Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trên thân Thẩm Lạc mặc dù còn không ít Thanh Sương Phù Chỉ, chỉ là dùng để vẽ Lạc Lôi Phù còn có chút giật gấu vá vai, trước mắt tự nhiên không thể phân ra vẽ Thanh Phong Phá Chướng Phù.
Mà Thần Hành Giáp Mã Phù mặc dù không yêu cầu lá bùa chính xác gì, nhưng phù mặc lại có chút đặc thù, ở trong không thể bớt một loại linh tài là “Địa Tinh Thảo“.
Thứ này trước kia Thẩm Lạc đã thấy tại Lục Bảo đường, cũng không phải là linh thảo quá trân quý, nhưng lúc ấy hắn không biết có ích lợi gì, cho nên cũng không mua sắm. Bây giờ tại Xuân Hoa huyện thành này, khẳng định là không mua được.
Chuẩn bị sơ qua, Thẩm Lạc phát hiện, bây giờ có thể thử vẽ, cũng chỉ có tấm Quá Sơn Phù kia.
Thẩm Lạc chuẩn bị sẵn sàng xong, bắt đầu vẽ Quá Sơn Phù.
Phù này so với những phù lục ngày xưa hắn vẽ, phẩm trật thấp hơn, độ khó cũng nhỏ hơn.
Hắn mới luyện tập ngắn ngủi mười ngày, phù lục đã đơn giản thần khí rồi.
Một ngày buổi sáng, Thẩm Lạc ngồi tu luyện xong, vốn định tiếp tục luyện tập phù lục, chỉ là còn chưa bắt đầu, liền bị một tràng tiếng gõ cửa cắt ngang.
Hắn mở cửa phòng, phát hiện Nhiếp Thải Châu mang theo tỳ nữ Tiểu Xuân đang đứng dưới mái hiên.
“Nhiếp cô nương, có chuyện gì sao?” Thẩm Lạc mỉm cười, mở miệng hỏi.
Nhiếp Thải Châu lộ vẻ do dự, tựa hồ có chút khó mở miệng.
“Cô... Công tử, tiểu thư nhà ta muốn đi Viên Châu tự dâng hương, muốn hỏi một chút ngài có thể hộ tống một đoạn đường hay không?” Tiểu Xuân kém chút thốt ra một tiếng “Cô gia”, nhưng vội vàng sửa lại.
Nói xong, có chút áy náy thè lưỡi nhìn tiểu thư nhà mình.
“Biểu ca, nếu ngươi bận rộn, vậy cũng không cần, không sao đâu.” Nhiếp Thải Châu nói.
“Không sao, ta đi cùng các ngươi một chuyến.” Thẩm Lạc nghe vậy, lập tức lắc đầu, nói.
Thẩm Lạc bừng tỉnh giật mình, chính mình đoạn thời gian qua chỉ lo tu luyện, ngược lại quên đi trong nhà còn có vị hôn thê ngàn dặm xa xôi tới tìm mình, trong lòng bất giác có chút áy náy.
“Vậy làm phiền.” Nhiếp Thải Châu khom người, nói.
Ba người ra cửa phủ, lái xe ngựa ra khỏi thành, đi về hướng Viên Châu tự.
Trải qua lần trước rối loạn, ngoài Xuân Hoa huyện đã tăng lên quân phòng bị, trị an cũng khôi phục bình thường.
Bách tính tiến về Viên Châu tự dâng hương cũng lại nhiều hơn.
Đoàn người Thẩm Lạc xuất phát muộn, chờ lúc đuổi tới Viên Châu tự, khách hành hương đã tranh đoạt xong nén hương đầu, trong chùa miếu đã lục tục ngo ngoe có người rời đi.
Nhiếp Thải Châu mang theo Tiểu Xuân vào điện thắp hương, Thẩm Lạc xuất thân Xuân Thu quan, phân chia đạo thống, không tiện vào điện thăm viếng, nên một người du tẩu ngắm cảnh trong chùa, chờ các nàng.
Viên Châu tự thành lập đã nhiều năm, nhiều lần sửa chữa, khác một trời một vực với trong trí nhớ Thẩm Lạc. Lần trước mặc dù hắn tới đây một lần, nhưng vì cứu người, căn bản không chú ý tới thay đổi trong chùa.
Kiến trúc chung quanh và tường vây đều là màu vàng sáng, trên đầu tường còn có tuyết đọng chưa tan, trên mặt tường viết nhiều Lục Tự Chân Ngôn phật gia, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng tăng nhân tụng kinh, trong không khí cũng tràn ngập nhàn nhạt mùi hương hoả.
Trong lúc Thẩm Lạc đi lại, cũng cảm thấy tĩnh mịch an tường.
“Xuất hiện, lại xuất hiện...”
“Phật quang, mau nhìn bên kia, là phật quang đó...”
...
Đúng lúc này, từng đợt tiếng ồn ào vang lên, bỗng nhiên từ các nơi trong chùa truyền ra.
Thẩm Lạc không rõ cho lắm, vội vàng chạy về quảng trường trước Đại Hùng bảo điện, liền thấy rất nhiều tăng nhân lục tục ngo ngoe từ các nơi đại điện đi ra, từng người chắp tay trước ngực, miệng tụng phật hiệu, lễ bái về phía không trung.
Hắn nhìn theo hướng đám người hành lễ, liền thấy bầu trời phía sau chùa lóe lên một mảnh hào quang màu tím nhàn nhạt, nhuộm đám mây phía trên thành màu tím, nhìn thật tựa như bảo quang vậy.
Lúc này, Nhiếp Thải Châu và Tiểu Xuân cũng từ trong điện đi ra, nhìn cảnh tượng thần kỳ giữa không trung, chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Thẩm Lạc nhìn quang mang kia, mũi lại đột nhiên nhíu lại, ở trong không khí ngửi được một mùi thơm kỳ dị không giống bình thường.
Hương vị này hỗn tạp trong hương hoả chùa chiền, cũng không đột xuất, nhưng Thẩm Lạc lại ngửi được trong nháy mắt, cảm thấy trong thức hải xuất hiện mê huyễn rất nhỏ, bất quá cũng không khó chịu, ngược lại cảm thấy có chút thoải mái dễ chịu.
Ánh mắt Thẩm Lạc chuyển hướng nhìn những người khác, thấy trên mặt bọn họ đều là vẻ sảng khoái, liền thấy có chút kỳ quái.
Hắn lần theo mùi hương kia bay tới, truy tìm về phía hậu viện chùa chiền, xuyên qua mấy đầu hành lang gấp khúc, đi tới phụ cận Quan Âm điện, mùi thơm kỳ dị kia đột nhiên tiêu tán.
Thẩm Lạc thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lên, bảo quang màu tím phía trên chùa, cũng đã biến mất không thấy.
Hắn cau mày lại, tra xét xung quanh một lần, nhưng không phát hiện có gì dị thường, đành phải quay trở về quảng trường bên kia.
Tăng nhân trên quảng trường đã tự mình trở về đại điện, ngược lại còn có ít khách hành hương vẫn chưa thỏa mãn, tinh thần phấn chấn đàm luận “Thần tích” ngắn ngủi xuất hiện vừa rồi.
“Biểu ca, ngươi vừa mới đi đâu đó? Có nhìn thấy phật quang thần tích không?” Nhiếp Thải Châu thấy Thẩm Lạc trở về, tiến lên đón, trên gương mặt xinh đẹp còn mang theo vẻ hưng phấn.
“Phật quang thần tích? Ngươi nói là đoàn tử quang trên trời vừa rồi?” Thẩm Lạc hỏi.
“Đúng vậy. Đây chính là thần tích đặc hữu của Viên Châu tự, nghe nói vài chục năm mới xuất hiện một lần. Ta tới thời gian dài như vậy, cũng chưa từng gặp, không ngờ lần này đồng hành cùng ngươi, vậy mà may mắn có thể nhìn thấy.” Giữa lông mày Nhiếp Thải Châu mang theo vẻ vui sướng, hiển nhiên rất để ý chuyện này.
“Công tử, xem ra ngài cũng là người có phật duyên đấy.” Tiểu Xuân cũng ở một bên vui vẻ nói.
Thẩm Lạc còn lo nghĩ chuyện phật quang, nhưng không muốn làm hỏng tâm tình Nhiếp Thải Châu, liền từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, không nói thêm gì.
“Biểu muội, tại sao ngươi lại hết lòng tin theo Phật giáo?” Lúc ba người đi ra ngoài, Thẩm Lạc đột nhiên hỏi.
“Mẫu thân tin phật, thuở nhỏ dạy ta Phật giáo dạy người hướng thiện, dạy ta nhân quả báo ứng, ta cũng cảm thấy đúng nên có lòng tin theo, không phải chuyện xấu.” Dịch tại bạch ngọc sách. Nhiếp Thải Châu cười nói.
“Nói vậy cũng không sai.” Thẩm Lạc gật đầu.
Nói xong, ba người đón xe quay trở về huyện thành.
...
Đám người Thẩm Lạc trở lại Thẩm phủ, xa xa đã thấy ngoài cửa viện có ba xe ngựa trang trí lộng lẫy, bên cạnh cũng trấn giữ hai tên nam tử áo đen, lưng đeo bội đao.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng một tiếng, nhảy xuống xe ngựa đầu tiên.
Nơi cửa, Phúc bá đang xoa xoa tay, khuôn mặt lo lắng nhìn về bên này.
“Đại công tử, ngài đã trở về.” Phúc bá vừa nhìn thấy Thẩm Lạc, lập tức tiến lên đón.
“Phúc bá, đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lạc cau mày hỏi.
Phúc bá nhìn thoáng qua Nhiếp Thải Châu đang được Tiểu Xuân đỡ xuống xe ngựa, nói: “Là người Nhiếp gia, đuổi theo Nhiếp tiểu thư tới đây.”
“Phúc bá, là phụ thân ta sao?” Nhiếp Thải Châu nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, đi lên phía trước hỏi.
“Nghe bọn hắn nói là thúc phụ của ngươi, bất quá còn có thêm những người khác.” Phúc bá đáp.
“Đi thôi, đi xem một chút hẵng nói.” Thẩm Lạc nhìn Nhiếp Thải Châu, nói.
“Được.” Nhiếp Thải Châu gật đầu nhẹ, hai người lập tức sánh vai đi vào trong phủ.