu Khôi Lỗi thuật đã bị Hồng Mao Cương thi giết chết, kể cả Phùng Lăng ở bên đám khách khanh Luyện Khí kỳ, cũng đã ngã trên mặt đất, mất đi chiến lực.

Giờ phút này, cũng chỉ có Bạch Hạc Thành, Bạch Giang Phong, Tạ Vũ Hân và Ngũ nãi nãi, mấy vị tu sĩ Tích Cốc kỳ, mặc dù trên người đã vết thương chồng chất, vẫn còn đang ra sức vây công Hồng Mao Cương thi và bạch cốt khô lâu.

Bạch Hạc Thành không biết dùng phương pháp gì đó phụ thân, giờ phút này trên mặt có từng đạo đường vân màu đen, trong tay nắm một thanh trường thương đen kịt, đang chém giết cùng Hồng Mao Cương thi.

Vị Ngũ nãi nãi kia ở một bên phối hợp tác chiến từ xa, không ngừng dùng phi châm và phi đao công kích quấy rối Cương thi.

Bên kia, Tạ Vũ Hân chém giết cùng bạch cốt khô lâu hai tay cầm kiếm, ngược lại Bạch Giang Phong ở một bên dùng Pháp Khí và phù lục trợ giúp, hai bên tiêu hao đều không nhỏ, xem bên nào có thể chống đỡ đến cùng.

Đúng lúc này, trong động quật vách núi đột nhiên phát ra tiếng gió mãnh liệt, một đạo Yêu Phong màu đen cuộn sạch phóng ra, xông thẳng về Bạch Hạc Thành.

Bạch Hạc Thành thấy thế cả kinh, vội vàng tay cầm trường thương, đánh về phía Yêu Phong.

Không biết có phải do lúc trước khổ đấu, pháp lực của gã đã gần như khô kiệt, đường hoa văn màu đen trên mặt bắt đầu biến mất, trên thân thương bạo khởi một chút sắc bén, còn chưa kịp tỏa ra đã dập tắt xuống.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng trầm đục, thân hình gã đã bị đánh bay ra, té ngã trên mặt đất.

Ngay sau đó, Yêu Phong cuốn qua chiến trường, làm cát bụi nổi lên bốn phía. Đám người Bạch Giang Phong cũng liên tiếp bị đánh ngã xuống đất.

“Xong rồi...” Tất cả mọi người mạnh mẽ chống đỡ, lập tức mất hết.

Nhưng mà, làm bọn họ ngạc nhiên chính là, Yêu Phong kia đánh ngã bọn họ xong, lại không hạ sát thủ, mà xông thẳng lên trên không, một đầu đụng vào phiến mây đen trên sơn cốc.

Ngay sau đó, trong động quật vách núi lại có một đạo nhân ảnh đột nhiên lao ra, không chờ mọi người thấy rõ ràng, dưới thân gã đã dâng lên một mảnh khói đen, cũng xông lên mây đen trên không.

Một hồi thanh âm đánh nhau kịch liệt từ trên không trung truyền ra.

Lúc này, Hồng Mao Cương thi quay đầu cứng ngắc nhìn lại, từng bước nhảy lên, rơi vào bên hông Bạch Hạc Thành, hai cánh tay thẳng tắp cắm xuống phía dưới, đâm thẳng vào bộ ngực của gã.

Bạch cốt khô lâu bên kia, tay cầm cốt kiếm cũng đâm vào ngực Tạ Vũ Hân.

Mọi người không còn lực phản kháng, mất hết can đảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.