Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Hắn vận chuyển công pháp vô danh, bấm niệm pháp quyết vung lên, ý định điều khiển hỏa thương bay lên. Nhưng hỏa thương lại không phản ứng chút nào, mặc cho hắn tăng lực thế nào cũng không có dấu hiệu bay lên.
“Xem ra hỏa thương này hẳn là pháp khí, cần tu vi Tích Cốc kỳ mới có thể thôi động.” Thẩm Lạc không tiếp tục thử nữa, cầm hỏa thương trong tay quơ qua hai lần, mũi thương xẹt qua vách đá bên cạnh.
Mũi thương hoả diễm tuỳ tiện lưu lại một vết tích cháy đen trên vách đá, nham thạch cứng rắn trước hỏa thương lại yếu ớt phảng phất như bùn.
“Không sai, không sai!”
Thẩm Lạc đại hỉ, cầm hỏa thương tới trước người nhìn kỹ.
Một cỗ cực nóng bức người từ đầu thương phát ra, đốt cho da mặt hắn thấy đau, giống như đối mặt khối sắt nung đỏ vậy.
Cánh tay hắn khẽ động, hỏa thương hóa thành một đạo hồng quang, đâm về phía vách đá phía trước.
“Xùy “
Gần nửa thân hoả thương chui vào vách đá, chỉ lưu một đoạn ngắn ở bên ngoài.
“Không hổ là pháp khí, mặc dù chỉ thúc giục một chút uy năng mặt ngoài, đã có lực phá hoại lợi hại như thế!” Cánh tay Thẩm Lạc dùng sức, rút hỏa thương trở về, nhịn không được cười ha ha một tiếng.
Đơn thuần lực công kích, thời khắc này hỏa thương đã vượt qua phù xoa mà hiệp khách trước kia đưa cho.
Pháp lực trong cơ thể hắn vốn cũng không nhiều, không thôi động hỏa thương quá lâu, rất nhanh buông nó xuống, lại cầm thanh hàn thương óng ánh kia lên.
Toàn thân hàn thương trắng như tuyết, cảm giác băng lãnh, mặc dù không rót pháp lực vào thôi động, chung quanh như cũ có một tầng hơi nước trắng mịt mờ hàn khí, nhìn dị thường lộng lẫy.
Trong mấy kiện đồ vật này thì thanh hàn thương óng ánh này là hoa lệ nhất.
Thẩm Lạc cầm hàn thương trong tay thưởng thức một hồi, chậm rãi rót pháp lực vào trong đó.
Khác với hỏa thương vừa rồi, hắn vừa mới rót pháp lực vào, trên hàn thương lập tức dâng lên một tầng bạch quang sáng tỏ. Một luồng hơi lạnh lập tức khuếch tán ra, khiến cho nhiệt độ chung quanh mát lạnh.
Trên mặt Thẩm Lạc hơi kinh ngạc, rất nhanh liền hiểu ra.
Hắn tu luyện pháp quyết vô danh chính là Thủy thuộc tính, có chút phù hợp với hàn thương này.
Trước đó thanh đoản thương kia chính là pháp khí Hỏa thuộc tính, tương khắc với thuộc tính pháp lực của hắn, thôi động lên tự nhiên phải tốn công một chút.
Hiểu rõ vấn đề, Thẩm Lạc càng thêm yêu thích mấy phần thanh hàn thương phù hợp với pháp lực của mình, vận đủ pháp lực rót vào trong đó. Hàn thương óng ánh tản ra bạch quang lập tức tăng lên gấp bội.
Nhiệt độ phụ cận lần nữa giảm xuống, trong không khí nổi lên một tầng sương mù màu trắng.
Cánh tay Thẩm Lạc vung lên, hàn thương hóa thành một đạo bạch quang, đâm vào vách đá phụ cận.
“Phốc” một tiếng vang nhỏ, đầu hàn thương óng ánh đâm vào vách đá vài tấc liền ngừng lại, nhưng trên vách đá phụ cận lại nổi lên một tầng sương trắng.
Thẩm Lạc càng xem hàn thương này càng thích, nhưng cũng không tiếp tục thôi động nữa, đặt nó qua một bên, lại cầm lên sợi kim thằng kia, cũng rót pháp lực vào.
Kết quả trên kim thằng nổi lên một tầng kim quang sáng tỏ, nhưng trừ điều đó ra, không còn biến hoá gì khác.
“Thoạt nhìn tựa như là kiện pháp khí trói buộc, cũng không biết hiệu dụng thế nào.” Thẩm Lạc nói thầm một tiếng, quăng kim thằng qua một bên, ánh mắt quét về phía ba thanh dao găm đỏ sậm cuối cùng kia.
Hắn nâng lên một thanh dao găm, rót pháp lực vào trong đó, dao găm đỏ sậm lập tức lơ lửng lên, tản mát ra một tầng quang mang đỏ sậm.
“Đi!”
Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết điểm một cái, dao găm lập tức bắn ra phía trước, trong nháy mắt vượt qua mấy trượng, “Phốc” một tiếng đính vào trên vách đá, cũng không lút đến chuôi đao.
Hắn bấm niệm pháp quyết một cái, dao găm đỏ sậm lập tức từ trên vách đá bay ra, bay vụt quay về, dừng ở trước người hắn.
“Thao túng dao găm này lại dễ hơn nhiều so với phù xoa kia.” Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Vừa rồi hắn điều khiển thanh dao găm này, liền có loại cảm giác như điều khiển cánh tay, hoàn toàn không giống thao túng phù xoa trước đó, nơm nớp lo sợ, sơ ý một chút, phù xoa sẽ mất linh rơi xuống.
Thẩm Lạc có chút không dám tin tưởng, lần nữa bấm niệm pháp quyết điều khiển dao găm, để nó bay mua xung quanh người, bay lên bay xuống, giống như đang chỉ huy cánh tay của mình, vô cùng dễ dàng.
Pháp lực trong cơ thể hắn không nhiều, trải qua thử liên tiếp, đã đến đáy, liền thu hồi dao găm lại
“Kỳ quái, ta điều khiển phù khí sao đột nhiên trở nên dễ dàng như vậy, còn có trước đó chiến đấu với Hồ Yêu, sử dụng khống thủy thuật dễ dàng trình độ vượt xa thực tế, còn có Tiểu Lôi Phù...” Trong lòng của hắn nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thu hồi đoản thương, kim thằng, dao găm lại, ánh mắt thoáng nhìn thi thể Ngô Phá Giáp, lại buông những vật đoản thương này xuống.
“Ngô thống lĩnh, ngươi bị yêu vật phụ thể mà chết, phơi thây không rõ, ta giúp ngươi nhập thổ vi an, coi như thù lao lấy mấy món pháp khí này đi.” Thẩm Lạc ôm thi thể Ngô Phá Giáp, bỏ vào một cái hố to bên cạnh.
Vào thời khắc này, “Lạch cạch” một tiếng, một cái bao vải từ trên thân Ngô Phá Giáp rớt xuống.
“A, đây là vật gì?” Thẩm Lạc trước buông thi thể Ngô Phá Giáp xuống, sau đó nhặt lên bao vải kia, mở ra xem.
Trong bao vải đựng ba bình thuốc, trắng, lam, vàng, trên bình thuốc màu trắng dán nhãn là ba chữ nhỏ “Tích Cốc Đan“.
“Tích Cốc Đan!” Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên.
Trong Xuân Thu quan có loại đan dược này, hắn đã nghe từ Bạch Tiêu Thiên, nghe nói phục dụng một hạt là có thể một ngày không đói, so với ăn ngũ cốc hoa màu còn tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Lạc mở nắp bình ra, phát hiện trong bình là từng hạt đan dược nhỏ chừng đầu ngón tay, màu ngà sữa, có chừng mấy chục hạt, một cỗ mùi hương đan dược phả vào mặt.
Hắn rơi xuống động quật dưới lòng đất này không biết đã qua bao lâu rồi, bụng vừa vặn hơi đói, liền đổ ra một hạt, ngửa đầu ăn vào.
Lấy sự nghiên cứu của hắn về đan dược, chỉ nghe dược khí này liền biết chính là đan dược có ích vô hại, cho nên mới dám yên tâm ăn.
Đan dược vào bụng hoà tan, hóa thành một cỗ hơi ấm tràn ngập ra, cảm giác bụng đói lập tức biến mất không còn tăm tích. Thay vào đó, là một loại cảm giác no đầy rất nhỏ.
“Không sai, quả nhiên là linh đan diệu dược.” Thẩm Lạc mừng thầm trong lòng, đậy nắp bình lại.
Trên hai cái bình thuốc khác không dán nhãn hiệu, Thẩm Lạc mở hai nắp bình ra, phát hiện trong bình thuốc màu lam là một viên đan dược toàn thân oánh lam, lớn chừng ngón cái, tản mát ra một cỗ mùi thuốc nồng nặc, dược khí hoàn toàn khác biệt với Tích Cốc Đan thanh đạm.
Mà trong bình thuốc màu vàng là hai viên đan dược màu xám bạc, mang theo một cỗ hương vị cay độc.
Thẩm Lạc kết hợp kiến thức lịch duyệt của mình, phỏng đoán hai loại đan dược này trân quý vượt xa Tích Cốc Đan, chỉ là dược hiệu cụ thể của chúng thì không rõ.
Trong bao, ngoại trừ ba bình đan dược, còn có bốn tấm phù lục, một ít ngân lượng, cùng một khối lệnh bài màu tím.
Bốn tấm phù lục, trong đó hai tấm giống như hôi phù dán trên dao găm đỏ sậm, phía trên màu sắc phù văn sáng rõ, hiển nhiên vẫn chưa dùng qua. Dịch tại bạch ngọc sách. Về phần hai tấm phù lục kia, một tấm là phù lục xích hồng lúc trước Ngô Phá Giáp dùng để phá huyễn thuật Tam Mục Yêu Hồ. Cuối cùng là một tấm phù lục màu vàng, phía trên phù văn có chút huyền ảo, không biết công dụng là gì.
Bởi vì không ít phù lục chỉ có hiệu lực duy nhất một lần, bây giờ thể nội pháp lực hắn đã tới đáy, nên không nếm thử.
Về phần những ngân lượng kia, hắn nhìn lướt qua thì không để ý đến nữa.
Thẩm Lạc lấy khối lệnh bài màu tím sau cùng lên xem, một mặt lệnh bài minh khắc một đồ án đầu hổ, mặt kia là hai chữ triện “Định quốc“.