Đại Mộng Chủ

Chương 560: Chương 560: Mê man nửa tháng




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

“Huyết mạch hắn có gì đặc thù sao?” Câu Hồn Mã Diện sờ lên cằm, dò hỏi.

“Hắn thân phụ long huyết, cái này ta phát giác được, chỉ dựa vào cái này, long nguyên có lẽ sẽ tiến vào trong cơ thể của hắn, thế nhưng tuyệt sẽ không bình ổn giống tình huống trước mắt mới đúng.” Chung Quỳ nhổ một sợi râu, nói ra.

“Đại nhân, như thế này mà ngài gọi là bình ổn?”

Câu Hồn Mã Diện nhìn Thẩm Lạc ngã trên mặt đất, lăn tới lăn lui tựa như vùng vẫy giãy chết, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

“Nếu tình huống bình thường, long nguyên tiến vào người thường, sẽ bị bài xích nghiêm trọng, thân thể lập tức nổ tung. Hắn lại có thể kiên trì đến tình trạng như thế, xem như rất không tầm thường đó.” Chung Quỳ nói.

Nói xong, trong lòng của y không khỏi toát ra một ý niệm cổ quái, những long nguyên này chẳng lẽ là Kính Hà Long Vương kia hữu tâm tặng cho?

Câu Hồn Mã Diện nhìn Thẩm Lạc, trợn tròn mắt, tự nhiên cũng nghĩ không ra.

“Địa Phủ còn có một đống lớn chuyện phải xử lý, ta đi trước một bước, ngươi ở lại chiếu cố hắn đi.” Chung Quỳ nói một câu, phiêu nhiên đi xa.

Câu Hồn Mã Diện thở dài, đi đến một bên yên lặng ngồi xuống, trơ mắt nhìn hắn lăn lộn trên mặt đất, một thân khí tức chậm rãi từ Ngưng Hồn sơ kỳ tăng lên, cho đến liên tiếp phá hai tầng quan ải, tiến nhập Ngưng Hồn hậu kỳ.

“A, tiểu tử thúi, lăn lộn mấy vòng, có phải ta liền gọi ngươi một tiếng tiền bối không?” Câu Hồn Mã Diện kinh thán không thôi.

Chỉ là gã vừa vừa dứt, thân thể Thẩm Lạc đột nhiên ưỡn một cái, triệt để bất động nằm đó.

Trong lòng gã giật mình, vội vàng tiến lên kiểm tra một hồi, phát hiện Thẩm Lạc cũng không đáng ngại, chỉ ngất đi, lúc này mới yên tâm.

Thẩm Lạc cảm thấy chính mình tựa như rơi vào một loạn mộng dài dằng dặc, chờ hắn tỉnh lại, người cũng đã về tới phủ đệ quốc công.

Mà lúc này, khoảng cách trận hỗn chiến kia, đã qua hơn nửa tháng.

Sáng sớm, một sợi nắng từ góc cửa sổ xuyên suốt vào, đánh vào trên mi mắt Thẩm Lạc, lông mi của hắn khẽ rung động mấy lần, hai mắt chậm rãi mở ra.

Hắn vô thức che con mắt lại, sau đó chậm rãi ngồi thẳng lên, đứng dậy xuống giường.

Đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy cạnh cửa đứng đó hai thị nữ bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trong viện còn đứng không ít thủ vệ mang giáp, lông mày co lại một chút, dò hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Tiên sư, ngài đã tỉnh? Nơi này là phủ quốc công.” Một tỳ nữ lập tức thi lễ, nói.

Một người khác thì vội cáo lui một tiếng, nói là muốn đi thông tri Trình quốc công, sau đó chạy đi.

Thẩm Lạc vốn định hỏi thăm một chút tình trạng của những người khác, lại cảm thấy thị nữ trước mắt cũng sẽ không biết, liền đóng cửa phòng, quay người trở về bên cạnh bàn trong phòng ngồi xuống.

Ngồi xuống, Thẩm Lạc âm thầm vận chuyển pháp lực, đồng thời lấy thần niệm nội thị bản thân, thần sắc trên mặt lập tức biến đổi, cả kinh kêu lên:

“Pháp lực ta... Lúc nào?”

Lúc này hắn mới phát hiện chính mình thình lình đã là tu sĩ Ngưng Hồn hậu kỳ, mà chuyện mình bị long nguyên quán thể, trong lúc nhất thời không thể nhớ lại.

Ngay lúc hắn đang kinh ngạc, cửa phòng bị gõ mở, bảy tám hạ nhân Trình phủ bưng các loại món ngon mỹ thực hương vị đầy đủ bày ở trên bàn.

Thẩm Lạc đã sớm Tích Cốc kỳ, tự nhiên sẽ không cảm thấy đói khát, nhưng ngửi được mùi thơm những cơm canh này, vẫn không nhịn được thèm ăn nhỏ dãi, sau khi rửa mặt, liền ngồi xuống ăn như gió cuốn.

“Cọc cọc.”

Sau một lúc lâu, nơi cửa đang mở đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, liền thấy một nữ tử áo đỏ vóc người cao gầy, da như mỡ đông đang đứng cạnh cửa, ánh mắt vui vẻ đánh giá hắn.

“Tạ đạo hữu, mau vào ngồi.” Khoé miệng Thẩm Lạc cười một tiếng, cũng không đứng dậy, trực tiếp chào hỏi mời nàng tiến vào.

“Nhìn bộ dạng ngưới, đã hoàn toàn khôi phục?” Tạ Vũ Hân cũng không khách khí, vừa nói chuyện vừa đi vào, ngồi xuống đối diện hắn.

Thị nữ bộ dáng lanh lợi kia, đã sớm mang tới một bộ bát đũa cho nàng.

Tạ Vũ Hân cũng không động bát đũa, chỉ châm một chén rượu cho Thẩm Lạc, sau đó cũng rót cho mình, nâng chén kính Thẩm Lạc.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Thẩm Lạc hơi kinh ngạc nói.

“Tạ ơn Thẩm đại ca cứu mạng lúc trước.” Tạ Vũ Hân từ đáy lòng nói ra, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

“Bất quá là tiện tay mà thôi. Lại nói, trước đó thương thế ngươi cũng không nhẹ, làm sao khôi phục được nhanh như vậy?” Thẩm Lạc nghe vậy, vội khoát khoát tay, vừa cười vừa nói.

“Nhanh? Thẩm đại ca sợ là còn chưa biết, cách thời điểm chúng ta đi Âm gian giao chiến cùng Kính Hà Long Vương đã qua hơn nửa tháng rồi đó.” Tạ Vũ Hân nhíu mày lại, nghi ngờ nói.

“Cái gì? Ngươi nói là, ta đã ngủ mê hơn nửa tháng?” Thẩm Lạc lập tức kinh ngạc đến ngây người, đối với chuyện này hắn không hay biết chút nào.

Tạ Vũ Hân đang muốn trả lời, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười cởi mở.

“Ha ha... Thẩm tiểu tử, ngươi đã tỉnh, nếu không ta phải tìm tới Địa Phủ một chuyến. Lúc Câu Hồn Mã Diện kia đưa ngươi trở về, nói không đến ba ngày ngươi sẽ tỉnh, nào ngờ lâu như vậy?” Trình Giảo Kim từ ngoài viện đi tới, vượt qua bậc cửa đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống.

“Bái kiến Trình quốc công tiền bối.” Thẩm Lạc cùng Tạ Vũ Hân đồng thời đứng dậy, ôm quyền thi lễ.

“Ngồi xuống đi, khách khí làm gì? Lần này quỷ hoạn Trường An, các ngươi xuất lực không ít, đều lập công lớn.” Trình Giảo Kim cười ha hả nói.

Thẩm Lạc cùng Tạ Vũ Hân nhìn nhau cười một tiếng, cũng đều ngồi xuống.

“Tiền bối, ta mê man lâu ngày, không biết tình huống trong thành thế nào?” Thẩm Lạc mở miệng hỏi.

“Các ngươi đánh bại con Nghiệt Long kia, cũng làm thất bại âm mưu Luyện Thân đàn, những gia hỏa chủ đạo gây tai hoạ này bị trừ tận gốc, quỷ hoạn trong thành ngược lại không coi vào đâu, những ngày qua đã bị thanh trừ gần như sạch sẽ. Đa phần đất thành nam bị mất đã được thu hồi, chỉ là muốn an trí bách tính trở về, còn cần chút thời gian.” Trình Giảo Kim nói ra.

“Vậy là tốt rồi... Đúng rồi, ngày đó Lục Hóa Minh cũng thụ thương không nhẹ, hiện tại hắn thế nào?” Thẩm Lạc chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi.

“Tiểu tử kia... Lần này thật sự là quá sính cường rồi, dưới tình huống đó lại dùng chiêu kia, thân thể tiêu hao quá mức lợi hại, hơi không cẩn thận sẽ thương tới căn bản đại đạo. Cũng may kịp cứu trở về, quốc sư tự mình xuất thủ, điều dưỡng chữa thương cho hắn, gạt bỏ tai hoạ ngầm thể nội, chỉ là đã bị rớt cảnh mà thôi.” Trình Giảo Kim nghe vậy, trên mặt toát ra vẻ trách cứ, nói.

“Vậy hiện tại hắn nơi nào?” Thẩm Lạc hỏi.

Lại nói, Kính Hà Long Vương mặc dù bị Thẩm Lạc tự tay bắt, cuối cùng tự tán long nguyên mà chết, nhưng chân chính đánh bại y, vẫn là Lục Hóa Minh xuất lực nhiều nhất.

“Hai ngày trước hắn đã tỉnh, đến xem qua ngươi một lần, sau đó bế quan. Có vẻ, thực lực không vượt qua ngã cảnh trước đó, sẽ không xuất quan. Bất quá cũng không cần lo lắng, hắn vốn thiên tư tuyệt hảo, lần này ngã cảnh với hắn cũng chưa chắc là chuyện xấu. Ngược lại là ngươi, đột nhiên tăng lên hai tiểu cảnh giới, có thấy bất ổn gì không?” Trình Giảo Kim hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.