Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Ngay lúc một người một Thạch Hầu đối mặt nhau, trong nháy mắt hai con ngươi Thạch Hầu kia đột nhiên sáng lên, bên trong tựa như sinh ra hai vòng xoáy màu vàng, dâng lên đại lượng quang mang, tản mạn ra khắp nơi.
Thẩm Lạc thấy vậy, trong lòng hơi cảm thấy kỳ dị, nhưng cũng không làm ra cử động gì, chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Theo kim quang lan tràn ra từng chút từng chút, thân thể Thạch Hầu vốn màu xám trắng giống như là bôi lên lớp thuốc màu, lông tóc nhiễm lên màu hoàng kim, dần dần trở nên tươi sống lại.
Đúng lúc này, “C-K-Í-T..T...T” rít một tiếng vang lên, một cánh tay màu vàng của Thạch Hầu treo ở trên cây kia, thân thể nhoáng một cái, trực tiếp nhảy ra vách đá, đánh tới Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thấy thế, không hoảng không loạn vận chuyển pháp lực, đưa tay ra phía trước cản lại.
Nhưng khi bàn tay hắn chạm đến Thạch Hầu màu vàng kia, trong nháy mắt nó đột nhiên loé lên kim quang, hóa thành một đạo lưu quang màu vàng, dung nhập vào trong cơ thể hắn.
“Hỏng bét, chủ quan rồi!”
Trong lòng Thẩm Lạc “Lộp bộp” một tiếng, trong đan điền lập tức truyền đến một trận cảm giác nóng rực.
Ngay sau đó, không đợi hắn làm gì, pháp lực trong đan điền hắn tự vận chuyển, bắt đầu từ Nhâm mạch một đường xông lên, lưu chuyển đến các yếu huyệt trong cơ thể hắn.
Thẩm Lạc mặc dù cảm nhận được cỗ lửa nóng chảy ra bốn phía thể nội, nhưng tựa hồ cũng không có gì dị thường, trong lòng hơi buông lỏng, vội vàng vận chuyển công pháp vô danh, ý đồ dẫn dòng pháp lực này trở lại đan điền.
Nhưng khi hắn vừa mới bắt đầu thử, cỗ pháp lực vừa mới du tẩu đến Trung Quản huyệt kia, lại giống như là đụng phải bức tường, chống cự lại hắn khống chế, làm hắn cảm thấy tim đau đớn một hồi, không thể không vội ngừng lại.
“Đây là có chuyện gì?” Thẩm Lạc không khỏi nhíu mày lại.
Do dự một chút, hắn khoanh chân ngồi xuống, không tiếp tục thử nghiệm chính mình thay đổi pháp lực nữa, mà chỉ đứng xem, cỗ pháp lực tự chuyển động này là chuyện gì xảy ra.
Thẩm Lạc nhắm mắt cảm ứng bên trong một lát, bỗng nhiên nhẹ “A” một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ bất khả tư nghị, hai mắt mở ra.
“Trình tự lưu chú huyệt vị này, không phải là trình tự vận chuyển công pháp Hoàng Đình Kinh à?”
Thẩm Lạc do dự một chút, lần nữa hai tay bấm niệm pháp quyết, không vận chuyển công pháp vô danh nữa, bắt đầu mặc niệm bảy mươi hai câu khẩu quyết Hoàng Đình Kinh, thử vận chuyển công pháp Hoàng Đình Kinh.
Lúc này, cỗ pháp lực chảy ra thể nội kia chẳng những không phản phệ chuyến đi, ngược lại tăng nhanh tốc độ, bắt đầu vận chuyển lại trong cơ thể của hắn.
Chỉ chốc lát sau, dòng pháp lực này đã vận hành một đại chu thiên, về tới trong đan điền, hết thảy hồi phục như trước.
“Cứ như vậy kết thúc?” Thẩm Lạc tra xét rõ ràng bản thân, phát hiện cũng không có gì biến hóa, không khỏi kinh ngạc nói.
Dựa theo kinh nghiệm Thẩm Lạc qua lại nhìn thấy hai lần bích hoạ, trong mỗi một tấm bích hoạ đều ẩn chứa cơ duyên lớn lao, không thể trước mắt lại bình thường không có gì lạ như vậy.
Sau một phen suy tính, lần nữa chủ động vận chuyển lên công pháp Hoàng Đình Kinh, hai mắt ngưng tụ, nhìn về hướng vách đá động quật.
Khi ánh mắt hắn lần nữa nhìn lên vách đá, vừa rồi Thạch Hầu với một cánh tay treo lơ lửng nhìn ra xa đã không còn thấy bóng dáng, nhưng đôi mắt một con sói cô độc gần đó lại sáng lên kim quang.
Ngay sau đó, quanh thân con sói tràn ra kim quang, cũng từ trên vách đá nhảy ra, nhào về phía Thẩm Lạc.
Lần này, Thẩm Lạc không có bất kỳ ngăn cản gì, nghênh đón con sói cô độc xông vào trong cơ thể hắn, lần nữa kích thích lên một cỗ pháp lực vận chuyển.
Cùng lúc đó, tầm mắt của hắn tiếp tục quét về động vật khác ở trên vách đá.
Chỉ chốc lát sau, từng đầu phi cầm tẩu thú đều bị kim quang đảo qua, từng con từ trên vách đá nhảy vọt ra, xông vào thể nội Thẩm Lạc.
Pháp lực trong đan điền Thẩm Lạc đã ra hết, toàn bộ lưu chuyển trong kinh mạch thể nội hắn, khiến tất cả mạch lạc đều sáng lên hào quang màu vàng, ngược lại chiếu cho nhục thể của hắn thông thấu như ngọc thạch.
Nếu so sánh, thân thể của hắn tựa như phiến lá dưới ánh mặt trời, mà tất cả kinh mạch thì như đường gân trên lá cây, giống như cổ thư nói đến tiên nhân đắc đạo “Kim chi ngọc diệp“.
Bất quá, loại cảnh tượng này Thẩm Lạc căn bản không rảnh để nhìn chăm chú, khi càng ngày càng nhiều sinh linh trên bích hoạ tiến vào trong cơ thể của hắn, thức hải của hắn cũng bắt đầu bị trùng kích, thần niệm đúng là không tự chủ được thả ra.
Lúc này, trước mắt của hắn như có bạch quang lóe lên, cả người tiến nhập vào một loại cảnh tượng linh hoạt kỳ ảo ngoài ý muốn.
Chung quanh hắn, vách đá động quật, khung lung Giao Châu cùng vạn vật bích hoạ nhao nhao thất sắc, một chút xíu tiêu tán ra, giữa thiên địa hoàn toàn mờ mịt, phảng phất tất cả đều quy về hư vô.
Thẩm Lạc ngồi một mình trong thiên địa trắng lóa như tuyết, có chút mờ mịt nhìn bốn phía.
Lúc này, có một tiếng “Chi chi” truyền đến, một đầu Kim Ti Hầu bỗng nhiên lướt qua đỉnh đầu hắn, hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, tựa như nắm lấy thân cây, từng chút từng chít đi về phía trước.
Thẩm Lạc nhìn thân thể Kim Ti Hầu kia, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, chỉ thấy trên người nó vậy mà giống như có pháp lực lưu động, xuất hiện một đầu kim tuyến kết nối thành kinh mạch, phía trên hiện ra khiếu huyệt, từng cái phát sáng lên.
Ngay sau đó, một đầu khổng tước toàn thân xanh biếc vỗ cánh “Uỵch uỵch” từ trước người hắn bay thấp xuống, chiếc đuôi thật dài kéo trên mặt đất, như cây chổi quét qua.
Thẩm Lạc nhìn lại, phát hiện trên thân Khổng Tước kia, vậy mà cũng xuất hiện một đầu lộ tuyến kinh mạch rõ ràng vận chuyển.
Không đợi hắn kinh ngạc xong, hư không trước người hắn tựa như chuồn chuồn lướt nước, dập dờn từng vòng từng vòng gợn sóng, một con cá chép màu đỏ to mọng không gì sánh được chậm rãi bơi qua trước người hắn, trên thân nó cũng xuất hiện một đầu kinh mạch.
“Thế gian vạn vật dù tất cả chưa tu hành, thể nội cũng tự có linh khí lưu chuyển, đây mới là chân tướng Thiên Đạo hàng chư vạn vật, mà tương hợp cùng vạn vật...” Trong lòng Thẩm Lạc đột nhiên minh ngộ.
Ý niệm này vừa sinh, Hoàng Đình Kinh trong cơ thể hắn vận chuyển tăng tốc gấp đôi, trở nên càng thêm mau lẹ, mà bởi vậy cảm niệm các loại phi cầm tẩu thú, ngư lân trùng trĩ cũng xuất hiện ở không gian tuyết trắng trước mắt hắn với tốc độ càng nhanh hơn.
Sau đó, cỏ dại, cây cối, dây leo, hoa cỏ, một gốc tiếp một gốc nổi lên, không gian màu trắng vốn trống trải tịch liêu kia, rất nhanh bị các loại sự vật bổ sung, trở nên chật chội.
Tương ứng, các loại sự vật trên vách đá điêu khắc phía ngoài bắt đầu biến mất thật nhanh.
Không biết qua bao lâu, một tiếng “Ầm ầm” vang lên từ trong động quật truyền đến.
Hai mắt Thẩm Lạc đột nhiên mở ra, trong mắt trong lúc nhất thời vậy mà bắn ra kim quang thực chất, ở chỗ sâu trong con ngươi vậy mà phản chiếu ra mọi loại sự vật vừa mới nhìn thấy.
Giữa bất tri bất giác, hắn vậy mà hoàn thành hành động vĩ đại “Quan tưởng vạn vật“.
Thẩm Lạc chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, dị quang trong đôi mắt chậm rãi biến mất, nhưng hắn không mảy may cảm giác thoải mái sau khi tu hành xong, mà cảm thấy toàn thân nặng nề, mệt mỏi dị thường.
Cảm giác kia giống như, đột nhiên trong dạ dày của hắn chất đầy các loại đồ ăn, trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hóa, trướng đến thực sự khó chịu.