Đại Mộng Chủ

Chương 709: Chương 709: Niềm vui ngoài ý muốn




Ma thủ màu đen ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó bình tĩnh trở lại, hai mắt huyết quang đại thịnh nhìn về phía Thiền nhi, miệng há to, phun ra một sợi hắc quang lóe lên khí tức u ám, đánh về phía Kim Thiền pháp tướng.

So sánh với kim quang sôi trào mãnh liệt chung quanh, một sợi hắc quang này không có ý nghĩa, phảng phất giọt nước trong biển cả.

Nhưng trong kim quang đầy trời cùng tầng tầng phật lực điệp gia này, sợi hắc quang lại ương ngạnh sống sót, lóe lên một cái rồi đâm vào mi tâm Kim Thiền pháp tướng biến mất.

Trán Kim Thiền pháp tướng lập tức bị xâm nhiễm một tầng màu đen, cấp tốc khuếch tán ra chung quanh, pháp tướng vốn từ bi bình hòa bỗng trở nên ngang ngược, càng ngày càng dữ tợn.

Mà thanh âm phạm xướng vang vọng trong hư không im bặt dừng lại, thiên địa ồn ào trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ Thiền nhi hiện ra vẻ thống khổ, kim quang trên thân nhanh chóng ảm đạm.

Ngay lúc khẩn yếu quan đầu, một đoàn kim quang đột nhiên từ ngực Thiền nhi nổi lên, lại là viên Xá Lợi Tử kia, lóe lên hoà làm một thể với Kim Thiền pháp tướng.

Kim Thiền pháp tướng như ăn thuốc đại bổ, trong nháy mắt biến lớn mấy lần, hắc khí trên khuôn mặt nhanh chóng bị khu trừ, trong hư không một lần nữa vang lên tiếng Phạm xướng.

Trong kim quang chớp động, Kim Thiền pháp tướng vốn mơ hồ nhanh chóng trở nên rõ ràng.

Toàn thân Phật Đà đều là màu vàng óng, lông mày dài nhỏ, tản mát ra hào quang màu vàng, chỗ mi tâm tô điểm một ấn ký chu sa sáng tỏ, hai con ngươi ôn nhuận có thần, trên mặt cười híp mắt, lộ ra vẻ cực kỳ hiền lành, nhân hậu.

Khi thấy pháp tướng này, trong lòng mọi người không tự chủ sinh ra lòng kiên định cùng vô tận lòng tin, tựa hồ không có bất kỳ khó khăn gì có thể ngăn cản.

Vạn trượng kim quang từ trên Kim Thiền pháp tướng nở rộ ra, như mặt trời loá mắt mọc lên ở phương đông, bao phủ toàn bộ hội trường vào trong đó, tầng mây trên trời cũng bị nhiễm một lớp viền vàng.

Ma khí từ lòng đất tuôn ra, giương nanh múa vuốt, vậy mà như gặp khắc tinh, nhanh chóng phiêu tán.

Mà những người ma hoá xa xa kia cũng bị kim quang chiếu xạ đến, ma khí trên thân bắt đầu phiêu tán, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhao nhao phi độn ra xa.

Long Đàn cũng giống như vậy, ma khí trên thân tiêu giảm, lão nổi giận gầm lên một tiếng bén nhọn, sau đó thân hình nhoáng một cái biến mất.

Trong mắt Thẩm Lạc chớp động ngân quang, lật tay tay lấy ra Lạc Lôi Phù bóp nát, cánh tay kia nâng lên, điểm hư không một cái.

Một tiếng sét nổ vang, một đạo hồ quang điện màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ vào một chỗ cách đó vài chục trượng, đúng là ngay vị trí ngón tay hắn chỉ.

Âm thanh sấm sét bạo khởi, một bóng người màu đen lảo đảo hiện ra, chính là Long Đàn.

Giao thủ đến giờ, thân pháp Long Đàn mặc dù quỷ dị, nhưng thị lực Thẩm Lạc kinh người, thần thức cũng phi thường cường đại, đã dần dần phát hiện quy luật thân pháp quỷ dị lão.

Thi triển Lạc Lôi Phù xong, hai chân Thẩm Lạc đại phóng hào quang ánh trăng, trong nháy mắt biến mất, sau một khắc xuất hiện bên cạnh Long Đàn, cơ hồ đồng thời xuất hiện với Long Đàn.

Ngũ Hỏa Phiến trong tay hắn đã sớm đại phóng hồng quang, hung hăng vỗ một cái về phía Long Đàn.

Hồng quang trùng thiên từ trên Ngũ Hỏa Phiến bộc phát, một đầu Hỏa Phượng màu đỏ lớn mấy trượng từ trong quạt bắn ra, giương cánh nhào về phía Long Đàn gần trong gang tấc.

Nhưng Long Đàn cũng phản ứng cực nhanh, nhoáng một cái lập tức ổn định thân hình, hai tay vội vã vung lên.

Trong nháy mắt trên người lão tuôn ra mảng lớn ma khí đỏ thẫm, khó khăn lắm tập trung trước người Hỏa Phượng, trong nháy mắt hình thành một màn sáng đỏ thẫm.

Trong màn sáng chớp động huyết sắc lân quang, giống như từng tia chớp màu đỏ ngòm, nhìn cực kỳ quỷ dị.

Làm xong việc này, khí tức trên thân Long Đàn đột nhiên giảm xuống rất nhiều, hiển nhiên ma khí đỏ thẫm cũng không phải là vật bình thường, đoán chừng liên quan đến lực lượng bản nguyên thể nội lão.

Hỏa Phượng màu đỏ cùng màn sáng đỏ thẫm đụng vào nhau, lập tức phát ra tiếng bạo liệt như sấm.

Thẩm Lạc cười lạnh, bỗng nhiên đưa tay phát ra một đạo lam quang, đánh vào trên màn sáng đỏ thẫm.

“Thu!” Hắn khẽ quát một tiếng, trên thân loé lên kim ảnh, màn sáng đỏ thẫm xung đột kịch liệt đột nhiên hư không tiêu thất.

Hỏa Phượng màu đỏ không có đối thủ, tiếp tục bay vụt tới trước.

Trong đôi mắt vô thần xám trắng của Long Đàn lộ ra vẻ khiếp sợ, cái gì đang chờ lão đến đã đến, Hỏa Phượng màu đỏ hung hăng đâm vào trên người lão.

“Ầm” một tiếng vang thật lớn truyền đến, một vầng sáng màu đỏ không ngừng hiện lên phù văn màu đỏ thần bí, che mất thân ảnh Long Đàn vào.

Vầng sáng màu đỏ nhìn cũng không quá chói mắt, nhưng lại lộ ra một cỗ linh áp khổng lồ cùng nhiệt độ cao cơ hồ không thể thở nổi, khiến cho hư không phụ cận rung động theo.

Nhưng giờ phút này, một đạo hắc ảnh từ trong vầng sáng màu đỏ bắn ra, chính là Long Đàn, chỉ thấy nửa người lão bị đốt cháy đen, cánh tay phải càng hóa thành hư không.

Nhưng tốc độ lão cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, vẫn nhanh như thiểm điện lao đi nơi xa.

Nhưng Thẩm Lạc đã sớm canh giữ ở ben ngoài vầng sáng màu đỏ, hắn lấy ra Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, thấy Long Đàn bay ra, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn vung mạnh, hoàng mang đại thịnh, đập mạnh vào đầu Long Đàn.

Một cỗ cự lực ngập trời bao phủ xuống, hư không chung quanh Long Đàn thậm chí phát ra thanh âm đè ép kẹt kẹt.

Thân ảnh Long Đàn bay lượn ra lập tức trầm xuống, giống như lâm vào vũng bùn, tốc độ trì hoãn hơn phân nửa.

Lão bỗng nhiên ngẩng đầu, trong tay trái còn lại điên cuồng phát ra hắc quang, ma khí đại phóng, mãnh kích lên trên.

Quyền ảnh tối đen như mực trống rỗng phóng lên tận trời, phát ra tiếng rít chói tai, cùng côn ảnh màu vàng hung hăng đụng vào nhau.

Một tiếng vang kinh thiên động địa!

Khí lãng màu đen cùng tia sáng màu vàng xen lẫn, nhưng cả hai chênh lệch quá xa, quyền ảnh màu đen lóe lên liền tán loạn mà diệt, côn ảnh màu vàng lù lù bất động, tiếp tục rơi xuống.

Long Đàn quát khẽ một tiếng, bỗng nhiên quỳ gối, cánh tay trái còn sót lại nhấc lên, phía trên điên cuồng phát ra hắc khí, lấy thế “Bá Vương kháng đỉnh” giơ lên, đón đỡ côn ảnh màu vàng.

“Ầm” một tiếng vang thật lớn, cánh tay trái Long Đàn trực tiếp bạo liệt ra, thân thể như một khối thiên thạch từ giữa không trung rớt xuống, nện ầm vang trên mặt đất, đào ra một cái hố to.

Trung tâm hố lớn, nửa ngươi Long Đàn cắm vào mặt đất, sâu đến ngực.

Dù thế, Long Đàn cũng không việc gì, bên ngoài thân đại thịnh hắc quang, mãnh liệt khuếch tán ra, cuốn bay bùn đất chung quanh, người nhảy từ mặt đất ra, trên thân quay cuồng ma khí, lần nữa lóe lên biến mất không thấy gì nữa.

“Vậy cũng vô sự?” Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, lập tức hai mắt đại phóng ngân quang, nhìn lại chung quanh, sau đó bỗng nhiên lấy ra Lạc Lôi Phù bóp nát.

Giữa không trung loé lên lôi quang, một đạo lôi điện màu bạc thô to ngút trời xuất hiện, bổ vào một chỗ hư không cách đó hai mươi trượng.

“Ầm ầm.”

Vô số hồ quang điện màu bạc bạo liệt ra, lan tràn ra bốn phía.

Một đoàn hắc quang bị lôi quang xé rách, thân ảnh Long Đàn lần nữa lảo đảo hiện ra, chỗ cụt tay mầm thịt đỏ thẫm điên cuồng nhúc nhích, hai tay vậy mà mọc ra không ít.

Trong lòng Thẩm Lạc run lên, không chút nghĩ ngợi giơ Huyền Hoàng Nhất Khí Côn lên, dùng sức ném mạnh tới phía trước.

Trên Huyền Hoàng Nhất Khí Côn nổi lên mười sáu đạo cấm chế, thân côn toả ra hoàng mang chói mắt, xẹt qua hư không phát ra tiếng rít chói tai.

Long Đàn gầm nhẹ một tiếng, thân hình khẽ động muốn trốn tránh, nhưng hư không bên hai chân lão khẽ động, Hấp Huyết Quỷ thoáng hiện ra, hai huyết trảo mang theo hai đạo vết máu, chộp vào trên hai chân Long Đàn.

“Xoẹt” một tiếng, hai chân Long Đàn bị chém ra hai vết thương thật sâu, cơ hồ chém rụng hai chân lão, thân hình muốn tránh né đã trì trệ.

Vào thời khắc này, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn bay vụt tới, đánh lên trên người Long Đàn.

Huyền Hoàng Nhất Khí Côn rất nặng, lại thêm mười sáu đạo cấm chế, khiến cho côn này biến thành một thanh lợi kiếm vô kiên bất tồi, “Phốc” một tiếng xuyên qua ngực Long Đàn, đính lão trên mặt đất.

Mà hai chân Thẩm Lạc lập tức nổi lên quang mang ánh trăng, trong nháy mắt bay lượn đến cạnh Long Đàn, hai tay nắm chặt Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, thi triển Bát Thiên Loạn Bổng.

Bát Thiên Loạn Bổng là một môn thần thông, trong hiện thực mặc dù hắn tu luyện công pháp vô danh, nhưng có thể thi triển côn pháp này.

Côn pháp vừa mới triển khai, trong Huyền Hoàng Nhất Khí Côn liền phát ra một cỗ hấp lực khổng lồ, hút pháp lực thể nội hắn gần nửa, dọa cho Thẩm Lạc suýt ném Huyền Hoàng Nhất Khí Côn đi.

Cũng may Bát Thiên Loạn Bổng cũng hiện ra uy lực không tầm thường, hai đạo côn ảnh nổi lên, bao phủ thân thể Long Đàn vào trong đó.

Thân thể Long Đàn vốn kiên cố không gì sánh được, tựa hồ đánh thế nào cũng không chết, giờ phút này đột nhiên biến thành yếu ớt, bị hai đạo côn ảnh đánh cho hóa thành vô số toái cốt bạo liệt ra, hoàn toàn chết đi.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, trong mắt đại hỉ, lấy tu vi hắn bây giờ thi triển Bát Thiên Loạn Bổng cực kỳ miễn cưỡng, nhưng uy lực côn pháp này cũng làm hắn sợ hãi thán phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.