Đại Mộng Chủ

Chương 572: Chương 572: Thê lương đổ nát




Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc liếc nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn ở trần, mặt xanh nanh vàng, trên đầu hai đoàn tóc lửa, phía sau và khuỷu tay đều sinh ra vây cá. Đúng là Thủy Bích Dạ Xoa ở Đại Lịch sơn năm đó mà hắn từng gặp.

Nhưng cùng năm đó khác biệt, hiện giờ khí tức của Thanh Sất hùng hậu, đã đạt đến Đại Thừa hậu kỳ. Mà trên thân lại đầy rẫy vết thương, có thể là dấu vết của những trận chiến hung hiểm gần đây.

Thanh Sất hướng về phía Ngao Hoằng hành lễ, quan sát Thẩm Lạc một chút, trong lòng hiện ra vẻ nghi ngờ gãi đầu một cái. Gã chần chờ một lát sau rốt cục nhớ lại, không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi là!”

“Thanh Sất, không được vô lễ, bây giờ Thẩm huynh đã là Chân Tiên cảnh tu sĩ..” Ngao Hoằng cười nói.

“Chợt nhìn không có thay đổi gì, nhưng cẩn thận quan sát, thì phát hiện khí tức, khí độ, dáng vẻ này... Có thể không giống với lúc trước, lợi hại, lợi hại.” Lúc này Thanh Sất mới chú ý tới, không khỏi xoa cái cằm, lấy làm kỳ lạ nói.

Thẩm Lạc cổ tay xoay nhẹ, cầm Ngũ Cổ Thác Thiên Xoa màu bạc đưa trả trở về, mỉm cười nói:

“Thanh Sất đạo hữu, đã lâu không thấy.”

“Kiểu nói này, thật đúng là quá lâu không gặp, tưởng tượng năm đó...” Thanh Sất hai tay tiếp nhận binh khí của mình, con mắt nhìn lên, như muốn nhớ lại chuyện cũ.

Ngao Hoằng thấy thế, trong lòng biết một khi để gã mở miệng, chỉ sợ lại không dừng lại được, vội vàng ngăn cản:

“Thanh Sất, không nói chuyện phiếm nữa, long cung thế nào? Phụ vương ta người...”

“Cửu thái tử, hay người chính mình trở về xem đi bạch ngọc sách...” Thanh Sất nghe chút lời ấy, thần sắc trên mặt lập tức trở nên có chút khó coi, thở dài một tiếng nói ra.

Ngao Hoằng nghe vậy, trong lòng có chút nặng nề.

Thanh Sất thở dài, quay người đến phía trước dẫn đường, hai người Thẩm Lạc lập tức đi theo.

Đi vào cửa chính long cung, một tòa lâu ba tầng hùng vĩ chín trụ được khảm kim bạch ngọc, đã bị đánh đến đổ sụp một nửa, một đống ngọc vỡ như gạch nát ngói tàn nằm lộn xộn cạnh bên.

Mấy người Thẩm Lạc xuyên qua cửa lâu, một đường đi thẳng vào phía trong, các loại kiến trúc hai bên vốn tinh mỹ tuyệt luân, đã không có một chỗ hoàn chỉnh. Khắp tầm mắt hắn đều là đổ nát thê lương, phía trên còn dính đầy máu tươi.

“Thanh Sất đạo hữu, Lãng Sinh có khỏe không?” Thẩm Lạc thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi.

“Ngươi nói con tôm nhỏ kia ư? Nó đã không còn.” Thanh Sất nghe vậy, quay đầu nhìn thoáng qua, nói.

“Do tử trận trong trận chiến này sao?” Thẩm Lạc hỏi.

“Không có. Con tôm nhỏ tư chất tu hành bình thường, rất nhiều năm trước vẫn chậm chạp không cách nào phá cảnh. Nó thấy thọ nguyên không nhiều, quyết định thử một biện pháp hung hiểm, chỉ tiếc không thể thành công.” Thanh Sất lắc đầu, nói ra.

Thẩm Lạc nghe vậy, thì im lặng, trong lòng của hắn cũng hiểu, trên con đường tu hành luôn có ngoài ý muốn, không ai có thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.

“Không thành công cũng tốt, không cần sống ở loạn thế bực mình này.” Một lát sau, Thanh Sất bỗng nhiên cười nói.

Thẩm Lạc sau khi nghe xong, cũng không biết nên nói gì.

Bọn họ một mực đi về phía chỗ sâu của long cung, phòng ốc hai bên bị hủy hoại càng nghiêm trọng. Trong phế tích sụp đổ còn có thể nhìn thấy rất nhiều thi hài thủy duệ long cung, chứng tỏ nơi này chém giết càng thêm thảm liệt.

Ven đường bọn họ cũng có thể nhìn thấy một chút lính tôm tướng cua, đang thu thập tàn cuộc, trùng tu một chút kiến trúc còn có thể cứu vãn, đồng thời thu thập thi thể bị vùi lấp trong đó.

Đúng lúc này, bỗng nhiên phía trước có một đội nhân mã hướng phía bên này chạy tới.

Ánh mắt của Thẩm Lạc nhìn tới, thì thấy kẻ cầm đầu là một tên nam tử dáng người cao ráo, dung mạo anh tuấn. Gã mặc một bộ trường bào cổ tròn màu tím thêu vàng, bên hông treo ngọc bội hình rồng, hai tay chắp ở phía sau, thần tình trên mặt đạm mạc.

Ở phía bên phải cách nửa bước sau lưng gã, còn đi theo một nữ tử xinh đẹp mặc chiến giáp màu đỏ tươi. Dáng người của nàng có chút đầy đặn, hơi nở nang chứ không quá to lớn, phối hợp thêm ngũ quan sạch sẽ thanh tú, ngược lại có một loại mỹ cảm tương phản.

Sau lưng nữ tử cõng một thanh khoan nhận đại kiếm rất không tương xứng với dáng người, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo người nam tử cao lớn, trong mắt là không che giấu được sự mến mộ b ach ngo c s ach.

Cùng nữ tử sánh vai mà đi, là một lão già lưng còng tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền lành, mi dài rủ xuống đầu gối, gần như che khuất con mắt. Trong tay lão chống một cây thủ trượng màu xanh lục, nhìn không khác gì ông lão trên 80 tuổi của Nhân tộc.

Tại sau lưng ba người này, còn đi theo một đội lính tôm tướng cua, từng tên thần sắc ngưng trọng, tay cầm binh khí, trên thân tràn đầy sát khí.

Ngao Hoằng vừa nhìn thấy những người này, lập tức bước nhanh, nghênh đón.

“Nhị ca, Nguyên bá.” Khi tới gần, y chủ động ôm quyền nói.

Đồng thời trong lòng Thẩm Lạc cũng vang lên thanh âm của Ngao Hoằng: “Đây là Nhị ca của ta Ngao Trọng và thừa tướng Nguyên Đà của long cung.”

Thanh Sất thấy vậy, cũng vội vàng tiến lên, khom mình hành lễ.

Thẩm Lạc hơi chậm một bước, sau khi tới gần, cũng ôm quyền, nhưng không hành đại lễ.

“Cửu thái tử trở về, quá tốt rồi, Long vương gia đã chờ rất lâu, người cuối cùng cũng trở về... Lão nô, suýt chút, suýt chút nữa đã không gặp được người...” Lão giả chống thủ trượng kia, run rẩy tiến lên, ngữ khí đều có chút nghẹn ngào nói.

“Nguyên bá, đều là lỗi của ta, ta đã về trễ, thực sự hổ thẹn.” Trong lòng Ngao Hoằng thở dài, vội vàng đỡ Nguyên Đà muốn hành lễ với mình lên, có chút khổ sở nói.

“Không có gì, trở về là tốt, trở về là tốt rồi...” Nguyên Đà vỗ nhẹ tay Ngao Hoằng, con mắt có chút ướt át nói.

“Lão Cửu, sao chỉ có mình ngươi trở về? Thủ hạ ngươi và quân ngoại trú đâu?” Ánh mắt của Nam tử tên Ngao Trọng mặc tử bào nhìn thoáng qua sau lưng Thẩm Lạc, thấy không còn ai khác, kiếm mi có chút nhíu lên, lạnh lùng nói.

“Việc này chờ gặp phụ vương lại nói... Ta trước giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này là Thẩm Lạc, cùng ta kết giao nhiều năm tại bạc h ng ọc sách, nhưng vẫn không tới qua long cung làm khách, là một vị Chân...” Ngao Hoằng đối với đều này đã thành thói quen, nói ra.

Y còn chưa nói xong, đã bị Ngao Trọng chen ngang:

“Đến lúc nào rồi, còn mang ngoại nhân trở về, là ngại trong nhà còn chưa đủ loạn sao?”

Ngao Hoằng nghe vậy ngây người, thần sắc trên mặt cũng có chút không vui.

Y cùng vị Nhị ca này tuổi tác chênh lệch khá xa nên luôn không hợp nhau, nhưng luôn giữ lễ với huynh trưởng, dù bị làm khó dễ hay chế nhạo, xưa nay cũng chư từng so đo. Có điều hôm nay Thẩm Lạc bị gã khinh thường như vậy, Ngao Hoằng cảm giác mình không có khả năng nhịn nữa.

Khi y đang muốn tranh biện, thì trong lòng nghe Thẩm Lạc nhắc nhở:

“Ngao huynh, những việc nhỏ không đáng kể này không cần so đo, hay là đi gặp mặt Long vương gia đã, biết rõ ràng tình huống trước mắt rồi nói.”

Ngao Hoằng hơi chần chờ, lúc này thần sắc trên mặt mới thả lỏng xuống.

Dù thần sắc y chỉ biến hóa trong giây lát, nhưng tất cả đều rơi vào trong mắt Nguyên Đà.

Lão làm phụ tá cho Long Vương không biết bao nhiêu năm, tinh thông sự đời qua việc nhìn mặt, tự nhiên rất nhanh đã đoán được là do Thẩm Lạc khuyên can Ngao Hoằng. Lúc này lão đối với càng thêm Thẩm Lạc hảo cảm, nhẹ gật đầu với hắn, xem như chào hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.