Đại Mộng Chủ

Chương 351: Chương 351: Vây khốn




Dịch: Độc Lữ Hành

Sau đó, Bạch Tiêu Vân gọi ba người Thẩm Ngọc, Thẩm Hoa Nguyên cùng Bạch Bích tới, bao gồm cả Thẩm Lạc, truyền thụ cho bọn hắn Bất Động Minh Vương Chú.

“Ghi lại chú văn này, các ngươi tự mình chọn một bệ đá tọa trấn, tạm thời không cần làm gì, một khi có dị trạng, ta sẽ cảnh báo trước, các ngươi lập tức ngâm tụng Bất Động Minh Vương Chú là được.” Bạch Tiêu Vân dặn dò.

“Được.” Mấy người Thẩm Lạc lập tức đáp ứng.

Nói xong, mấy người chia ra đi về các bệ đá hướng Đông Nam Tây Bắc.

Thẩm Lạc khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vừa chờ đợi tin tức Tiểu Quy, vừa tu luyện.

Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, đã qua hơn nửa canh giờ nhưng không có dị trạng gì.

Tiểu Quy bên kia vẫn không có động tĩnh, bốn bề Nguyệt Kính Hồ lại bắt đầu “Náo nhiệt“.

“Tới...” Bạch Tiêu Vân ngồi xếp bằng dưới cây gừa giữa hòn đảo nhỏ, bỗng dưng mở hai mắt ra, nói.

Y nói là truyền âm, bọn người Thẩm Lạc vẫn nghe được rõ ràng, thần sắc từng người đều khẩn trương lên.

Rất nhanh, trên bầu trời truyền đến tiếng vỗ cánh, một bóng người vàng óng khổng lồ dẫn đầu xuất hiện, chính là con Kim Chuẩn đại yêu kia.

Theo sát phía sau, bốn phía bờ hồ bắt đầu hiện ra từng thân ảnh cao thấp, đều là các loại yêu tộc thân người đầu thú hình thù kỳ quái, trong đó dễ thấy nhất, là một tên Cự Lực Thần Viên mang áo giáp huyết hồng.

Nó cao gần trượng, trên vai khiêng một thanh Khai Sơn Phủ to lớn, ngồi trên phía bên kia lưỡi búa là một con khỉ lông vàng hai tai lớn không gì sánh được, hai chân đung đưa, réo lên “Chi chi” không ngừng.

“Không ngờ tất cả đều tới... Bạch viên kia chính là con yêu vật Đại Thừa kỳ Cự Lực Thần Viên trấn giữ trong Trấn Hải quan, con khỉ tai to ngồi trên búa kia chính là Thính Sơn Yêu.” Ánh mắt Bạch Tiêu Vân sáng lên, truyền âm nói.

“Lão tổ, chúng ta làm gì bây giờ?”

Bạch Bích thấy hai con yêu vật Đại Thừa kỳ đồng thời giết tới, còn mang theo nhiều bộ hạ Yêu tộc như vậy, không khỏi có chút hoảng hốt.

“Các ngươi không cần lo lắng...” Lúc này, một thanh âm bỗng nhiên vang vọng trái tim mọi người.

“Tiểu Quy, tìm ra dòng sông ngầm rồi?” Thẩm Lạc nghe tiếng, lập tức dò hỏi.

“Còn cần chút thời gian, các ngươi chống đỡ một hồi, chỉ cần hậu bối báo lại, ta sẽ thi triển Thủy Độn thuật, mang các ngươi cùng tiến vào sông ngầm.” Tiểu Quy lần nữa truyền âm nói.

Đám người nghe vậy, lúc này mới an tâm hơn chút.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ đùng, một đạo quang trụ màu vàng bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh về phía cây gừa giữa hòn đảo nhỏ.

Các nơi Đông Nam Tây Bắc trên đảo, lập tức có thanh âm ngâm tụng phật ngữ vang lên.

Chỉ một thoáng, một tầng kim quang mông lung lập tức từ các nơi đảo nhỏ sáng lên, hóa thành một màn sáng màu vàng bao phủ bốn phía và toàn bộ đảo nhỏ.

“Ầm” một tiếng nổ đùng!

Quang trụ màu vàng bỗng nhiên nổ tung, cuốn lên một cỗ gợn sóng kim quang cường đại, nhộn nhạo ra bốn phương tám hướng. Ba động lướt qua làm sóng nước dâng lên, hóa thành cơn sóng cao mấy trượng, lao nhanh đến bờ xung quanh.

Chỗ bọt nước nổ tung, khói sóng nổi lên bốn phía, màn sáng màu vàng trên đảo nhỏ lại không nhúc nhích tí nào.

Trên đảo nhỏ, mấy người Thẩm Lạc đều cảm nhận được cường độ kim quang kia trùng kích, bất quá dưới màn sáng màu vàng che chở, không chút nào khó chịu, lúc này mới biết trận pháp này cường đại.

Theo thanh âm mấy người ngâm tụng không ngừng vang lên, trên pháp bảo trước người đều sáng lên trận trận kim quang, từ đó truyền ra từng tia từng sợi khí tức hương hoả Phật môn như có như không.

Nương theo cỗ khí tức này bốc lên, giữa đất trời bốn phía tựa hồ cũng vang lên trận trận thanh âm phật ngữ trầm thấp, kim quang bao phủ ở trên đảo theo đó bắt đầu tăng vọt, một tôn phật ảnh kim quang cao trăm trượng bắt đầu nổi lên.

Kim quang phật ảnh hiện lên ngồi xếp bằng, một tay cầm Kim Cương Phục Ma Kiếm, một tay cầm Vô Úy Ấn, dáng vẻ trang nghiêm, khí khái hùng hồn, chính là pháp tướng Bất Động Minh Vương hiển hiện, chúng yêu gặp phải liền cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Giữa không trung, Kim Chuẩn đại yêu thấy thế, hai cánh bỗng nhiên mở ra, vọt thẳng vào mây trời, biến mất không thấy.

Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, tầng mây trên không trung có một tầng quang mang xích kim sáng lên, chiếu cho tầng mây như bốc cháy. Thân ảnh Kim Chuẩn từ trên trời giáng xuống, toàn thân quấn quanh xích diễm, lấy mỏ nhọn làm mâu, đâm thẳng xuống hòn đảo phía dưới.

Từng đợt cảm giác áp bách mãnh liệt từ trên không trung không ngừng truyền đến, giữa không trung vang lên trận trận tiếng oanh minh. Đám người ở trên hòn đảo cảm thấy sức nóng phía trên càng ép xuống, trong lòng từng người run sợ.

Lúc này, Bạch Tiêu Vân ở chính giữa hòn đảo, lại không chút hoang mang, tay bấm một cái Vô Úy Ấn, vỗ lên không trung.

Đồng bộ với động tác của y, pháp tướng Bất Động Minh Vương kia, cũng vỗ một cự chưởng lên.

Trong trận trận phạn âm, mỏ nhọn Kim Chuẩn đại yêu cùng cự chưởng Minh Vương đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ rung trời.

“Ầm ầm “

Chỉ một thoáng, thiên địa rúng động, nước hồ bốc lên!

Từng đợt sóng lớn cao mấy chục trượng lấy hòn đảo làm trung tâm, như bài sơn đảo hải quét ra bốn phương tám hướng, đánh vào trên bờ hồ, làm cho đất đá bên bờ hồ băng liệt, khiến bầy yêu không thể không lùi lại né tránh.

Trên đảo giữa hồ, cây gừa không biết sinh trưởng bao nhiêu năm kia, toàn bộ tán cây nổ bể ra, bách tính ẩn thân bên dưới cũng nhao nhao miệng phun máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi, có người trực tiếp ngất đi.

Đám người Thẩm Lạc trấn thủ ngũ cực cũng không dễ chịu gì, từng người cảm thấy khí huyết thể nội cuồn cuộn, pháp lực vận chuyển có chút hỗn loạn.

Mà trên bầu trời, cũng có một đạo kình lực xuyên suốt nhập không, đánh cho Kim Chuẩn đại yêu kia bay ngược lên không, làm khí kình cuộn tất cả lên, đánh cho tầng mây không trung xuyên ra một cái lỗ thủng to lớn.

“Ha ha, Chuẩn Chi đạo hữu đã khẳng khái mở đường, vậy tiếp theo do Cự Lực Thần Viên ta đến lấy những đầu người này đi.” Ven bờ hồ, truyền đến một tiếng hét to thô kệch.

Cự Lực Thần Viên đạp mạnh hai chân xuố lng đất, thân hình đột ngột từ mặt đất nhảy lên, ở giữa không trung bỗng nhiên phồng lớn, trực tiếp hóa thành trăm trượng, Khai Sơn Phủ trong tay nó cũng phồng lớn gấp mười lần, phía trên sáng lên một mảnh huyết mang màu đỏ.

Nó rõ ràng muốn thừa dịp một kích Bất Động Minh Vương vừa rồi chưa tán, bổ thêm một búa nữa.

Thính Sơn Yêu tai to kia ngồi ở trên đó, đã sớm vọt lên, nhảy xuống thân rìu, đang đứng bên bờ nhảy chân vỗ tay, trong miệng kêu chi chi không ngừng.

Chỉ thấy hai tay Cự Lực Thần Viên khẽ múa, huyết sắc cự phủ trên tay đưa lên, mang theo một trận tiếng rít kịch liệt, ở giữa không trung xẹt qua một đường cong tròn, phách trảm xuống kim quang phật ảnh.

Trong trận khí huyết không còn yên tĩnh, mấy người thấy thế cũng không lo được mặt khác, chỉ có thể trong miệng ngâm tụng không ngừng, ra sức thôi động pháp bảo trước người.

Quang mang trên Minh Vương pháp tướng có vẻ hơi ảm đạm, lập tức lần nữa tăng vọt kim quang, trong tay nó nắm thanh Kim Cương Phục Ma Kiếm kia lập tức quét lên trên. Từng tầng từng tầng kim quang gợn sóng như sóng biển liên miên không ngừng tuôn về hướng cự phủ.

“Ầm ầm...”

Giữa không trung như sấm sét vang rền, liên tục nổ tung không thôi.

Tầng tầng kim quang đụng vào trên huyết sắc cự phủ, như sóng lớn vỗ bờ, vỡ nát không ngừng. Lưỡi búa Khai Thiên Phủ cơ hồ không trở ngại chút nào chém vào trên Kim Cương Phục Ma Kiếm.

Kiếm này cũng không phải vật thật, chỉ là pháp tướng hư hóa ra, “Ầm” một tiếng, theo âm thanh đứt gãy.

Huyết sắc cự phủ trùng điệp đánh xuống, chém thẳng vào bờ vai Minh Vương pháp tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.