Đại Mộng Chủ

Chương 312: Chương 312: Tình thế nguy hiểm




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Hai tay Thẩm Ngọc kết pháp ấn trước người, đưa tay vẫy một cái, giữa hư không lập tức có hơi nước ngưng kết, hóa thành mấy chục đạo thủy tiễn xuyên ra, bắn về phía vài đầu Thi Quỷ đang xông lên phía trước.

“Ầm ầm ầm...”

Một trận âm thanh thanh thúy như mưa rơi trên lá chuối vang lên, vài đầu Thi Quỷ xông lên đầu tiên nhao nhao ngã xuống mặt đất.

Nhưng ngay sau đó, hai đầu Thi Quỷ trong đó bò lên, lần nữa vọt tới bên này.

Ánh mắt Thẩm Ngọc ngưng tụ, bàn tay lần nữa hất lên, lại là hai đạo thủy tiễn bắn ra.

Giữa hư không, hai đạo lam quang chợt lóe lên, trên đầu hai con Thi Quỷ theo âm thanh phá vỡ hai lỗ thủng, u lục quang mang trên mắt chợt tắt, xuội lơ ngã trên mặt đất, không còn động đậy nữa.

“Chỗ yếu hại của bọn nó là trên đầu, chỉ có chém rụng đầu lâu hoặc bắn xuyên qua đầu nó mới có thể triệt để diệt sát chúng.” Thẩm Ngọc lần nữa quát lớn.

Nói xong, nàng đưa tay qua bên hông kéo một cái, trường sa màu thủy lam vây quanh đai lưng được nàng cởi ra, cổ tay rung lên, giống như một đạo sóng nước lao thẳng về phía đội ngũ Thi Quỷ.

Những người Thẩm gia thấy thế, lấy binh khí từ bên người xuống nắm trong tay, có người lấy từ trong ngực ra phù khí khu động, đợi Thi Quỷ tới gần một chút, nhao nhao xông tới, chém giết cùng nhau.

Trong phế tích cổ trạch, Thẩm Hoa Nguyên tụ tập đám người Thẩm gia còn lại trong một gian phòng, bảo tồn coi như hoàn hảo, cởi tất cả ngựa ra khỏi xa giá, đuổi chúng ra ngoài sân nhỏ.

Gã cùng cùng một vị tu sĩ khác là Thẩm Thuyên, một trước một sau bảo vệ mọi người ở giữa.

Đúng lúc này, gã bỗng nhiên nhớ lại, vừa rồi chỉ lo tập trung những người Thẩm gia không tu hành, do vội vàng nên quên mất Thẩm Lạc ở cách xa đám người.

“Thẩm Thuyên, ngươi ở đây chờ một lát, ta đi đem Thẩm Lạc kia tới.” Thẩm Hoa Nguyên do dự một chút, nói.

“Gia chủ, một mình ta, sợ là khó mà bảo vệ mọi người được. Nếu hắn là người tu hành, hẳn là có sức tự vệ.” Thẩm Thuyên có lòng nhưng không đủ lực nói.

“Người kia tuy cũng là kẻ tu hành, nhưng thân đang chịu trọng thương, tu vi chưa khôi phục, đơn độc ở bên ngoài thực sự nguy hiểm. Thẩm gia chúng ta không thể thấy chết không cứu.” Thẩm Hoa Nguyên cau mày nói.

“Đại tiểu thư đã đã cứu hắn một lần, chúng ta, chúng ta cứu đã đủ...” Thẩm Thuyên vội vàng nói.

Thẩm Hoa Nguyên nghe vậy, thần sắc do dự, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ lời nữ nhi nói lúc trước. Nếu Thẩm Lạc này là tu sĩ Ngưng Hồn kỳ, vậy chờ hắn khôi phục tu vi, coi như có ý nghĩa trọng đại với Thẩm gia.

Thấy Thẩm Hoa Nguyên còn đang do dự, Thẩm Thuyên nhịn không được lại khuyên nhủ: “Gia chủ, trước ngài xem một chút tình huống trong phòng này...”

Thẩm Hoa Nguyên nghe vậy, chậm rãi cúi đầu, quét mắt nhìn trong phòng.

Trước mắt, chen chúc ngồi xổm mười người, có nam có nữ, tất cả đều là thanh niên trai tráng trẻ trung khoẻ mạnh cùng hài đồng tuổi còn nhỏ. Bọn họ bất quá là một phần nhỏ người trong Thẩm thị trong gia tộc.

Mà rất nhiều người trong tộc, nhiều người già yếu, lúc thành bị phá, chủ động hoặc bị động lưu lại, tặng cơ hội sinh tồn cho những người trước mắt này.

Bảo vệ những người này, cũng chính là bảo vệ tương lai Thẩm gia.

Thẩm Hoa Nguyên nhìn thần sắc kinh hoảng trên mặt bọn họ, trong mắt còn sót lại vẻ chờ mong, chỉ có thể trùng điệp thở dài một tiếng, im lặng trở về bên tường, đứng chắp tay.

Thẩm Thuyên thấy thế, thở dài một hơi. Bỗng nóc nhà trên đỉnh đầu gã “Ầm” một tiếng, phá vỡ ra một cái lỗ lớn.

Một đầu Thi Quỷ thân hình cao hơn bình thường gấp đôi từ trên trời giáng xuống, phá toái gạch ngói tạo ra khói bụi mịt mù, nện thẳng lên người Thẩm Thuyên, làm cho gã bất tỉnh.

Mọi người trong phòng nhất thời kinh hãi, tất cả đều kinh hoảng đứng lên, như con ruồi chạy loạn.

Trong lòng Thẩm Hoa Nguyên căng thẳng, một chưởng vung ra, đánh cho cửa phòng đã sớm mục nát thành bột mịn, quát với đám người:

“Mau chạy ra ngoài cửa.”

Đám người Thẩm gia thét lên liên tục, trong lúc nhất thời loạn như cào cào.

“Không được loạn!”

Thẩm Hoa Nguyên bất đắc dĩ hét lớn, đành phải một bước tiến lên, túm lấy tay hai người xông loạn, hai tay vung mạnh ném ra ngoài.

Mọi người thấy thế, lúc này mới vội chạy ra phía ngoài cửa.

Thi Quỷ rơi vào trong phòng, đâu để những huyết thực đưa đến miệng chạy mất, đại thủ với móng tay vừa dài vừa nhọn thuận thế chụp tới một đứa bé Thẩm gia.

Đứa bé kia lảo đảo cơ hồ muốn té ngã, mắt thấy sẽ rơi vào tay Thi Quỷ.

Lúc này, trong đại điện bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng tuyết trắng, một tiếng lôi minh “Ầm ầm” nổ vang. Một đạo lôi quang từ hư không rơi xuống, đánh trúng cánh tay Thi Quỷ kia.

Trên cánh tay Thi Quỷ vang lên thanh âm “Xuỳ xuỳ”, nổ tung ra một lổ thủng nhìn thấy mà giật mình, bên trong toát ra một cỗ khói xanh, tản mát ra trận trận mùi hôi thối, đồng thời có đại lượng hủ dịch màu đen chảy ra.

Nó vốn là thứ thuộc về Âm Quỷ, e ngại nhất chính là lôi điện, trong miệng cuồng hống một tiếng, trong đôi mắt u lục tràn đầy vẻ phẫn hận, lại không dám tiếp tục công kích, mà quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoa Nguyên.

Một tên thanh niên yếu ớt Thẩm gia thừa cơ cúi người, một tay ôm lấy đứa bé kia, vọt ra ngoài viện.

Thẩm Hoa Nguyên ném ra tấm Tiểu Lôi Phù kia xong, lại lấy từ trong ngực ra một thanh tiểu kiếm xích hồng dài cỡ bàn tay, dán một tấm bùa vàng lên trên, rồi ném lên.

Chỉ thấy trên tiểu kiếm xích hồng kia sáng lên quang mang, trong nháy mắt phồng lớn đến hai thước, toàn thân loé lên quang mang nóng rực, bắn thẳng tới đầu lâu Thi Quỷ.

Thi Quỷ thấy thế, trong miệng kêu to một tiếng, nâng lên cánh tay còn sót lại, năm ngón tay như móc câu bắt một cái, gắt gao chộp lấy phù kiếm xích hồng kia.

Trên phù kiếm xích hồng lập tức đại phóng hồng mang, ở trong tản ra quang mang nóng bỏng càng ngày càng thịnh, mũi kiếm và khô trảo Thi Quỷ ma sát kịch liệt, trong lúc nhất thời giằng co không xong, không bên nào làm gì được bên nào.

Thẩm Hoa Nguyên nhíu chặt lông mày, trong lòng mong bọn Thẩm Ngọc sớm một chút phát hiện dị trạng bên này, tranh thủ thời gian chạy tới.

Nhưng trời không toại lòng người, không đợi bọn người Thẩm Ngọc trở về, vách tường trong phòng lại ầm một tiếng vỡ toang, từ đó xông ra một đầu Thi Quỷ hình thể to lớn hơn, người đầy bụi đất đánh tới Thẩm Hoa Nguyên.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang trầm!

Thẩm Hoa Nguyên cảm thấy như bị một ngọn núi nhỏ đập trúng, thân thể bay ngang ra sau, đụng gãy một cây cột trụ, như bao tải rách ngã ở giữa sân.

Gã ráng chống đỡ đứng lên, lại nhịn không được “Phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Đám người Thẩm gia vừa mới chạy trốn ra ngoài viện, thấy Thẩm Thuyên không rõ sống chết, gia chủ lại bị đánh cho miệng phun máu tươi, đều sợ hãi vạn phần. Bọn nhỏ càng nhịn không được khóc lớn oa oa, thêm nữa trong viện ngựa bị chấn kinh gào hí không ngừng, trong lúc nhất thời loạn tùng phèo.

Lúc này, hai đầu Thi Quỷ cũng mạnh mẽ vọt ra, không cho Thẩm Hoa Nguyên cơ hội thở dốc, một tên vọt tới gã, một tên thì nhào về phía những người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.