Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Chính vì Thiên Đình chuẩn mực sâm nghiêm, ngôn xuất pháp tùy, mới có thể thống lĩnh Tam Giới. Kính Hà Long Vương nếu tuân thủ thiên quy, sao lại mất mạng chứ?” Ngao Quảng thở dài một tiếng, nói.
“Tốt cho câu chuẩn mực sâm nghiêm, Kính Hà Long Vương phạm pháp là chết chưa hết tội, vậy Tam đệ chúng ta thì sao?” Nghe lời ấy, Ngao Nguyệt tựa hồ bị kích động cực lớn, lập tức ngẩng đầu lên, lớn tiếng chất vấn.
Mọi người đều biết, Tam đệ chính là Tam thái tử Ngao Bính mà Long Vương Ngao Quảng đã từng sủng ái nhất.
Thần sắc Ngao Quảng ảm đạm, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
“Tam đệ phạm vào tội gì? Bất quá là ngăn trở ấu tử Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh vui đùa ầm ĩ Đông Hải, phòng ngừa gọi gió hô sóng gây tai họa bách tính trên bờ, lại bị hắn tàn nhẫn sát hại, còn rút đi gân rồng, không được toàn thây. Đến mức long hồn không có chỗ để về, cuối cùng phiêu tán trong gió biển.” Hai mắt Ngao Nguyệt phiếm hồng, càng nói thần sắc càng kích động.
Ngao Hoằng chau mày, có chút không đành lòng, muốn khuyên can Ngao Nguyệt nói tiếp.
Thế nhưng chờ gã mở to miệng, lại phát hiện chính mình cũng không biết nên nói cái gì.
“Năm đó Thiên Đình mặc kệ không quan tâm, nếu không phải chúng ta dẫn biển bức bách, Na Tra kia sẽ tự sát tạ tội sao? Nhưng cho dù như thế, cuối cùng hắn vẫn được Thái Ất chân nhân cứu lại, còn Tam đệ ta thì sao? Hồn phi phách tán, đi đâu tìm? Đây chính là chuẩn mực sâm nghiêm của Thiên Đình sao? Bất quá là lấn ép Tứ Hải Long Cung chúng ta không ai dám phản kháng mà thôi.” Ngao Nguyệt gần như gầm thét lên.
“Nói bừa, ngươi có biết năm đó Na Tra cũng là hồn không có chỗ theo, mẹ hắn từng nặn tượng bùn chân thân cho nó, muốn giúp nó thu liễm thần hồn. Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh vì bảo vệ công chính, từng tự tay đập nát tượng thần.” Ngao Quảng trách mắng.
“Làm bộ làm tịch mà thôi, cũng chỉ có phụ vương ngài tin tưởng. Ha ha... Hiện tại tốt rồi, dưới đồ đao Ma tộc, Thiên Đình, nhân gian, long cung... Tất cả nơi này, rốt cuộc được chân chính công bằng.” Ngao Nguyệt cười khổ nói.
“Ngươi làm những thứ này, chính là vì lôi kéo long cung bị hủy diệt cùng ngươi sao?” Thần thái trong mắt Ngao Quảng ảm đạm từng chút một, chậm rãi hỏi.
“Phụ vương, ngài vẫn chưa rõ sao? Tiếp tục dựa vào nơi hiểm yếu chống lại Ma tộc mới là triệt để bị hủy diệt, bây giờ Tam Giới suy thoái, long cung chúng ta căn bản không ngăn cản được Ma tộc. Ngài nếu vẫn chấp mê bất ngộ như thế, mới làm cho Long tộc đoạn tuyệt truyền thừa, đi hướng hủy diệt.” Khuôn mặt Ngao Nguyệt bi thương, nói.
“Ngươi muốn cha từ bỏ cơ nghiệp tổ tông, từ bỏ vinh quang tiên tổ, từ bỏ sứ mệnh đã từng, đầu nhập vào dưới trướng Ma tộc sao?” Thần sắc Ngao Quảng đắng chát, hỏi lại.
“Ta cảm thấy mình không thể thuyết phục được ngài, mới định phóng thích Ma tộc trong Long Uyên, lấy thế buộc ngài từ bỏ ý định chống lại. Chỉ là không ngờ, vị Thẩm đạo hữu này vậy mà có thể chém giết Vũ Sư. Thôi, về sau Long tộc cùng Đông Hải thủy duệ như thế nào, ta cũng không cần quan tâm nữa.” Ngao Nguyệt lắc đầu nói.
Nói xong, nàng bỗng nhiên giơ tay lên, chập ngón tay lại như dao, trên bàn tay sáng lên phong mang màu bạc, chém ngang đến đầu lâu của mình.
Đám người thấy thế kinh hãi, nhưng căn bản không kịp ngăn cản.
Lúc này, chợt có một đạo tật phong hiện lên, ánh trăng xán lạn ngời ngời vẩy xuống, thân hình Thẩm Lạc trong nháy mắt lướt ngang đến bên cạnh Ngao Nguyệt, một tay chụp lấy cánh tay của nàng, gắt gao nắm chặt, khiến nàng không cách nào tránh thoát.
“Rốt cuộc vận mệnh Long tộc thủy duệ như thế nào, không sống tiếp làm sao biết được? Không nhìn thấy... Làm sao ngươi biết sai ở chỗ nào?” Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng lại, chậm rãi nói.
Ngao Quảng thấy thế, nâng lên một tay bóp một cái pháp quyết, điểm tới Ngao Nguyệt.
Trong hư không, có tiếng long ngâm vang lên, từng hư ảnh vuốt rồng trống rỗng hiển hiện, chia ra đánh vào rất nhiều khiếu huyệt trọng yếu trên thân Ngao Nguyệt.
Trong miệng nàng kêu rên mấy tiếng, khóe miệng có một vệt máu chậm rãi chảy ra, khí tức trên thân vậy mà suy yếu theo.
“Vi phụ đã phong ấn tu vi của ngươi, ngươi đi vào trong Long Uyên hảo hảo suy nghĩ lại, nếu có một ngày Ma tộc mang ngươi ra thấy ánh mặt trời, đó chính là ngươi đúng, nếu không phải... Ngươi cứ đợi ở bên trong đi.” Ngữ khí Ngao Quảng không lưu loát nói.
Nói xong, gã phất phất tay, sai người áp giải nàng đi, đưa vào tầng cuối Long Uyên.
Ngao Nguyệt bị mang đi xong, trong đại điện thật lâu không thể bình tĩnh, đến khi Ngao Quảng đưa tay lăng không ấn xuống một cái, mọi người mới an tĩnh lại.
“Lần này long cung gặp nạn, không ngờ là hoạ từ trong nhà, bản vương khó thoát tội, vị trí Long Vương này đến lúc phải nhường lại rồi, Ngao...” Ngao Quảng ngồi thẳng người, chậm rãi nói.
Chỉ là gã đang nói, liền bị Ngao Trọng cắt ngang: “Phụ vương, trước khi ngài tuyên bố việc này, hài nhi có lời muốn nói.”
“Ngươi nói đi.” Ngao Quảng do dự một chút, nói.
Mọi người ở đây đều cho là Ngao Trọng muốn tranh thủ nói lời có lợi cho mình, nhưng lại nghe gã nói:
“Phụ vương, trải qua chuyến đi Long Uyên lần này, hài nhi cũng đã nhìn ra, ngay cả người ta yêu cũng không bảo vệ được, ngược lại hại nàng mất mạng vì ta, làm sao bảo hộ long cung, che chở Đông Hải được? Ta đích xác cũng không phải là nhân tuyển tốt nhất kế thừa chủ long cung, Cửu đệ mới thật sự là người kế thừa đại thống.”
Gã vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không rõ gã tại sao lại chủ động từ bỏ.
“Lúc trước sở dĩ có thể thành công đoạt lại long cung, không phải là vì ta thiện chiến, mang theo bộ hạ đuổi Ma tộc. Mà là vì đông đảo Ma tộc cùng thuỷ quân Lô Hoa cung Cửu đệ mang tới, đều đã bị Côn Bằng cự yêu thôn phệ. Mà Tam Thủ Ma Giao kia thì bị Cửu đệ liên thủ với Thẩm đạo hữu đánh chết, cho nên bọn hắn mới thật sự là người cứu vớt long cung.” Tiếp theo, Ngao Trọng kể lại chân tướng gã biết được trong Long Uyên.
Đám người nghe xong, lúc này mới minh bạch, bọn người Giải tướng quân lúc trước phản đối Ngao Hoằng kế vị cũng đều bắt đầu cải biến thái độ.
“Thống lĩnh Đông Hải cũng không phải là chuyện dễ dàng, vị trí này áp lực cùng trách nhiệm càng lớn, một mình Hoằng nhi cũng chưa chắc có thể làm tốt. Trọng nhi, ngày sau ngươi phải phụ tá hắn cho tốt.” Ngao Quảng nghe vậy, chậm rãi nói.
Nói xong, ánh mắt gã từ từ đảo qua Ngao Hoằng, cùng Ngao Trọng, lại rơi vào trên thân Thẩm Lạc, đánh giá hắn một phen, trong mắt lóe lên một vòng dị sắc.
“Hài nhi tuân mệnh.” Ngao Trọng ôm quyền nói.
“Ngao Hoằng nghe lệnh, từ hôm nay trở đi ngươi chính là Long Vương Đông Hải đời tiếp theo, gánh vác sứ mệnh thống ngự Đông Hải, đối kháng Ma tộc, dù thiên thời đã loạn, địa lợi không tiện, cũng phải dẫn đạo thiên hạ vận tải đường thuỷ, tận lực cứu vớt chúng sinh.” Ngao Quảng tuyên bố.
“Hài nhi lĩnh mệnh.” Ngao Hoằng ôm quyền nói.
“Nguyên lão, chuẩn bị, ba ngày sau, mở lại Thăng Long Đài, truyền thừa Tổ Long hồn.” Ngao Quảng vịn long liễn, chậm rãi đứng lên, tuyên bố với đám người.
“Tuân mệnh.” Đám người đồng thời ôm quyền, cùng đáp.
“Tốt, các ngươi đi xuống cả đi.” Ngao Quảng chậm rãi ngồi xuống, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Đám người nghe vậy, nhao nhao cáo lui.
Thẩm Lạc cũng đang định cùng Ngao Hoằng rời đi, lại nghe Ngao Quảng bỗng nhiên nói: “Thẩm tiểu hữu, có thể lưu lại một chút không?”