Một đôi mắt to ngập nước của Tiểu Ngọc nhìn qua Thẩm Lạc, đã thập phần tín nhiệm Nhân tộc trước mắt, lập tức muốn theo sau. Nhưng nữ tử váy đỏ hiển nhiên cẩn thận hơn chút, nói:
“Ân cứu mạng tiền bối, vãn bối không thể báo đáp, vốn không nên hoài nghi ngài, nhưng thân phận tiền bối nếu không nói rõ, xin thứ cho vãn bối vô lễ, không thể mang tiền bối về núi.”
“Tại hạ Thẩm Lạc, chính là đệ tử Phương Thốn sơn, chỉ là bây giờ trên thân cũng không có vật gì chứng minh, tin hay không, chỉ có thể do hai vị phán đoán.” Thẩm Lạc nói.
“Vãn bối từng may mắn được chứng kiến công pháp « Hoàng Đình Kinh » của Phương Thốn sơn, tiền bối nếu có thể thi triển, là có thể chứng minh được thân phận.” Nữ tử váy đỏ do dự một chút, nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, lập tức tươi cười, may mắn không để hắn thi triển Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, Cân Đẩu Vân gì đó, nếu không hắn thật không thể chứng minh thân phận mình.
“Cái này thì dễ, mời cô nương xem.”
Thẩm Lạc nói xong, chợt vận chuyển Hoàng Đình Kinh, một thân khí tức hùng hậu lập tức tản ra.
“Tiền bối quả nhiên là đệ tử Phương Thốn sơn, vãn bối thất lễ.” Nữ tử váy đỏ làm một động tác vạn phúc, nói.
Tiểu Ngọc bên cạnh cũng thi lễ theo.
“Bây giờ không phải lúc so đo những thứ này, hay là về Tích Lôi sơn trước đã. Một hồi ta thi triển độn thuật mang các ngươi cùng đi, chỉ là không biết Vạn Tuế Hồ Vương bây giờ ở nơi nào?” Thẩm Lạc hỏi.
“Tộc nhân được phân tán trong mười chín hồ quật Tích Lôi sơn, phụ vương mang theo đa phần tộc nhân trú đóng tại Ma Vân động, chúng ta trực tiếp về Ma Vân động là được.” Lệ Thu lập tức chỉ rõ cho Thẩm Lạc.
“Tốt, các ngươi nắm chặt tay của ta, chúng ta lập tức xuất phát.” Thẩm Lạc nói.
Nói xong, hắn mở rộng hai tay, hai nữ một trái một phải nắm chặt cánh tay của hắn, lập tức thi triển thần thông Chấn Sí Thiên Lý, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Tích Lôi sơn, bên ngoài Ma Vân động, thanh âm hô giết rung khắp thiên khung, trong núi rừng lâm vào một vùng biển lửa.
Trên không sơn lâm, mấy trăm yêu ma sau lưng mọc lên hai cánh đang vỗ, treo trên bầu trời, trong tay đều nắm cây cung, liên tục bắn vũ tiễn xuống một toà động phủ ở chỗ sườn núi.
Trên những vũ tiễn này ngưng tụ đại lượng pháp lực, mỗi một mũi lúc rơi xuống đất tựa như một đạo lôi hỏa đập xuống, “Ầm” nổ bể ra, khuấy động lên một mảnh hỏa diễm xích hồng, đốt cháy càng nhiều sơn lâm.
Liên miên biển lửa thành thế vây quanh, hừng hực lao về phía đỉnh núi, cách tòa Ma Vân động phủ giữa sườn núi kia đã không đến trăm trượng.
Trong biển lửa kia, còn có mấy ngàn tên yêu ma da dày thịt béo, không sợ hỏa diễm quơ binh khí, công kích lên phía trên.
Ngọc Hồ bộ tộc bố trí miệng hang dưới chân núi cùng đường yếu đạo lên núi hai đạo phòng tuyến đều bị công phá, căn bản không thể ngăn cản những yêu ma này quá lâu.
Hơn ngàn người Hồ tộc chỉ có thể liên tục bại lui, cuối cùng lui đến trước Ma Vân động, không thể lui lại nữa.
Trên quảng trường trước động quật, một bức tường chắn ngưng tụ thành băng tinh lồi lõm ngăn phía ngoài, chặn lại khí tức nóng rực phía dưới truyền lên, nhưng ngăn không được mũi tên phía trên không ngừng rơi xuống, bị tạc đến thủng trăm ngàn lỗ.
Phía sau tường cao băng tinh, một tên hạc phát đồng nhan lão giả mang cẩm bào, tay cầm tử sam quải trượng, một tay nắm một thanh Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm, nhíu chặt lông mày nhìn một tên thanh niên quỳ ở phía trước.
“Phụ vương, hài nhi không muốn chết, hài nhi thật không muốn chết, chúng ta đầu nhập vào Ma tộc đi, dù sao chỉ tiếp nhận ma hóa mà thôi, vẫn còn sống sót, phụ vương...” Thanh niên chảy đầy nước mắt trên mặt, nắm góc áo nam tử tóc trắng, cầu khẩn không ngừng.
Nam tử tóc trắng chính là Vạn Tuế Hồ Vương, lão nhìn chằm chằm thanh niên nam tử trước người, thực sự nhìn không ra đứa con trai này có nửa điểm nào giống mình, lập tức lông mày giãn ra, ngón tay nhẹ nhàng thôi động một chút thanh kiếm trong tay.
“Xùy” một tiếng vang nhỏ.
Một đạo hàn quang thoáng hiện, đầu lâu tên thanh niên nam tử kia ứng thanh rơi xuống, tóe lên huyết hoa nhiễm điểm điểm chấm đỏ trên quần áo nam tử tóc trắng, như mai vàng nở rộ trong đất tuyết.
“Nghịch tử âm thầm cấu kết Ma tộc, khiến Tích Lôi sơn ta rơi vào hoàn cảnh thế này, đáng chết.” Vạn Tuế Hồ Vương lạnh giọng nói.
“Hồ Vương thánh minh.” Đám Hồ tộc tập kết ở đây thấy thế, cùng hô lên.
“Năm đó trận chiến Trác Lộc, Hồ tộc viễn tổ chúng ta đã từng tham chiến, tử chiến đến cùng với Ma tộc. Ngọc Hồ bộ tộc ta thân là hậu bối tử tôn, mặt mũi nào mà cấu kết với Ma tộc? Chỉ có thể tử chiến mà thôi.” Vạn Tuế Hồ Vương tiếp tục nói.
“Tử chiến đến cùng.” Đám người cùng kêu lên đáp lời, thanh âm chấn thương khung.
“Ha ha, tốt cho một câu tử chiến đến cùng. Lão hồ ly, hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi ngay cả nhi tử cũng giết, so với những yêu ma chúng ta còn độc ác hơn nhiều.” Lúc này, trên bầu trời truyền tới một tiếng nói hùng hậu.
Đám người cùng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một thân ảnh cao lớn đầu sư tử thân người, sau lưng mọc lên hai cánh, thân mang áo giáp xanh đen, tay nắm một cây trường thương xanh đen, lơ lửng ở giữa không trung.
Trái phải sau người gã, còn đi theo một nữ tử mặc áo bào tím, dung mạo yêu dã, cùng một đại hán đầu trọc mặt nhăn nheo, mặc trên người lân giáp đỏ sậm.
“Bớt nhiều lời, mau tới nhận cái chết.” Vạn Tuế Hồ Vương khinh miệt, lãnh đạm nói.
“Nói khoác mà không biết ngượng. Lão hồ ly, trước nhận ta một kích.” Đại hán trọc đầu kia giận dữ, hô lên.
Nói xong gã bay tới, mặt tràn ngập vết nhăn đột nhiên giãn ra, dưới mặt đất lộ ra một một vòng răng miệng to như chậu máu, há về phía Ma Vân động bên này.
Chỉ thấy trong miệng lớn gã lấp loé vầng sáng màu vàng đất, một mảnh bùn nhão đen nhánh từ đó phun ra ngoài, như đất đá phô thiên cái địa tuôn tới đám Hồ tộc.
“Phụ vương, để hài nhi tới.”
Không cần Vạn Tuế Hồ Vương xuất thủ, bên cạnh lão đã có một nữ tử mỹ lệ thân mang quần áo thủy lam lách mình ra, đưa tay bấm pháp quyết, sáu cái đuôi cáo to lớn màu lam sau lưng kéo dài ra, ở giữa không trung quấy lên một trận.
Trong hư không trước đuôi cáo liền ngưng tụ trận trận lam quang, hóa thành một đạo bình chướng to lớn đón đỡ.
Đất đá đầy trời nện lên bình chướng, phát ra trận trận tiếng vang, nhưng không cách nào rung chuyển bình chướng mảy may, bị một đạo lam quang lấp loé trên bình chướng nhao nhao đánh lùi về.
Cuồn cuộn bùn nhão rơi vào sơn lâm, vùi lấp hàng trăm yêu ma, trong nháy mắt cứng hóa, biến chúng thành từng bức tượng đá.
Cổ tay nữ tử thuỷ lam chuyển một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh trường kiếm màu xanh lam, đánh đến đại hán trọc đầu kia. Đại hán cũng chủ động nghênh tiếp, hai người liền giao chiến cùng nhau.
Ngay sau đó, sau lưng Vạn Tuế Hồ Vương lại đi ra một thanh niên nam tử thân hình thẳng tắp, thân mang ngân giáp, tay nắm ngân thương chỉ một cái nữ tử áo tím sau lưng Đạp Vân Thú, quát: “Tử Trĩ, có dám đánh với ta một trận?”
“Ha ha, nếu công tử mời, sao dám không theo?” Nữ tử áo tím cười tà mị một tiếng, phi thân ra.
Binh khí hai người giao nhau, cũng đánh về phía nơi khác.
Vạn Tuế Hồ Vương nhìn yêu ma phía dưới đã vọt tới phụ cận, lệnh đám tộc nhân sau lưng: “Giết sạch những địch nhân này, bảo vệ tộc địa Ngọc Hồ ta.”
Nói xong, lão phi thân lên, chủ động thẳng hướng Đạp Vân Thú.
Ngọc Hồ tộc nhân nhao nhao vác binh khí đến vách núi phụ cận, rống giận trùng sát xuống yêu ma phía dưới.