Đại Mộng Chủ

Chương 1009: Chương 1009: Quen thuộc




Dịch: Độc Hành

Chưa biên

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

“Ta nhìn ra, nội tình Chân Tiên cảnh của ngươi vô cùng tốt, bây giờ Thái Ất cảnh càng thêm vững chắc, đối cứng với ngươi, cho dù là ta cũng chưa chắc có phần thắng quá lớn. Vậy đành phải để những huynh đệ này hảo hảo chơi với ngươi, bọn hắn bất tử bất diệt, hy vọng có thể khiến ngươi tận hứng.” Nam tử áo khoác đen cười lạnh nói.

Thẩm Lạc tự nhiên minh bạch, gia hỏa này muốn thừa dịp khí tức mình chưa ổn, pháp lực còn chưa tràn đầy, dùng mười hai Tinh Quan này tiêu hao hết pháp lực của hắn, sau đó lại tự mình xuất thủ.

“Các hạ lấy nhiều khi ít, có chút không công bằng.” Thẩm Lạc cau mày, xoa cằm nói.

“Không công bằng? Ta lạo thấy rất công bằng nha, ngươi chơi đùa cho tốt.” Nam tử áo khoác đen thấy thế, bả vai run lên, ung dung lui về sau một bước, thần sắc trêu chọc nhìn về phía Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc thấy thế, ý cười trên mặt dần dần nâng lên.

Sau đó, bàn tay hắn vung lên, trước người đại phóng kim quang, một cuốn sách màu vàng lập tức hiển hiện hư không, trên đó từng danh tự sáng lên, kèm theo là từng hư quang bóng người từ đó phù du ra, lơ lửng giữa trời.

Bất quá sau một lát, có hơn bốn mươi thân ảnh đứng ở phía trước, mà vì thủ bốn người hoặc là đầu cáo thân người, hoặc đầu gà thân người, hoặc đầu giao thân người, thình lình chính là bốn người Tâm Nguyệt Hồ, Mão Nhật Kê, Giác Mộc Giao cùng Đấu Mộc Giải.

Phía sau bọn họ còn đứng thẳng ba mươi sáu Thiên Cương binh, từng người đều thần quang sáng láng, chiến ý dạt dào. . ngôn tình sủng

“Làm sao có thể, ngươi... Trên tay ngươi vậy mà nắm giữ Thiên Sách!” Nam tử áo khoác đen kinh hãi nói.

“Hiện tại rất công bằng, đi thôi.” Thẩm Lạc không trả lời, chỉ nhếch miệng cười một tiếng, tùy ý phất phất tay.

Theo hắn ra lệnh một tiếng, hơn bốn mươi tên Thiên Binh Thiên Tướng kia đều trùng sát ra, vây mười hai tên Tinh Quan quỷ khí âm trầm kia ở trung tâm.

Nam tử áo khoác đen thấy thế, lập tức lắc mình một cái, lướt tới quỷ phiên màu đen phía trước.

Nhưng vào lúc này, trước mắt gã bỗng nhiên hoa lên một cái, thân ảnh Thẩm Lạc trong nháy mắt xuất hiện ở trước người gã, một đại thủ giống như kìm sắt đột nhiên nhô ra, chụp tới cổ của gã.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nam tử áo khoác đen cũng chỉ lướt dọc trước người, quang mang trên người lập tức vặn vẹo một trận, biến mất ngay tại chỗ.

Thẩm Lạc ở trên không, ánh mắt chợt nhìn sang bên cạnh, viền con ngươi sáng lên một vòng kim quang, khẽ cười nói:

“Ở chỗ này...”

Nói xong, trên hai chân của hắn lóe ra một trận tinh quang sáng chói, bóng người đột nhiên trở nên mơ hồ, ngay sau đó đột ngột biến mất tại chỗ, cơ hồ cùng lúc xuất hiện cách đó hơn mười trượng.

Hắn dùng Di Hình Hoán Ảnh vừa hiển hiện thân hình, vẫn như cũ nhô ra bàn tay chộp tới phía trước, lần này lại không thất bại.

Ngay lúc bàn tay hắn đưa ra phía trước, giữa không trung lưu động một trận hư quang, thân ảnh nam tử áo khoác đen vừa nổi lên, liền bị một tay hắn khóa lại yết hầu.

“Làm sao có thể?” Thần sắc nam tử áo khoác đen khó tin nói.

Chẳng qua khi gã nhìn thấy trong con mắt Thẩm Lạc lóe lên hào quang màu vàng, thần sắc vậy mà xuất hiện ngốc trệ một lát, lập tức lại lộ ra một tia giật mình.

Gã tự nhiên nhận ra một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh có thể phá hư huyễn, phân biệt thật giả kia.

Bất quá, dù sao cùng là tu sĩ Thái Ất, nam tử áo khoác đen đương nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói, trong miệng phát ra một tiếng quát nhẹ, toàn thân đột nhiên chấn động, quanh thân chợt bộc phát ra một tầng Thanh Huyền khí, va chạm về phía Thẩm Lạc.

Thanh Huyền khí gần như thực hóa, va chạm trên người Thẩm Lạc, phát ra một trận tiếng vang như kim loại, chấn động khiến quần áo Thẩm Lạc bay lên, cả người lui về phía sau một bước.

Nhưng bàn tay siết chặt của hắn không mảy may buông ra, quả thực là kéo theo nam tử áo khoác đen đi theo hắn một bước.

Thẩm Lạc vung Lục Trần Tiên lên, nện xuống nam tử áo khoác đen một roi, một thanh âm phá không nổ đùng vang lên.

Trên Lục Trần Tiên xoay quanh long ảnh, kim hắc lưỡng sắc quang mang đồng thời nở rộ, một cỗ cự lực bàng bạc lập tức đập xuống đầu vai nam tử áo khoác đen.

Cùng lúc đó, thân thể phía dưới áo khoác đen truyền đến một tiếng dã thú gào thét, một cái đầu lâu đồng sư to lớn bỗng nhiên từ vị trí bả vai vọt ra, đột nhiên va chạm với Lục Trần Tiên.

“Khanh” một tiếng kim loại giao kích vang lên, Lục Trần Tiên đập ầm ầm vào trên mi tâm đồng sư, khiến đầu lâu đồng sư kia nổ tung, ngay cả áo khoác đen trên thân cũng vỡ nát theo, lộ ra bên trong một áo lưới ô kim giáp màu ám kim.

Mà đầu lâu đồng sư kia được áo lưới ô kim giáp phủ trên, giờ phút này đã trở nên nát nhừ, mà cánh tay nam tử áo khoác đen cũng rủ xuống bên người, tựa hồ xương cốt đều đã gãy mất.

Nam tử áo khoác đen rốt cuộc phẫn nộ tới cực điểm, hắn không để ý yết hầu còn bị Thẩm Lạc bóp lấy, há miệng ra, trong miệng thình lình lộ ra răng nanh xen kẽ như răng lược, cắn xuống cánh tay Thẩm Lạc.

“Bang.”

Lại là một tiếng kim loại ma sát vang lên, cánh tay Thẩm Lạc bỗng chốc bị nam tử kia cắn nát, chảy ra máu màu vàng nhạt.

Mà nam tử áo khoác đen kia thấy máu, trong mắt lập tức sáng lên một vòng dị sắc, lập tức miệng điên cuồng hút.

Thẩm Lạc thấy huyết dịch của mình bị gã hút, lập tức buông lỏng bàn tay, lòng bàn tay bạo khởi kim quang, chấn lui gã.

Nhưng nam tử áo khoác đen lại giống ăn vào mỹ vị, lè lưỡi liếm láp vết máu ở khóe miệng, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam nhìn về phía Thẩm Lạc.

Trên bả vai tới tay gã lập tức sáng lên một tầng thanh huyền quang mang, vừa rồi chỗ đứt gãy bắt đầu nhanh chóng chữa trị.

“Không ngờ máu của ngươi lại tinh thuần mỹ vị như thế, ẩn chứa sinh mệnh lực, nếu hút sạch máu ngươi, chẳng phải ta có thể tiến giai trung kỳ sao?” Giờ phút này, thần sắc nam tử áo khoác đen bắt đầu trở nên điên cuồng.

Gã không những không mảy may tránh né, ngược lại từng bước một tới gần Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc cau mày lại, chú ý tới trên thân nam tử bắt đầu có từng tia từng sợi khí diễm màu đen bốc hơi lên, một thân khí tức vậy mà cũng bắt đầu tăng vọt.

Không bao lâu, trong hư không phía sau gã, hư ảnh cự thú bốc hơi lên khí diễm màu đen, dần dần ngưng tụ ra một đầu cự lang xanh đen cao tới ngàn trượng.

Có chút khác biệt là, mi tâm cự lang này sinh ra một con mắt dọc, hai sườn sinh ra cánh lông vũ, nhìn rất là bất phàm.

Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng có chút kinh ngạc, cảm thấy cự lang này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.

Đúng lúc này, thân thể nam tử bỗng nhiên nghiêng về phía trước, hai tay bấm thành trảo, cả người làm ra một loại tư thái như dã thú săn mồi, hai chân đột nhiên đạp xuống đất, thân thể tựa như mũi tên bắn nhanh tới.

“Thật nhanh.”

Ý niệm Thẩm Lạc vừa qua, nam tử kia đã nhào đến trước người, nâng lên một trảo vỗ xuống hắn.

Mà theo động tác của gã, cự lang sau lưng do khí diễm màu đen ngưng tụ thành kia, cũng huy động cự trảo vồ mạnh xuống đầu hắn, trong hư không lập tức vang lên thanh âm xé vải, từng đạo vết nứt không gian mắt thường có thể thấy được, lập tức hiển hiện giữa không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.