Đại Mộng Chủ

Chương 592: Chương 592: Phản đồ




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

“Chuyện gì xảy ra? Chả lẽ một kích vừa rồi đã tiêu hao sạch uy năng cây gậy này?” Thẩm Lạc âm thầm kỳ quái, thầm vận phương pháp tế luyện cảm ứng tình huống trong cây côn, nhưng vẫn như cũ không cảm giác được cỗ uy năng ngập trời kia.

Ngao Hoằng bên cạnh nhìn Trấn Hải Tấn Thiết Côn một chút, ánh mắt chớp lên.

Thẩm Lạc chú ý tới ánh mắt Ngao Hoằng, đang muốn giải thích cái gì, Ngao Hoằng lại thu hồi ánh mắt, nhìn lại chỗ vách núi đổ sụp kia.

Thẩm Lạc thấy vậy, ý niệm trong lòng chuyển động, cũng nhìn theo.

Thân hình Ngao Hoằng rơi vào trước mảnh núi đá đổ sụp kia, tay áo vung lên.

Một cỗ kim quang quét bay đất đá vùng núi này, lộ ra một đống huyết nhục hài cốt mơ hồ bên dưới, chính là thân thể tàn phế Vũ Sư.

“Vũ Sư này mặc dù là yêu ma, nhưng nhìn ngoại hình tựa hồ cũng là thành viên Long tộc.” Thẩm Lạc nhìn về phía một cái vuốt rồng coi như hoàn chỉnh, ánh mắt khẽ động nói.

“Đúng vậy, theo ta được biết, Vũ Sư này là bộ tộc Thượng Cổ Mặc Long, có chút quan hệ với Đông Hải Long tộc chúng ta, chỉ tiếc năm đó đầu nhập dưới trướng Ma Đế Xi Vưu, bây giờ lại rơi vào kết cục như thế.” Ngao Hoằng thở dài nói.

Nói xong lời này, y há miệng phun một cái, một ngọn lửa màu vàng rơi vào trên thân thể tàn phế Vũ Sư, cháy hừng hực.

“Ta lấy long viêm giúp ngươi vãng sinh, kiếp sau hi vọng ngươi chớ lại vào Ma Đạo.” Ngao Hoằng thì thào nói.

Thẩm Lạc một bên thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

Tu vi Vũ Sư này cao thâm, chỉ sợ đã đạt tới Thái Ất Chân Tiên cảnh, một thân máu rồng xương rồng đều là tài liệu cực kỳ trân quý, cầm đem đi bán tuyệt đối là một bút tài phú cực lớn.

Chỉ là hắn cũng biết, Long tộc căm hận đến tận xương tuỷ việc tu sĩ Nhân tộc buôn bán xương rồng máu rồng, đồng tộc vẫn lạc xong, bọn họ đều dùng long viêm thiêu đốt trừ khử khỏi thiên địa, để tránh di thể bị nhục. Được dịch tại bạch ngọc sáchh.

Thân ở Đông Hải Long Cung, Thẩm Lạc đương nhiên sẽ không làm loại chuyện khiến nhiều người tức giận này.

Ngao Hoằng phun ra long viêm màu vàng, rất nhanh đốt thân thể Vũ Sư thành tro tàn, khói bụi đều theo gió phiêu tán, bất quá lại có một đoạn hài cốt óng ánh còn tồn tại.

“A, đây là cái gì?” Thẩm Lạc nhíu mày lại, phất tay hút đoạn hài cốt kia vào trong tay, thần thức chui vào trong đó.

Nguyên lai đoạn hài cốt này là một pháp khí trữ vật, không gian bên trong khá lớn, chỉ là bên trong cất giữ đồ vật không nhiều, chỉ có một ít thư tịch, các loại ngọc giản.

Vật liệu, đan dược, pháp bảo, những vật này, một kiện cũng không có.

Thẩm Lạc suy nghĩ liền hiểu ra.

Vũ Sư bị giam giữ tại nơi đây không cách nào hấp thu thiên địa linh khí bổ sung nguyên khí, những vật liệu, pháp bảo ẩn chứa linh lực kia khẳng định đã bị gã hấp thu hết, chỉ còn lại có những vật phẩm không chứa linh lực này.

Thần thức hắn đảo qua trang bìa những thư tịch này, vậy mà đều là điển tịch luyện khí.

Thẩm Lạc không nhìn nhiều, rất nhanh thu hồi thần thức, báo lại tình huống hài cốt cho Ngao Hoằng biết.

“Đoạn hài cốt này nếu là pháp khí trữ vật của Vũ Sư kia, tự nhiên thuộc về Thẩm huynh.” Ngao Hoằng nói.

Thẩm Lạc cũng không khách khí, thu vào.

“Cửu điện hạ, Thẩm huynh!” Một tiếng hô truyền đến, hai bóng người bay vụt tới, chính là Thanh Sất cùng Ngao Trọng.

Ngao Trọng đang ôm thi thể Ngao Hân nơi ngực, nguyên bản thân thể bị cắt thành hai đoạn giờ phút này đã hợp lại cùng nhau.

Thanh Sất nhìn về phía Thẩm Lạc, mặt lộ vẻ kinh dị, nhưng không nói thêm gì.

Mà thương thế nơi ngực Ngao Trọng đã được xử lý, nhìn không còn đáng ngại, chỉ là sắc mặt như cũ hoàn toàn trắng bệch, tinh thần cũng rất là sa sút, tựa hồ còn chưa khôi phục đả kích do Ngao Hân vẫn lạc.

“Nhị ca, thương thế ngươi thế nào rồi?” Ngao Hoằng nhìn Ngao Trọng hỏi.

Ngao Trọng nhìn thoáng qua vách núi đổ sụp, lại nhìn Ngao Hoằng cùng Thẩm Lạc một chút, trên mặt hiện ra vẻ phức tạp, im lặng lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi, Long Uyên này đã xảy ra chuyện lớn như vậy, lập tức báo cho phụ hoàng biết, chúng ta cùng trở về long cung đi.” Ngao Hoằng nói.

Ngao Trọng không nói gì, Thanh Sất gật đầu đáp ứng.

“Chờ một chút.” Một thanh âm vang lên, lại là Thẩm Lạc mở miệng.

“Thẩm huynh, ngươi còn có chuyện gì?” Ngao Hoằng hỏi.

“Vừa rồi tình huống khẩn cấp, tại hạ mượn chí bảo long cung, bây giờ đại chiến đã kết thúc, lẽ ra nên hoàn trả lại, chỉ là Thẩm mỗ không biết thả lại chỗ cũ thế nào, còn xin hai vị chỉ điểm.” Thẩm Lạc giương Trấn Hải Tấn Thiết Côn trong tay lên, nói với Ngao Hoằng và Ngao Trọng.

Ngao Trọng thoáng như không nghe thấy Thẩm Lạc hỏi, chỉ nhìn Ngao Hân trong ngực

“Trấn Hải Tấn Thiết Côn này là phụ hoàng tự mình phong ấn nơi đây, chúng ta cũng không biết thi pháp thế nào, chờ về long cung rồi thỉnh giáo phụ hoàng lão nhân gia ông ta đi.” Ngao Hoằng lắc đầu nói.

“Ngao Hoằng huynh ngươi vừa mới nói Long Uyên này là dựa vào Trấn Hải Tấn Thiết Côn này, mới ngăn cản được Hắc Yểm Toàn Phong. Nếu mang nó ra Long Uyên, Hắc Yểm Toàn Phong không bị hạn chế, chẳng lẽ không phải Long Uyên càng thêm loạn?” Thẩm Lạc nhìn về phía hắc phong quay cuồng trong vực sâu, khẽ nhíu mày nói.

“Không sao, cấm chế Long Uyên này tuy nói là lấy Trấn Hải Tấn Thiết Côn này làm cơ sở, bất quá cũng không phải toàn bộ nhờ côn này. Bản thân cấm chế nơi đây cũng đủ để ngăn chặn Hắc Yểm Toàn Phong một đoạn thời gian, lấy Trấn Hải Tấn Thiết Côn đi một thời gian cũng không sao, loại chuyện này trước kia cũng đã từng xảy ra.” Ngao Hoằng cười nói.

Thẩm Lạc nghe lời này, gật gật đầu, không nói thêm gì.

Mấy người lúc này đi lên trên, rất mau tới lối vào Long Uyên, từ một truyền tống trận rời đi, đi ra phía ngoài thanh đồng đại điện.

Đại môn Long Uyên nặng nề từ từ mở ra, một đoàn người Thẩm Lạc mệt mỏi từ trong cửa đi ra.

Nguyên Đà đã sớm mang theo đám người long cung chờ ở ngoài cửa.

Nguyên Đà nhìn thi thể nữ tử ôm ngang trong ngực Ngao Trọng, lông mày run run mấy lần, trong mắt hiển hiện vẻ đau thương.

Đám người đi theo phía sau lão thấy thế, cũng đều không dám nói gì.

Đám người cứ như vậy một đường trầm mặc về tới Thủy Tú cung.

Trong đại điện, Long Vương Ngao Quảng ngồi trên bảo tọa cao cao, cả người nhìn tinh thần khôi phục không ít, trong đôi mắt lóe lên chút thần thái, chỉ là chỗ mi tâm lại nhăn thành một cục.

Đại điện đứng đấy rất nhiều đại thần long cung, thần sắc tất cả đều ngưng trọng, ngậm miệng không nói.

“Bản vương tưởng rằng long cung là thùng sắt, bị Ma tộc công phá chẳng qua là thực lực không đủ, không ngờ trong tường thành này đã sớm có răng lệch, chỉ là không biết rốt cuộc là ai đã làm như thế?” Ánh mắt Ngao Quảng quét qua dưới thềm, lạnh giọng nói.

Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, không ai mở miệng.

Đang trong một mảnh yên lặng, một giọng nói vang lên: “Long Vương bệ hạ, người này là ai, vãn bối đã biết.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhao nhao bị hấp dẫn, tất cả đều rơi vào trên thân Thẩm Lạc.

“Ngươi biết?” Ngao Quảng cau mày hỏi.

“Vãn bối biết, đồng thời giờ phút này hắn cũng đang ở trong đại điện.” Thẩm Lạc đi một bước tới trước, nhẹ gật đầu, nói.

Đám người nghe vậy, nhìn quanh quan sát nhau, trong lúc nhất thời phảng phất ai cũng có thể là phản đồ kia.

“Thẩm huynh, ngươi biết thật sao?” Ngao Hoằng tiến lên một bước, hỏi.

“Là ai?” Sắc mặt Ngao Trọng cũng tái xanh, truy vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.