Đại Mộng Chủ

Chương 441: Chương 441: Ngoại nhân




Dịch: Độc Lữ Hành

Mã Tú Tú bên cạnh nghe lời này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Mà Thẩm Lạc cũng giống như vậy, lúc trước hắn nghe Đan Dương Tử nói Thác Mạch Nhũ Linh Đan có tác dụng khai thác pháp mạch, tối đa chỉ có thể mở rộng một hai thành, chưa từng nghĩ có thể gia tăng nhiều như vậy.

Lại nghe Đan Dương Tử ngụ ý, bốn thành tựa hồ còn chưa phải cực hạn.

“Nếu ta tiếp tục phục dụng càng nhiều Thác Mạch Nhũ Linh Đan, có thể tiếp tục mở rộng pháp mạch không?” Thẩm Lạc dằn xuống kích động trong lòng, lập tức hỏi.

“Theo dược lý, tu sĩ phục dụng bất luận đan dược gì, một khi số lượng đạt tới trình độ nào đó, sẽ sinh ra kháng tính đối với loại đan dược đó, dược hiệu bắt đầu giảm đi, Thác Mạch Nhũ Linh Đan cũng thế. Theo ta phán đoán, tiếp tục phục dụng loại Thác Mạch Nhũ Linh Đan này, tối đa cũng chỉ có thể mở rộng pháp mạch đến năm thành.” Đan Dương Tử nghe hỏi, đuôi lông mày chau lại, trầm ngâm một chút mới lên tiếng.

Thẩm Lạc ồ một tiếng, cảm thấy có chút thất vọng, nhưng hắn rất nhanh liền bỏ đi ý nghĩ này.

Có thể mở rông pháp mạch đến năm thành, đã cực kỳ khó khăn, mình còn có gì bất mãn chứ?

“Về phần Liệu Thương Nhũ Linh Đan, ta luyện chế rất thuận lợi, dược hiệu so với dự đoán tốt hơn chút, người chết sống lại, mọc lại thân thể không dám nói, nhưng mặc kệ là thương nặng cỡ nào, chỉ cần còn lại một hơi, đều có thể được đan này cứu sống.” Đan Dương Tử tiếp tục nói.

Thẩm Lạc nghe lời này, trong lòng lần nữa vui mừng.

Dược hiệu Liệu Thương Nhũ Linh Đan cũng vượt qua hắn dự đoán, có những Liệu Thương Nhũ Linh Đan trên thân, hắn sẽ an tâm hơn rất nhiều.

“Thuật luyện đan của Đan Dương Tử đại sư thật sự là xuất thần nhập hóa, ba loại đan dược này, tại hạ rất hài lòng.” Hắn cất ba bình thuốc, chắp tay nói.

Thần sắc Đan Dương Tử nhàn nhạt khoát tay áo, lời khen tương tự, lão đã sớm nghe qua vô số lần, cũng không để ở trong lòng.

“Thẩm công tử, chúc mừng ngươi đã được như nguyện.” Mã Tú Tú tiến lên chúc mừng.

“Còn phải đa tạ Mã cô nương hỗ trợ.” Thẩm Lạc cũng cảm tạ Mã Tú Tú.

“Đâu có, tiểu muội chỉ làm cầu dắt mối một chút mà thôi, đan này có thể thành, toàn bộ là nhờ diệu thủ của Đan Dương Tử đại sư.” Mã Tú Tú nói ra.

Thẩm Lạc tự nhiên liên tục đồng ý.

Đan dược đã luyện thành, hắn muốn mau chóng trở về ăn vào, đang muốn đứng dậy cáo từ.

“Thẩm đạo hữu, không biết trên người ngươi còn có Linh Nhũ ngàn năm không?” Đan Dương Tử đột nhiên mở miệng hỏi, hai mắt không chuyển nhìn chằm chằm Thẩm Lạc.

“Đan Dương Tử đại sư minh giám, tại hạ xác thực còn có một ít Linh Nhũ ngàn năm.” Ý niệm trong đầu Thẩm Lạc thay đổi thật nhanh, gật đầu nói.

Vừa rồi hắn hỏi thăm phục dụng càng nhiều Thác Mạch Đan, đã lộ chút chân tướng, mà thuật luyện đan của Đan Dương Tử cao minh như thế, ngày sau khả năng còn nhờ đối phương, nên không nói ngoa lừa gạt.

“Quả là thế! Thần đạo hữu, ngươi ra đi.” Đan Dương Tử lộ vẻ vui mừng, quay người hô một tiếng với chỗ sâu trong phòng khách.

Thanh âm chưa dứt, một nam tử trung niên áo xanh bước nhanh ra.

Người này nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, gương mặt hẹp dài, giống như mặt ngựa, mà trên mặt mọc đầy vết đốm, nhìn rất xấu xí.

“Đan Dương Tử đại sư còn chiêu đãi đạo hữu khác sao?” Thẩm Lạc thấy cảnh này, lông mày nhíu lên, ngữ khí lạnh lùng.

Mà Mã Tú Tú nhìn thấy nam tử mặt ngựa này, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ không biết sự tồn tại của người nọ.

“Thẩm đạo hữu không nên tức giận, vị này là Thần Cương, hảo hữu nhiều năm của lão phu, cũng không phải là ngoại nhân.” Đan Dương Tử cười ha ha nói.

Mặt Thẩm Lạc không biểu tình, cũng không nói chuyện.

“Vị này là Thẩm đạo hữu à, Thần mỗ lần này đến đây xác thực đường đột, bất quá tại hạ thực sự cần gấp Linh Nhũ ngàn năm trong tay đạo hữu, suy đi nghĩ lại vẫn là mạo muội tới trước, còn xin đạo hữu rộng lòng tha thứ một hai. Đây là một phần lễ gặp mặt nho nhỏ, không thành kính ý, mong Thẩm đạo hữu nhận cho.” Thái độ Thần Cương có chút thành khẩn, thò tay lấy ra một cái hộp gỗ đưa tới.

Trong hộp gỗ tràn đầy tiên ngọc, nhìn tối thiểu cũng bốn năm mươi khối.

“Các hạ không cần đa lễ như vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” Trong lòng Thẩm Lạc lướt qua vẻ tức giận, trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, từ tốn nói, cũng không tiếp nhận hộp gỗ.

Hắn tin tưởng Mã Tú Tú và Đan Dương Tử, mới báo hai người biết còn Linh Nhũ ngàn năm, chưa từng nghĩ Đan Dương Tử vậy mà không được hắn cho phép, liền báo việc này cho người khác, còn đưa người đó đến trước mặt hắn.

“Thẩm đạo hữu thật sự là người sảng khoái, vậy ta cũng không che giấu. Linh Nhũ ngàn năm của đạo hữu, có thể bán một chút cho tại hạ không? Về giá tiền ngươi yên tâm, ta nguyện ý trả cao hơn giá thị trường ba thành.” Thần Cương khẽ giật mình, sau đó cười ha ha một tiếng nói.

“Đan Dương Tử đại sư, còn có vị Thần đạo hữu này, cũng không phải là Thẩm mỗ không cho các ngươi mặt mũi, Linh Nhũ ngàn năm này chính là vật cứu mạng ta, không thể so với vật phẩm khác. Mà luyện chế những đan dược này xong, Linh Nhũ trong tay tại hạ còn thừa không nhiều, đều là lưu lại dùng riêng, không định bán ra.” Thẩm Lạc hít sâu một hơi, đè xuống tức giận trong lòng, lắc đầu nói.

Hắn hối hận vừa rồi thừa nhận còn có Linh Nhũ ngàn năm, sớm biết tình huống hiện tại, vừa rồi trực tiếp viện lý do từ chối cho xong.

“Tại hạ cũng biết cử động lần này làm khó đạo hữu, bất quá ta thực sự cần Linh Nhũ ngàn năm này. Ngoài tiên ngọc, nơi này còn chuẩn bị nhiều phần vật phẩm trân quý, xin Thẩm đạo hữu xem qua, nói không chừng trong đó có thứ mà ngươi cần.” Thần Cương tựa hồ đã sớm đoán Thẩm Lạc sẽ cự tuyệt, lấy từ trong ngực ra tờ giấy trắng đưa tới, đã tính trước nói.

Giấy trắng là một danh sách vật phẩm, phía sau còn ghi chú công dụng.

“Thần đạo hữu, tại hạ đã nói qua, Linh Nhũ ngàn năm trong tay tại hạ không dự định bán, còn xin các hạ tự trọng.” Thẩm Lạc lạnh lùng nói, cũng không tiếp tờ giấy trắng kia.

Thần Cương thấy Thẩm Lạc không thèm nhìn đã cự tuyệt, ánh mắt híp lại, một vòng hàn quang âm lãnh chảy ở trong đó.

“Thẩm đạo hữu, chớ cự tuyệt nhanh như vậy chứ, Thần đạo hữu chính là cung phụng Bác Vật hành, thân gia phong phú, lão phu cũng cảm thấy, hay là ngươi xem trước một chút những thứ kia rồi hẵng quyết định.” Đan Dương Tử cười ha ha, khuyên nhủ.

Bác Vật hành cùng Tụ Bảo đường, Hiên Viên ngang hàng nhau, là một trong tam đại thương hội Đại Đường. Trong tam đại thương hội, Hiên Viên các chủ yếu kinh doanh sinh ý luyện khí, mà Tụ Bảo đường thiên về sinh ý luyện đan, phù lục, Bác Vật hành thì chủ yếu xử lí các loại linh tài mua bán, luận quy mô, còn trên cả Tụ Bảo đường và Hiên Viên các.

Thẩm Lạc tự nhiên đã nghe nói qua cái tên Bác Vật hành, nhưng không vì vậy mà cải tiến cách nhìn với Thần Cương. Hắn nhìn Đan Dương Tử một chút, vẫn không nói gì.

Trên mặt Đan Dương Tử hiện lên một tia âm lãnh, ánh mắt thoáng nhìn, đưa mắt ra ý với Mã Tú Tú một cái.

“Thẩm đạo hữu, vị Thần đạo hữu là người có tu vi cao thâm, quyền cao chức trọng, ngươi không phải cần gấp linh hỏa sao? Theo ta được biết, trong tay Thần đạo hữu cũng có.” Thần sắc Mã Tú Tú biến ảo, một lát sau mới nói với Thẩm Lạc.

Ánh mắt Thẩm Lạc đảo qua trên thân ba người, im lặng một lát, nhận lấy tờ giấy trắng kia.

“Thiên Tằm Ti, Kim Phượng vũ, Ngũ Sắc Thần Thạch...”

Trên trang giấy viết tên các loại vật phẩm trân quý, mỗi một kiện đều có giá trị không nhỏ, nhất là Ngũ Sắc Thần Thạch kia, là tài liệu luyện chế pháp bảo, giá trị không dưới Huyền Quy Giáp đã xuất hiện tại hội đấu giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.