“Ở đây nói chuyện không tiện lắm, có thể tìm nơi khác trò chuyện được không?” Thẩm Lạc nhìn Hồ tộc đông đảo ở chung quanh, truyền âm hỏi..
Vạn Tuế Hồ Vương giật mình, gật nhẹ đầu, phân phó cho nữ tử áo lam và thanh niên mặc ngân giáp xem xét tình huống thương vong của Hồ tộc, chính mình mang Thẩm Lạc tiến vào Ma Vân động.
Nhìn từ bên ngoài Ma Vân Động chỉ là một sơn động bình thường, bên trong lại thông khắp bốn phương, nhiều đại sảnh rộng rãi được đào ra, khảm nạm đủ mọi bảo thạch và mỹ ngọc nhiều màu, không kém mấy khi so với hoàng cung.
“Nơi này không có ngoại nhân, Thẩm đạo hữu có lời gì cứ nói.” Vạn Tuế Hồ Vương mang Thẩm Lạc đi vào một tòa đại sảnh ngồi xuống, nói.
“Thẩm mỗ nghe nói bộ tộc Ngọc Hồ và Đại Lực Ngưu Ma Vương có quan hệ thân cận, nên muốn mời Hồ Vương dẫn tiến, cầu kiến Đại Lực Ngưu Ma Vương một lát.” Thẩm Lạc phát giác Vạn Tuế Hồ Vương không thích vòng vo, nói thẳng.
“Gặp Đại Lực Ngưu Ma Vương?” Sắc mặt Vạn Tuế Hồ Vương mặt trầm xuống.
Thẩm Lạc thấy vậy, thầm nghĩ trong lòng, không phải nói Tích Lôi sơn là địa bàn của Đại Lực Ngưu Ma Vương sao, vì điều gì mà Vạn Tuế Hồ Vương nghe tên Ngưu Ma Vương, lập tức hiện ra vẻ tức giận?
Ngay lúc này, nơi xa bỗng có âm thanh ồn ào truyền đến.
“Chuyện gì xảy ra? Hô to gọi nhỏ, còn thể thống gì! Đi xem một chút thử coi là chuyện gì!” Vạn Tuế Hồ Vương tức giận quát..
Ngoài đại sảnh hiện ra một tên Hồ tộc, đáp lời, đang muốn ra ngoài, thì một yêu binh cả người dính toàn máu bay đến.
“Đại vương, không xong, những yêu ma kia đang giết trở lại!” Yêu binh không kịp hành lễ, khàn giọng hét lên.
“Cái gì!” Vạn Tuế Hồ Vương bỗng nhiên đứng lên, thân hình thoắt một cái, hóa thành một đạo bạch quang bay vọt ra phía ngoài.
Thẩm Lạc nhăn mày lại, những yêu ma kia bị hắn giết tan tác, còn dám trở về?
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, nhưng cũng theo sau Vạn Tuế Hồ Vương.
Hai người rất nhanh đã tới đến bên ngoài Ma Vân động, vô số yêu ma trùng sát đông nghịt ở đó, trừ số yêu ma trước đó chạy trốn, càng nhiều hơn chính là một số yêu vật chưa bao giờ xuất hiện.
Những yêu vật này hai mắt đều chớp động lên màu đỏ như máu, nhìn rất là quỷ dị.
Một tên nam tử Hồ tộc huy động thanh trường đao màu xanh trong tay, bổ vào trên thân huyết mâu lang yêu tu vi tương đương, chém ra một đạo vết thương khổng lồ trên bả vai lang yêu. Tuy xương cốt nó bị chém đứt mấy cái, nhưng hai lợi trảo của huyết mâu lang yêu cũng đồng thời đâm xuyên qua ngực nam tử Hồ tộc.
Lang yêu kêu to một tiếng, hai tay vung lên, nam tử Hồ tộc bị xé thành hai nửa, máu tươi vung vẩy ra.
Mà vết thương trước ngực lang yêu hiện ra từng đạo tơ máu, cấp tốc khép lại, mấy hơi thở sau đã biến mất không thấy.
Thẩm Lạc và Vạn Tuế Hồ Vương thấy vậy đều lộ vẻ mặt kinh hãi.
Mà trong những yêu ma này không thiếu cao thủ, Đại Thừa kỳ đều có hai mươi mấy tên, Xuất Khiếu kỳ càng nhiều vô số kể.
Ánh mắt Thẩm Lạc đảo qua hai mươi mấy con Đại Thừa kỳ yêu ma, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng.
Những yêu ma này, chính là những yêu vật trong huyết trì dưới lòng đất ở Hắc Lang sơn.
Trước đó Hồ tộc trải qua chém giết, thực lực đã hao tổn nhiều, những huyết mâu yêu vật này lại quỷ dị như thế, làm Hồ tộc đại quân liên tục bại lui, mắt thấy sắp sửa bị đánh tan.
“Giết!” Vạn Tuế Hồ Vương khẩn trương, lật tay lấy ra một thanh Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm, đỉnh trường kiếm phát ra tinh quang màu trắng sánh ngời.
Lập tức ngàn vạn đạo tinh quang chiết xạ mà ra, hướng phía yêu ma đại quân chém tới, đánh mấy chục con yêu vật thành cái sàng, máu tươi bắn ra tung tóe.
Thẩm Lạc không đứng ngoài quan sát, nhưng bản thân cũng không xuất thủ, triệu hồi ra mười tên Ngân Giáp Thiên Binh Đại Thừa Kỳ và Lôi Bộ Thiên Tướng cảnh giới Chân Tiên kia, giết vào trong đại quân yêu ma.
Có Lôi Bộ Thiên Tướng và mười tên Thiên Binh Đại Thừa kỳ tương trợ, thế cục lập tức ổn định.
Vạn Tuế Hồ Vương cảm kích gật đầu với Thẩm Lạc, xung phong đi đầu giết đến chỗ chiến đấu kịch liệt nhất. Bạch quang trên Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm phun ra nuốt vào, không có một cái yêu ma nào có thể ngăn cản.
Trong vòng mấy cái hít thở, đã có trên trăm đầu yêu ma bị Vạn Tuế Hồ Vương chém giết, trận thế của đại quân Ma tộc càng đại loạn, áp lực của Ngọc Hồ tộc giảm đi nhiều.
Thẩm Lạc nhìn xem Hồ Vương đại phát thần uy, không nhịn được tán thưởng.
“Hồ Vương cẩn thận!” Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, lật tay lấy ra Lục Trần Tiên, kim quang trên tay đại phóng, bỗng nhiên hướng Vạn Tuế Hồ Vương ném mạnh.
“Ô” một tiếng rít chói tai, trong nháy mắt Lục Trần Tiên vượt qua khoảng cách hai ba mươi trượng, gióng như một đạo tia chớp màu đen bắn tới bên cạnh Vạn Tuế Hồ Vương.
“Phanh” một tiếng kim thiết đụng nhau vang lên!
Lục Trần Tiên bị phản chấn mà quay về, mà bên cạnh Vạn Tuế Hồ Vương hơn một trượng hư không ba động, một bóng người màu đen cao lớn lảo đảo hiện ra.
Đạo thân ảnh này đầu hổ thân người, mặc áo giáp đen kịt, tay cầm Khai Sơn cự đao, chính là hắc hổ yêu vật dưới huyệt động tại Hắc Lang sơn lúc trước.
Vạn Tuế Hồ Vương thấy hắc hổ yêu vật này vậy mà áp sát tới gần mình như thế, thì giật mình, lập tức lui lại.
“Không ngờ có thể khám phá thuật ẩn thân của ta, ngươi là người phương nào?” Hắc hổ yêu vật cũng không có truy sát Vạn Tuế Hồ Vương, con mắt lớn chuông đồng nhìn về phía Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc cũng không để ý tới hắc hổ yêu vật, đưa tay triệu hồi Lục Trần Tiên, thần thức hướng chung quanh dò xét, đồng thời truyền âm khuyên bảo Vạn Tuế Hồ Vương đối phương còn có yêu ma cảnh giới Chân Tiên khác.
“Chẳng cần biết ngươi là ai, dám can đảm cản trở đại quân Ma tộc chúng ta, phải nhận lấy cái chết!” Hắc hổ yêu vật thấy Thẩm Lạc tỏ ra khinh thường mình, lập tức giận dữ, vung Khai Sơn Đao lên.
Chung quanh Khai Sơn Đao hiện ra chín đạo đao ảnh đen kịt, mỗi đạo đao ảnh đều bắn ra một đạo đao quang màu đen thô to. Một mảnh đao quang tối om xuất hiện, trong nháy mắt che phủ gần phân nửa bầu trời, chém xuống đầu Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc đối phó loại công kích trầm trọng đại lực như vậy là thoải mái nhất, dưới chân ánh trăng sáng lên, cả người như là dung nhập hư không biến mất hoàn toàn.
Hắc hổ yêu vật khẽ giật mình, phía sau nó ánh trăng lóe lên, thân ảnh Thẩm Lạc như quỷ mị xuất hiện.
Hắc hổ yêu vật biến sắc, nhanh chóng xoay người, hắc quang Khai Sơn Đao trong tay tăng vọt, chém về phía sau lưng. Đao quang giữa không trung kéo thành hình chữ Z thật dài.
Mặc dù hổ yêu này phản ứng nhanh, nhưng động tác của Thẩm Lạc càng nhanh hơn. Hắc hổ yêu vật vừa mới quay người, thì một sợi kim quang từ trong tay Thẩm Lạc bắn ra, quấn quanh trên người hắc hổ yêu vật, chính là Hoảng Kim Thằng.
Toàn thân hắc hổ yêu vật lập tức bị Hoảng Kim Thằng trói chặt, trên dây thừng tuôn ra Vạn Đạo Kim Hà, yêu khí trong người hổ yêu trong nháy mắt bị giam cầm, đao quang của Khai Sơn Đao cũng lập tức ảm đạm.
Một đạo hắc quang từ trên trời giáng xuống, hô một tiếng quất về phía đầu hắc hổ yêu vật, chính là Lục Trần Tiên của Thẩm Lạc.
Hắc hổ yêu vật hoảng hốt, nhưng yêu lực trong cơ thể bị Hoảng Kim Thằng giam cầm, căn bản không thể làm ra bất kỳ ứng đối gì, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Nhưng quanh người hắc hổ yêu vật đột nhiên toát ra một đoàn lục quang, trong quang mang ẩn hiện một cái pháp trận màu xanh lá.
“Sưu” một tiếng, thân thể yêu vật bị pháp trận màu xanh lá nuốt hết, biến mất không thấy gì nữa.
Thẩm Lạc đánh hụt một roi, chưa kịp làm ra phản ứng gì khác, thì hư không sau lưng hiện ra một bóng xanh. Một cốt trảo đen kịt từ đó nhanh chóng chụp vào đầu của hắn, giống như một đạo tia chớp màu đen.
Ô quang Lục Trần Tiên trong tay Thẩm Lạc tăng vọt, hướng lên đánh tới, khó khăn lắm mới ngăn cốt trảo tới trước người.
“Phanh” một tiếng vang thật lớn, Lục Trần Tiên kịch liệt rung động, như cái cây khô dễ dàng bị đánh bay, thế nhưng cũng tranh thủ cho hắn một ít thời gian quý giá.
Kim quang trong tay Thẩm Lạc hiện lên, tế ra Trấn Hải Tân Thiết Côn, thân côn vừa mới động, hơn mười đạo côn ảnh màu vàng tại sau lưng xuất hiện, mang theo tiếng xé gió trầm muộn, đánh vào trên cốt trảo màu đen.
“Ầm ầm” tiếng va chạm, nổ tung vang lên liên tiếp, quang mang hắc kim tràn ngập chung quanh.
Hơn mười đạo côn ảnh bị đều đánh nát, nhưng cốt trảo màu đen cũng bị đẩy lui mấy bước.