Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Quan Nguyệt tiền bối, ta không biết đây là nơi nào, bất quá bây giờ Ngụy Thanh kia đang ở bên ngoài dùng tà pháp Ma tộc thu nạp thi thể đệ tử Phổ Đà sơn, chuyển hóa thành lực lượng bản thân. Người này không phải tầm thường, tu vi sẽ đạt tới cảnh giới Thái Ất, nếu để nó đạt được, toàn bộ Phổ Đà sơn sẽ lâm vào cảnh hiểm nguy, nhất định phải ngăn cản hắn, chỉ cần ngài xuất thủ, khẳng định có thể làm được.” Hắn đuổi theo sau, nói nhanh.
“Không thể, dù ta xuất thủ cũng không ngăn cản được Ngụy Thanh.” Quan Nguyệt chân nhân không quay đầu lại, nhàn nhạt lắc đầu.
“Ngài biết Ngụy Thanh đang làm chuyện gì?” Thẩm Lạc ngược lại khẽ giật mình.
“Ta mặc dù già nua ngu ngốc, ánh mắt lại không mờ đến mức Ngụy Thanh kia làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại không hề cảm giác được. Bên cạnh Ngụy Thanh kia có cao thủ Thái Ất thủ hộ, ta xuất thủ, người kia cũng sẽ xuất thủ ngăn cản, không có ích lợi gì.” Quan Nguyệt chân nhân thở dài.
Thẩm Lạc biến sắc, lập tức nhớ tới lúc đầu, Hắc Giao Vương cùng Thanh Liên tiên tử nói, phía bọn chúng cũng có một vị Thái Ất đại năng cuốn lấy Quan Nguyệt chân nhân, xem ra là kẻ bên ngoài kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn trầm xuống.
Ngụy Thanh có Thái Ất đại năng thủ hộ, ai có thể quấy nhiễu tu vi gã tăng lên, dựa theo tình huống lúc trước, không bao lâu nữa Ngụy Thanh sẽ tiến giai cảnh giới Thái Ất, Quan Nguyệt chân nhân nhiều nhất chỉ có thể ngăn lại một người, một tồn tại Thái Ất khác cũng đủ chém giết tất cả mọi người, chẳng lẽ kiếp số Phổ Đà sơn đã tận.
“Đừng như khóc tang nữa, chuyện còn chưa tới tình trạng tuyệt vọng, bí thuật Ma tộc thần kỳ, vậy mà có thể biến một tiểu tử Đại Thừa kỳ ngạnh sinh tăng lên tới Thái Ất cảnh. Phổ Đà sơn chúng ta truyền thừa đạo thống Quan Âm Đại Sĩ, cũng không phải ăn cơm khô, ta có một biện pháp có thể đối phó Ngụy Thanh kia cùng một tặc tử Thái Ất khác, chỉ là pháp này cần một tên tu sĩ Thái Ất, năm tên tu sĩ Chân Tiên hợp lực mới có thể làm được. Hắc hùng tinh đột nhiên mất tích, thu thập không đủ nhân thủ, may mắn ngươi kịp thời xuất hiện, xem ra là Bồ Tát phù hộ!” Lời nói Quan Nguyệt chân nhân mang theo vẻ hưng phấn.
“Thật chứ?” Thẩm Lạc nghe vậy, mừng rỡ.
“Đương nhiên không giả, theo ta đi.” Quan Nguyệt chân nhân phất tay áo lên, dưới thân thể hai người hiện ra một đóa Thanh Liên to lớn, chầm chậm chuyển động, lờ mờ là thần thông toạ liên của Phổ Đà sơn.
Độn tốc hai người đột nhiên tăng gấp bội, rất mau tới chỗ sâu nhất trong không gian màu vàng, Thẩm Lạc ngây ngẩn cả người.
Nơi đây thình lình bố trí một tòa siêu cấp pháp trận vô cùng to lớn, vô số quang mang đủ mọi màu sắc đan vào một chỗ, càng có lít nha lít nhít trận kỳ trận bàn trôi nổi tại đây, kết nối thành một tòa pháp trận khổng lồ cơ hồ bao phủ thiên địa.
Trận này do năm bộ phận tạo thành, hiện ra năm màu đỏ, vàng, lam, lục, kim, giống như hoa mai năm cánh hợp lại cùng một chỗ.
Chính giữa pháp trận trôi lơ lửng một toà tế đàn hình trụ tròn to như ngọn núi, cao bốn năm trăm trượng, đường kính gần ngàn trượng, giống pháp trận chung quanh, cũng do năm khu vực đỏ, vàng, lam, lục, kim tạo thành, thoạt nhìn là dùng năm loại vật liệu chế tác thành.
Chỉ là phía trên tòa tế đàn này rõ ràng có vết tích tu sửa, mấy cạnh góc tế đàn, cùng gần phân nửa khu vực phía dưới rõ ràng khác biệt với khu vực khác.
Trên cả tòa tế đàn khắc đầy ngũ sắc phù văn, cũng cắm vô số trận kỳ to nhỏ, linh quang chớp động, từng đạo đường vân thô to lan tràn ra, kết nối cùng pháp trận khổng lồ chung quanh.
Toà pháp trận này so với Lưỡng Nghi Vi Trần Huyễn Trận khổng lồ và phức tạp hơn nhiều, đỉnh tế đàn có một quang trận cỡ nhỏ, cũng do năm hào quang đỏ, vàng, lam, lục, kim tạo thành, hiện ra hình hoa mai.
Ba đạo nhân ảnh khoanh chân ngồi ở chỗ đó, một người trong đó chính là Hoàng Đồng đạo nhân, ngồi trong khu vực màu vàng.
Hai người khác Thẩm Lạc chưa gặp, một người là lão giả sáu mươi, một người khác là một tráng hán làn da màu đồng cổ, chia ra ngồi trong khu vực màu vàng đất cùng màu vàng kim.
Khí tức trên hai người này khổng lồ, đều là cao thủ Chân Tiên kỳ.
Ba người trên tế đàn cũng nhìn thấy Thẩm Lạc, Hoàng Đồng đạo nhân lộ vẻ kinh hãi, hai người kia cũng kinh nghi liếc nhau.
“Đây là pháp trận gì? Còn có nơi này là nơi nào?” Thẩm Lạc ngơ ngác nhìn pháp trận khổng lồ trước mắt, thật vất vả mới hoàn hồn, mở miệng hỏi.
Trên mặt Quan Nguyệt chân nhân hiện lên một tia chần chờ, không lập tức nói.
“Nếu như tiền bối có khó khăn khó nói, tại hạ cũng không miễn cưỡng.” Thẩm Lạc thấy vậy nói.
“Cũng không phải có gì khó nói, trận này tên là Đại Ngũ Hành Hỗn Nguyên Trận, chính là tiên trận Thượng Cổ lưu truyền xuống, không biết là vị cao nhân nào sáng tạo, trình bày lý thuyết Ngũ Hành, tinh diệu không gì sánh được. Quan Âm tổ sư năm đó khai sáng Phổ Đà sơn nhất mạch, lưu truyền xuống rất nhiều công pháp, bí thuật chữa thương hơn phân nửa có nguồn gốc từ Tây Thiên Linh Sơn, nhưng các loại thần thông ngũ hành như Điện Thương Hải, Địa Liệt Hỏa lại là lão nhân gia ngài lĩnh ngộ từ trong Đại Ngũ Hành Hỗn Nguyên Trận này ra. Còn nơi này, là không gian trận pháp Đại Ngũ Hành Hỗn Nguyên Trận trận. Tình huống bây giờ khẩn cấp, những chuyện này về sau hãy nói, tiểu hữu ngươi một thân công pháp Thủy thuộc tính tinh thuần không gì sánh được, thích hợp chủ trì Thủy pháp trận, việc này đối với ngươi có ích vô hại, không cần lo lắng gì. Vị này là Thẩm Lạc tiểu hữu, ta mời đến tương trợ quý khách!” Quan Nguyệt chân nhân nhanh chóng giải thích vài câu, sau cùng lại giới thiệu với lão giả sáu mươi cùng tráng hán da đồng.
“Quan Nguyệt sư thúc, vị Thẩm đạo hữu này tu vi mặc dù đầy đủ, nhưng hắn cũng không phải là người Phổ Đà sơn môn chúng ta, há có thể...” Lão giả sáu mươi chần chờ nói.
“Tình huống trước mắt nguy cấp, sự cấp tòng quyền, không cần nhiều lời.” Quan Nguyệt chân nhân khoát tay áo, thân hình thoắt một cái xuất hiện trên không tế đàn, đưa tay một trảo.
Hư không trên tế đàn loé lên kim quang, Thanh Liên tiên tử trống rỗng xuất hiện.
“Quan Nguyệt sư thúc, hết thảy đã chuẩn bị xong chưa?” Thanh Liên tiên tử vừa hiện thân, hơi kinh ngạc xem xét Thẩm Lạc một chút, lập tức mừng rỡ nhìn Quan Nguyệt chân nhân hỏi.
“Thẩm tiểu hữu xuất hiện, cuối cùng chuẩn bị đã đủ, mau sẵn sàng!” Quan Nguyệt chân nhân trầm giọng nói.
Thanh Liên tiên tử nghe vậy, phi thân rơi vào tring khu vực tế đàn quang trận màu xanh lá.
Mà Thẩm Lạc thấy vậy, cũng không chần chờ nữa, bay về phía đỉnh tế đàn, rơi vào trong khu vực màu lam.
Mảnh khu vực màu lam này khắc đầy trận văn vô cùng phức tạp, nhìn đã tự thành hệ thống, lại tương liên chặt chẽ cùng khu vực chung quanh, thực sự huyền ảo vô cùng, mấy khu vực khác cũng giống như vậy.
Chỗ trung tâm trận văn màu lam, có một vòng tròn màu lam lớn khoảng hai thuóc, khu vực khác cũng như vậy, Hoàng Đồng đạo nhân, Thanh Liên tiên tử giờ phút này đều ngồi trong vòng tròn.
Hắn thấy vậy, cũng đi đến trong trận màu lam, ngồi xếp bằng.
“Tiền bối mời, vãn bối tự nhiên nghe theo, chỉ là tại hạ lần đầu tiếp xúc Đại Ngũ Hành Hỗn Nguyên Trận này, cần thi pháp thế nào, xin tiền bối chỉ điểm.” Thẩm Lạc chắp tay nói với Quan Nguyệt chân nhân.
“Điều khiển pháp trận thì để ta, các ngươi chỉ cần điều chỉnh tốt linh lực lưu động trong pháp trận là đủ.” Quan Nguyệt chân nhân nói.
Thẩm Lạc gật gật đầu, không lên tiếng nữa.
Quan Nguyệt chân nhân thấy năm người không có vấn đề, tay lấy ra một khối lệnh bài màu vàng lớn chừng bàn tay phong cách cổ xưa, nhoáng một cái về hư không phía trước.
Một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào khu vực ngũ sắc.
Chỗ đó lập tức ken két vang lên, một toà bia đá cao khoảng một trượng, thô như cối xay chậm rãi toát ra.
Bia đá có năm mặt, phân biệt hiện ra màu Ngũ Hành, hướng về phía năm người Thẩm Lạc, phía trên khắc đầy ký hiệu phức tạp, giống như chữ không phải chữ, giống như vẽ không phải vẽ, lộ ra một cảm giác thần bí.
Đồ án năm mặt bia đều không giống nhau, Thẩm Lạc nhìn kỹ tấm bia màu lam trước mặt, rất nhanh nhìn ra một chút mánh khóe.
Những ký hiệu này tuy hỗn tạp, nhưng sắp xếp cùng xu thế như cũ hàm ẩn quy luật nhất định, hắn nhìn theo theo những quy luật này, ký hiệu trên tấm bia phảng phất dòng nước chảy xiết mãnh liệt, bọt nước bốc lên.
Đỉnh bia đá minh khắc một đồ án, đồ án này đơn giản hơn nhiều, là một thư quyển màu vàng rất mơ hồ.