Dịch: Độc Hành
“Cứu...”
Triệu Thông chưa kịp phát ra tiếng kêu cứu, bên cạnh đã có một cánh tay đưa ngang tới, một đại thủ giống như kìm sắt, gắt gao bóp chặt chuôi Long Giác Tiêm Chùy kia, khiến cho mũi nhọn lơ lửng trước mi tâm Triệu Thông, nhưng không tiến thêm được.
Thẩm Lạc cảm nhận được cỗ cự lực tràn trề kia, trong lòng rung động, cũng không nhịn được cả giận nói: “Đây cũng không phải là ta muốn giết hắn, mà là hắn muốn giết ta, hẳn là ta phản kích cũng không được?”
“Hắn đánh lén ngươi một đinh, ngươi trả lại hắn ba mũi thủy tiễn, cho nên vừa rồi ta không cản, nhưng bây giờ... Không được.” Hoàng Dịch cau mày nói.
“Ngươi thật có tử tâm nhãn như vậy...” Thẩm Lạc không khỏi có chút im lặng.
Nhưng lúc hắn dự định thu tay lại, băng phong trên tay Triệu Thông giải khai, đột nhiên gã nâng lên một chưởng, trong lòng bàn tay nội uẩn một đoàn huyết vân, đập thẳng tới mi tâm Thẩm Lạc.
Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, vội vàng lui về sau, nhưng một chưởng kia với góc độ xảo trá, đuổi theo nhanh, nhất thời lại không thể tránh né.
“Hỗn trướng.”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn như tiếng chuông vàng nổ vang bên tai hai người.
Cánh tay kia của Hoàng Dịch bỗng nhiên nhấc lên, đánh vào trên cánh tay Triệu Thông đang đâm tới.
Triệu Thông không khỏi kêu thảm một tiếng, bàn tay không cách nào tự kiềm chế đánh lên không, một đoàn huyết vân lúc này nổ tung trên đỉnh đầu ba người.
Huyết vân nổ tung đầy trời, lập tức hóa thành một mảnh huyết vũ vẩy xuống. Mấy người Thẩm Lạc kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không thể lách mình tránh đi, đều bị đổ xuống đầu.
Huyết vũ rơi vào trên người, trong nháy mắt Thẩm Lạc cảm thấy trên da bị thiêu đốt, thật giống như bị dầu nóng tung toé trúng.
“Nguy rồi...”
Triệu Thông kinh hô một tiếng trước, bứt lui ra, hai tay điên cuồng xoa xoa gương mặt của mình, ý đồ lau những vết máu kia.
Nhưng vết máu quái dị kia căn bản không thể lau hết, bị gã kịch liệt xoa mười mấy cái, càng nhanh thẩm thấu vào trong da của gã, khiến cho toàn thân gã trướng hồng, cả người giống như một con tôm bị đun sôi.
Thẩm Lạc cũng phát giác được không ổn, vô thức đưa tay chụp vào trên hai gò má, nhưng không xoa như Triệu Thông, mà lấy khống thủy thuật ngưng tụ thành từng giọt nước mỏng manh, bao lại những huyết điểm kia, ý đồ gỡ chúng ra.
Nhưng thủy dịch căn bản không thể bao lại vết máu, cả hai vừa tiếp xúc liền bị một cỗ nhiệt lực bốc hơi, khiến cho trên mặt Thẩm Lạc bốc lên cuồn cuộn hơi nước màu trắng.
Cùng lúc đó, những vết máu kia cũng thuận thế xông vào trong da Thẩm Lạc.
“Thùng thùng...”
Đột nhiên, Thẩm Lạc cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông lên đỉnh đầu, thanh âm tim đập cũng bắt đầu trở nên rõ ràng không gì sánh được.
Một cảm giác khô nóng khó nói nên lời tràn ngập toàn thân, khiến da hắn cũng đỏ tươi như Triệu Thông.
“Ngươi đã làm gì?” Hoàng Dịch giờ phút này cũng không tốt hơn chút nào, tức giận trách mắng.
“Đừng, tuyệt đối đừng vận chuyển pháp lực áp chế, máu độc sẽ chỉ càng thêm kích thích, sẽ đốt một thân tinh huyết ngươi hầu như không còn.” Hai mắt Triệu Thông đỏ bừng, la lớn.
Thẩm Lạc nghe vậy, đã minh bạch, đây là do tên kia tu luyện Nhiên Huyết thuật.
“Hỗn đản, mau nói, huyết độc này thanh trừ thế nào?” Thẩm Lạc phẫn nộ quát.
“Máu độc này là sư tôn ta luyện chế, để cho ta dùng bảo mệnh đối địch, chính ta cũng không biết cách giải trừ.” Triệu Thông bối rối nói.
Nói xong, gã khoanh chân ngồi trên mặt đất, vận chuyển bí pháp bản môn, ý đồ đối kháng nhiên huyết độc này.
Thẩm Lạc cũng không dám chậm trễ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhưng không nghe theo Triệu Thông nói là không được dùng pháp lực, mà vận chuyển công pháp vô danh thôi động khí huyết bản thân hội tụ lại chỗ cánh tay trái.
Pháp lực của hắn vừa mới vận chuyển, huyết dịch khắp người giống như sôi trào lên, bên ngoài thân lại bị huyết dịch thiêu đốt bốc lên trận trận hơi nước màu trắng, trái tim hắn kịch liệt nhảy lên không ngừng.
Thẩm Lạc kinh hãi, vội vàng cũng cố tâm thần, đành phải từ bỏ ý nghĩa bỏ tay cụt cầu sinh.
Hắn do dự mãi, bắt đầu toàn lực thôi động Hoàng Đình Kinh, quanh thân lập tức bị một tầng hào quang màu vàng kim bao phủ, hình ảnh hơi nước bốc hơi quanh thân lần nữa nổi lên.
Bất quá, lần này Thẩm Lạc không dừng lại, mà vẫn như cũ thúc giục pháp lực.
Bất quá qua mấy tức, làn da trên mặt hắn bị đốt đỏ bừng một mảnh, từng cái bọng máu lớn chừng hột đào nổi lên, sau đó lan từ gương mặt cho đến cổ, lại đến bả vai, rồi đến nửa thân thể.
“Phốc phốc...”
Từng tiếng vang nhẹ liên tiếp truyền đến, bọng máu trên người hắn vỡ ra từng cái, đại lượng máu tươi từ chỗ thủng chảy ra bên ngoài cơ thể, không ngờ máu độc đã bị ô nhiễm thành màu tím đen, sền sệt không gì sánh được, ở trong còn tản ra một mùi hôi kỳ dị.
Vì thanh trừ máu độc ra ngoài thân thể, Thẩm Lạc từ bỏ suy nghĩ di chuyển máu độc tới tay rồi đoạn tay, mà bài xuất huyết dịch hỗn tạp máu độc xuyên thấu qua làn da ra ngoài cơ thể.
Làm như vậy cũng có chỗ tốt, là giảm bớt máu độc di chuyển trong thể nội, tránh bị nhiễm nặng, cũng có thể mau chóng bài trừ máu độc, giảm bớt vận chuyển pháp lực kích thích nó.
Mà khuyết điểm cũng rất rõ ràng, diện tích tổn thương quá lớn, không chỉ huyết dịch và mạch quản bị thương, làn da và huyết nhục cũng tổn thương nghiêm trọng.
Thẩm Lạc giờ phút này không dám thư giãn chút nào, vừa toàn lực tách rời máu độc, vừa thôi động Đại Khai Bác Thuật chữa trị thương thế của mình, trong đó còn bao gồm một phần gan bởi vì máu độc xâm nhiễm, bị Thẩm Lạc loại bỏ ra.
Đại lượng khí huyết và tinh huyết xói mòn, cùng pháp lực hao tổn nghiêm trọng, khiến cho Thẩm Lạc giờ phút này hết sức yếu ớt, trên thân không có chỗ nào không dính huyết, làn da cũng vì huyết dịch không đủ, biến thành xám trắng một mảnh, cả người thoạt nhìn như già yếu mấy chục tuổi.
Hoàng Dịch cách hắn không xa, ngoài thân bao phủ một tầng kim chung do hư quang ngưng tụ thành, móc ngược chụp y vào trong.
Bốn phía kim chung lóe lên từng vòng từng vòng phạn văn, phía trên tản ra trận trận ba động linh lực, giống như thuỷ triều không ngừng cọ rửa thân thể y, khiến cho quanh thân y toát ra từng cỗ hơi trắng, hỗn tạp từng tia từng sợi hắc khí.
Tay phải y kết hoa nan chỉ nâng trước người, cánh tay trái rũ xuống để trên hai chân, tựa như Phật Đà ngồi xếp bằng, trên thân mơ hồ nhìn thấy từng sợi hắc khí thuận theo bả vai, không ngừng tụ tập lại cánh tay trái y.
Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời dần tối, ba người vẫn không đứng dậy.
Trong đó, Thẩm Lạc nhìn thê thảm nhất, hơi nước toàn thân tựa như bốc hơi sạch sẽ, làn da trở nên lỏng lẻo nhăn nheo, tầm mắt rũ xuống, thân thể khô cằn tựa như cây khô.
Hoàng Dịch đi khác con đường hắn, chính là dồn máu độc đến cánh tay trái, toàn bộ tay trái đã biến thành màu bầm đen, cổ tay đến cánh tay cũng là một mảnh đỏ tía, màu da khuỷu tay trở lên thì hoàn toàn trắng bệch.
Mà máu độc áp chế ở trên cánh tay còn đang lần lượt phản ngược lên, ý đồ chạy ngược lên cánh tay y.
Trán của y đổ mồ hôi đầm đìa, vì bài độc, tinh huyết thể nội hao tổn hơn phân nửa, sắc mặt trắng bệch, cả thân hình căng cứng, tựa hồ đang tụ lực, ý đồ thanh trừ triệt để tất cả máu độc.
Ngược lại là Triệu Thông, bởi vì bản thân tu hành Nhiên Huyết thuật, lý giải với huyết độc này rõ nhất, dựa vào bí pháp tông môn đã áp chế xuống, chỉ chờ rời bí cảnh trở về, là có thể tìm kiếm sư tôn hỗ trợ.
“Vù...”
Trong miệng gã phun ra một ngụm trọc khí thật dài, ở trong lại có tử khí bốc lên nhàn nhạt.
Triệu Thông lộ vẻ vui mừng, lập tức đứng lên, cất bước đi tới trước mặt Thẩm Lạc và Hoàng Dịch, ánh mắt lướt qua thân hai người, ánh mắt dần trở nên âm lãnh.