Đại Mộng Chủ

Chương 466: Chương 466: Thử phù




Dịch: Độc Lữ Hành

Bộ pháp dưới chân Thẩm Lạc lóe lên, một mảnh ánh trăng chớp động sáng tối, thân ảnh trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Sau đó bỗng dưng lóe lên, xuất hiện ở sau lưng Ngân Giáp Thiên Binh kia.

Thiên binh phản ứng cũng cực nhanh, thân eo lù lù bất động, trường thương trong tay lại phát ra một tiếng như long ngâm, nửa người trên đột nhiên vặn chuyển, đầu thương cũng theo đó đột ngột đâm ra sau, đúng là dùng một chiêu hồi mã thương cực kỳ đẹp mắt.

Trên mũi thương đột nhiên hiện ra một vòng xoáy tuyết trắng, ở trong hàn khí lành lạnh, thẳng đến tim Thẩm Lạc.

Khí thế Thẩm Lạc lao tới trước mau lẹ, muốn tránh né cũng đã không kịp, chỉ có thể chợt quát một tiếng, ra sức vận khởi công pháp Hoàng Đình Kinh, tứ long tứ tượng lực đặt lên toàn thân, tay vung roi ra liền thu lại, tay kia hóa thành một cái long trảo khổng lồ, bắt lấy mũi thương.

“Tranh” một tiếng duệ minh.

Trường thương màu bạc đột nhiên đính trên vuốt rồng bàn tay, vòng xoáy mũi thương kịch liệt xoay tròn, một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được vặn vẹo từ đó truyền ra, ở trong mang theo trận trận lực hàn khí xuyên thấu cực mạnh, đánh tới Thẩm Lạc.

Cánh tay Thẩm Lạc truyền đến tiếng vang “Ken két”, một tầng băng tinh tuyết trắng từ tâm trảo lan tràn ra, rất nhanh đông kết toàn bộ cánh tay hắn vào, trận trận hàn ý thấu xương không ngừng rót vào cốt tủy.

“Mặc dù tiến giai Ngưng Hồn kỳ, nhưng thọ nguyên của ta so với tu sĩ vẫn ít đến thương cảm, cũng không thể dễ dàng thất bại như vậy.” Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.

Đang cân nhắc, hai mươi đầu pháp mạch thể nội hắn đồng thời tỏa ra ánh sáng, một cỗ sóng pháp lực cường đại không gì sánh được khuấy động ra, cánh tay vuốt rồng cũng theo đó đột nhiên chấn động, trận trận quang mang thấu thể ra, chấn vỡ tất cả hàn băng.

Vuốt rồng Thẩm Lạc vọt tới trước một trảo, kéo lấy thanh trường thương màu bạc kia, đột nhiên kéo một cái, Ngân Giáp Thiên Binh kia liền bị lực kéo to lớn kéo tới trước người hắn, tay kia nắm chặt Lục Trần Tiên, lập tức đập xuống đầu gã.

Ngân Giáp Thiên Binh thấy rút trường thương về không kịp, đành phải buông tay, hai tay giao thoa đón đỡ phía trên đầu.

“Ầm” một tiếng vang trầm.

Trên Lục Trần Tiên nổ tung hắc quang, hai tay Ngân Giáp Thiên Binh theo âm thanh đứt ra, đầu cũng bị nện đến nát nhừ, thân thể dần dần tiêu tán ra, từ trong bắn ra một đạo bạch quang, bay vào thể nội Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc cảm thụ được đoàn bạch quang kia dung nhập vào trong thần hồn của mình, chưa kịp tế sát, đã quay trở về đại điện màu vàng óng.

Giờ phút này, hắn đã thu hồi Long Tượng lực, cúi đầu nhìn thoáng qua tay trái của mình, chỉ thấy trên cánh tay dưới ống tay áo là một mảnh ứ đỏ, bên trong còn có từng tia từng sợi hàn khí xoay quanh, cũng không tiêu tán.

“Bây giờ mạng này dễ mất, lần sau chiến đấu phải cẩn thận hơn chút, cho dù bây giờ tu vi tăng vọt, kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn có chút khiếm khuyết.” Thẩm Lạc nhớ lại một chiêu hồi mã thương vừa rồi của Thiên Binh, lòng vẫn còn sợ hãi âm thầm suy nghĩ.

Nhưng vào lúc này, trước người hắn cách đó không xa, kim tháp trong tay Kim Giáp Thiên Tướng sáng lên quang mang, lại một viên đan dược màu vàng bắn ra, bay tới phía hắn.

Thẩm Lạc tiếp được kim đan, ý niệm trong lòng khẽ động, quay người đi ra đại điện.

Đi ra ngoài điện, hắn nhìn quanh phía dưới một chút, lại không nhìn thấy thân ảnh Ngao Hoằng, liền trở lại trước bậc thang ngồi xuống, thả viên đan dược kia vào trong miệng, nuốt xuống.

Tu hành một hồi, trên cánh tay Thẩm Lạc lưu lại hàn khí bị đuổi đi sạch sẽ, pháp lực thể nội lại tăng lên một chút, chỉ là bình cảnh Đại Thừa hậu kỳ vắt ngang ở nơi đó, tựa hồ khoảng cách đột phá còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa.

Thẩm Lạc khôi phục xong, cũng không sốt ruột đứng dậy vào đại điện khiêu chiến, mà ngồi dưới đất suy nghĩ.

Trước kia hắn không cảm thấy thời gian nhập mộng trân quý, mỗi lần đều muốn mau chóng giải quyết vấn đề trong mộng cảnh, muốn sớm trở lại hiện thực, nhưng hôm nay hắn mới ý thức được, thời gian nhập mộng kỳ thật với hắn chính là một bút tài phú to lớn.

Trong hiện thực, sở dĩ hắn có thể lấy tốc độ tu hành vượt xa tốc độ của người tu hành bình thường, có thể nắm giữ các loại phù lục cao giai “Lạc Lôi Phù” và “Toái Giáp Phù”, toàn dựa vào trong mộng cảnh không ngừng thể nghiệm.

Cho nên lần này, Thẩm Lạc quyết định không vội rời khỏi mộng cảnh, hắn muốn tranh thủ khoảng thời gian này góp nhặt nhiều thêm kinh nghiệm.

“Mã Tú Tú vẫn luôn muốn ta vẽ một tấm phù cao giai “Ức Mộng Phù” cho nàng, nếu thật sự có thể học được phù này, nhất định có thể bán tại Tụ Bảo đường với cái giá không tệ.” Thẩm Lạc xoa nhẹ cằm, thì thào nói ra.

Hắn sở dĩ ưu tiên nghĩ đến việc này, một là vì Mã Tú Tú từng nhiều lần ở trước mặt hắn nhắc qua, một chuyện khác là phù này hết sức đặc thù, không cần lá bùa cao giai, cũng không cần phù mặc đặc thù, chỉ là lực lượng thần hồn quá mức nghiêm ngặt.

Nếu người bình thường, tự nhiên rất khó vẽ phù này, nhưng đối với Thẩm Lạc trong mộng cảnh, thiên tư trác tuyệt, lại có lực lượng thần hồn cường đại, đoán chừng sẽ không quá khó.

Thẩm Lạc nghĩ đến đây, lập tức lấy ra Thất Tinh Bút, bàn tay khẽ vuốt trên đó, lại lấy ra một xấp dày lá bùa màu vàng, cùng một bình nhỏ phù mặc chu sa.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hắn nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận nhớ lại chi tiết Ức Mộng Phù.

Sau một lát, hai mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên mở ra, dựng thẳng hai ngón tay điểm phía trước, mấy tấm phù vàng bên cạnh “Soạt” một tiếng vang nhỏ, tự bay lên, như bài binh bố trận lơ lửng trước người hắn.

Trước người Thẩm Lạc không có bàn, cũng chỉ có thể nhấc lên Thất Tinh Bút, vẽ bùa giữa trời.

Ngòi bút hắn điểm nhẹ trên lá bùa, hai mắt lần nữa nhắm lại, ánh mắt đã rơi vào trong thức hải của mình, trong đó gió êm sóng lặng, một mảnh tường hòa, thần hồn biến thành tiểu nhân giống như hắn, đang khoanh chân ngồi ở trong đó.

Tâm niệm Thẩm Lạc chuyển động, thần hồn tiểu nhân giống hắn nâng lên một tay, chỉ là trong tay không có bút, liền chập ngón tay lại như dao, khắc họa lên hư không.

Theo cổ tay của hắn chuyển động, một sợi lực lượng thần hồn như tơ từ đầu ngón tay hắn chảy xuôi ra, như bút mực vẽ tranh, ở trong hư không uốn lượn lưu động, rất nhanh ngưng ra gần nửa đường cong phù văn.

Chỉ là lấy lực lượng thần hồn vẽ phù lục, cuối cùng không giống bút mực viết, trong lòng Thẩm Lạc hơi nổi sóng, hồn lực đầu ngón tay đột nhiên ba động một chút, trung tâm đường cong phù văn vốn trôi chảy, lập tức xuất hiện một cục u đen.

Mà bên ngoài thức hải, lá bùa treo ở trong hư không kia, tức thì bị Thất Tinh Bút trong tay Thẩm Lạc điểm thấu, đâm ra một lỗ thủng.

Thẩm Lạc mở hai mắt ra, nhìn kỹ lại phù văn vẽ trên lá bùa vàng kia, đơn giản tựa như là con trẻ vẽ xấu, nào có nửa điểm thần khí phù văn?

Đối với điều này, trong lòng Thẩm Lạc đã sớm dự đoán, nếu Ức Mộng Phù thật dễ vẽ như vậy, tài liệu lại nhiều, chỉ sợ đã sớm biến thành bùa chú bình thường rồi.

“Lại đến.”

Thẩm Lạc nói nhỏ một tiếng, hai mắt khép hờ, lần nữa nhấc cánh tay lên, lấy thần niệm dẫn, vẽ tiếp.

...

Trong kim tháp này, thời gian trôi qua không biết bao lâu, Thẩm Lạc cũng không biết mình đã thử vẽ bùa bao lâu, chỉ biết là lần trước mắt này hắn đã vẽ lần thứ hai trăm chín bảy lần rồi.

Trong thức hải, hai mắt thần hồn tiểu nhân ngưng lại, mặt biểu lộ nghiêm túc, nâng lên một bàn tay dừng ở giữa không trung thật lâu không thấy động đậy, tựa hồ gặp phiền toái gì đó.

Trước người nó ngưng tụ thành phù văn đã thành hình hơn phân nửa, vị trí chỗ ngừng chính là một chỗ đường vòng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.