Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc ly khai sông Lệ Thủy, trước đi một chuyến đến Hồng Diệp Trấn, báo cho Tôn lão đầu là Quỷ vật đã bị khu trừ, tiếp đó khước từ lão Tôn đầu cố sức giữ lại, rồi lập tức trở về Kiến Nghiệp thành.
Vì để tránh gặp phiền phức, hắn vừa ra thôn trấn, lập tức thi triển Tà Nguyệt bộ nhanh chóng chạy đi. Kết quả vừa chạy không xa lắm thì bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái.
Thẩm Lạc chấn động, nguyệt ảnh màu trắng trên chân đại phóng, toàn bộ thân thể lập tức trở nên mờ nhạt không rõ, thân hình mang theo mấy đạo tàn ảnh di chuyển tránh ra.
Sau một khắc, cách đó bảy tám trượng hoa lên, thân ảnh của hắn lăng không xuất hiện, trong tay lại nhiều ra một tấm Lạc Lôi phù, đang tính thúc giục, động tác đột nhiên ngừng lại.
Ngay chỗ cũ hắn đứng nhiều ra một bạch diện thư sinh, vẻ mặt đang mỉm cười.
“Nguyên lai là Mã Diện tiền bối, làm ta giật cả mình.” Gánh nặng trong lòng Thẩm Lạc buông xuống, thả Lạc Lôi phù trong tay xuống.
“Khó trách ngươi dám trực diện tấn công Quỷ vật Tích Cốc kỳ, nguyên lai đây mới là đòn sát thủ của ngươi, một thân bộ pháp cũng không tệ.” Câu Hồn Mã Diện nhìn qua Lạc Lôi phù trên tay Thẩm Lạc một cái, cười hắc hắc, trên mặt lộ ra vẻ cao thâm mạt trắc.
“Nguyên lai tiền bối đã đến sớm, ngài cũng vì trục xuất Quỷ vật nơi đây mới đến?” Thẩm Lạc cười khan một tiếng, bất động thanh sắc thu Lạc Lôi phù vào.
“Đây vốn là chức trách của ta, bất quá ngươi đã làm thay giúp ta như thế, ta cũng không cần lộ diện.” Câu Hồn Mã Diện với bộ dạng thảnh thơi nói.
“Có thể làm việc cho tiền bối, là vinh hạnh của tại hạ. Bất quá Mã Diện tiền bối, vì sao gần đây phụ cận Kiến Nghiệp thành có nhiều chuyện ma quái đột nhiên phát sinh vậy?” Thẩm Lạc mỉm cười, tiếp theo chuyển chủ đề hỏi.
“Ngọn nguồn chuyện này ta cũng không rõ cho lắm, đã báo cáo chi tiết, phía trên đang điều tra. Chuyện hàng đầu, vẫn là tận lực khu trừ những Quỷ vật này, bảo trụ Kiến Nghiệp thành yên ổn. Thẩm tiểu tử, có bằng lòng giúp ta một tay không?” Sắc mặt Câu Hồn Mã Diện nghiêm túc, trước lắc đầu, sau đó nhìn Thẩm Lạc, nói.
“Đánh chết Quỷ vật chính là chuyện lợi thành lợi dân, tại hạ hiển nhiên nguyện ý. Chỉ là Tiểu Lôi phù ta tối đa cũng chỉ có thể đánh chết một ít Quỷ vật bình thường, loại Quỷ vật trình độ này, tiền bối phất tay là có thể diệt, còn phải dùng ta sao?” Thẩm Lạc nói như thế.
“Tiểu tử ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta! Ta nói lôi phù, không phải là loại Tiểu Lôi phù ngươi vừa mới đánh chết quỷ nữ kia, mà là loại vừa rồi ngươi định đối phó ta đấy.” Câu Hồn Mã Diện trợn nhìn Thẩm Lạc một cái nói.
Thẩm Lạc cười cười xấu hổ, không nói gì.
“Phù lục kia của ngươi, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là lôi phù cấp cao à? Lực lượng lôi điện chuyên khắc Quỷ vật, phù này tuyệt đối có thể giúp ta đấy.” Câu Hồn Mã Diện nói tiếp.
“Thực không dám giấu giếm, đây là Lạc Lôi phù, uy lực quả thực không nhỏ. Bất quá ta cũng chỉ có hai tấm mà thôi, e rằng không giúp được tiền bối bao nhiêu.” Thẩm Lạc thở dài một tiếng, cũng không nói ra mình có thể vẽ được Lạc Lôi phù này.
“Hảo tiểu tử, Âm Thần mà cũng dám lấy gậy trúc gõ. Ngươi cứ nói muốn chỗ tốt gì thì mới bằng lòng hỗ trợ, nói thẳng đi.” Câu Hồn Mã Diện thấy vẻ mặt Thẩm Lạc, làm gì không biết chủ ý của hắn, không khỏi cười mắng.
“Tiền bối ngài là Âm Thần địa phủ, thân gia phong phú, bảo vật rất nhiều, tuỳ ý ban cho tại hạ một kiện là được, vãn bối cũng không phải loại người tham lam.” Thẩm Lạc cười ha ha, từ chối cho ý kiến nói.
“Khá lắm tiểu tử gian xảo, thật sự là một chút thiệt thòi cũng không chịu! Ta xem trên người của ngươi ngoại trừ mấy tấm phù lục, còn lại trống không, Phù Khí cũng không có một kiện, vậy Quỷ Khiếu hoàn này thưởng cho ngươi đi.” Hai mắt Câu Hồn Mã Diện đánh giá Thẩm Lạc, lật tay lấy ra một cái vòng tròn màu đen lớn cỡ bàn tay, ném cho Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc vội vàng tiếp lấy, nhưng không biết vòng tròn này chế bằng vật gi, nhìn không lớn, lại nặng dị thường, đè tay hắn rơi xuống phía dưới. Hắn vội dùng sức mới nâng lên được.
Hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, kỹ lưỡng dò xét vòng tròn màu đen kia.
Toàn thân vòng tròn đen nhánh, kiểu dáng phi thường phong cách cổ xưa, phía trên minh khắc một vòng phù văn thật nhỏ, đang tản mát ra hắc quang nhè nhẹ.
“Quỷ Khiếu hoàn này là nhiều năm trước ta ngẫu nhiên có được một kiện Phù Khí, nói là Phù Khí kỳ thực cũng không quá chuẩn xác, nghiêm chỉnh thì vật này hẳn là bán Pháp Khí.” Câu Hồn Mã Diện mở miệng nói.
“Bán Pháp Khí?” Đuôi lông mày Thẩm Lạc nhảy lên.
“Ngươi có biết Pháp Khí là gì không?” Câu Hồn Mã Diện hỏi.
“Ta nghe người ta nói, là phù khí ẩn chứa cấm chế.” Thẩm Lạc nhớ lại lời Mã bà bà trong mộng cảnh, trả lời.
“Nói vậy cũng không sai, Pháp Khí và Phù Khí cũng không khác biệt quá lớn, bất quá tài liệu Phù Khí quá kém, không thể nào chịu được lực lượng cấm chế, đành phải dán lên các loại phù lục, dựa vào lực lượng phù lục đối địch. Quỷ Khiếu hoàn này chính là Hủ Quỷ Cốt của một đầu Tích Cốc kỳ luyện chế thành, chế thành Pháp Khí cũng dư xài. Vì vậy Luyện Khí Sư luyện chế vật này trực tiếp dùng phù văn chuyển hoá thành phù lục, khắc sâu trên Quỷ Khiếu hoàn, chế thành bán Pháp Khí này.” Câu Hồn Mã Diện gật gật đầu, giải thích.
“Thì ra là thế, lại còn có thể như vậy!” Thẩm Lạc nghe xong những thứ này, kinh ngạc lẩm bẩm nói.
“Luyện khí nhất đạo thần kỳ vô cùng, ngươi không biết cũng là bình thường! Quỷ Khiếu hoàn này vì khắc phù văn sâu trên thân, có thể giống như Pháp Khí, trực tiếp dùng lực lượng quán chú thúc giục, uy lực vượt xa Phù Khí bình thường. Bất quá có được cũng có mất, vòng này bởi vì yêu cầu quán chú Pháp lực để thúc giục, tiêu hao Pháp lực cũng rất lớn, vượt xa Phù Khí, ngươi có thể thử một chút.” Câu Hồn Mã Diện tiếp tục nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, trên mặt vốn vui vẻ, ngay sau đó lại trố mắt nhìn, nắm Quỷ Khiếu hoàn, vận khởi Pháp lực rót vào trong đó.
Phía ngoài Quỷ Khiếu hoàn toả ra một tầng hắc quang, nhưng chỉ như thế thôi.
Ánh mắt của hắn lóe lên, gia tăng Pháp lực rót vào, vòng hắc quang bên trên mới sáng lên, mà Quỷ Khiếu hoàn vốn nặng trĩu, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng bay lên.
Một tiếng vù vù, Quỷ Khiếu hoàn hội tụ hắc quang, ngưng tụ thành một quỷ đầu tối om to bằng chậu rửa mặt.
“Đi!”
Ánh mắt Thẩm Lạc lộ ra kỳ quang, huy động Quỷ Khiếu hoàn, hư không một kích về phía một cây Phong to lớn phía trước.
Quỷ đầu lập tức miệng lớn há to, phát ra một tiếng gào khóc thảm thiết chói tai, một đạo sóng âm tối mờ mịt từ trong miệng quỷ đầu phóng ra, vọt tới phía trước.
Sóng âm màu đen nhìn như không thấy, lại lộ ra một cỗ khí sắc nhọn. Những nơi đi qua làm mặt đất bị cắt ra một vết rãnh sâu, lập tức vượt qua mấy trượng đánh vào trên cây Phong to lớn.
Cây Phong ầm vang một tiếng, kịch liệt rung động. Trong phạm vi sóng âm bao phủ, những thân cây và lá cây thật nhỏ toàn bộ nổ nát bấy, hóa thành bột phấn thật nhỏ.
Thân cây Phong thô to mặc dù không vỡ vụn, nhưng vỏ cây phía trên lại rạn nứt, lộ ra thân cây tuyết trắng, trên cành cây càng xuất hiện vô số vết nứt thật nhỏ.
Toàn bộ ngọn đại thụ rung ông ông, một hồi lâu mới dừng lại.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, vừa mừng vừa sợ.
Quỷ Khiếu hoàn này quả thực rất tiêu hao Pháp lực, cơ hồ gấp mấy lần phù xoa xám trắng của hắn lúc trước, nhưng hiệu quả công kích cũng làm cho hắn cảm thấy đáng giá.