Lại nói đến Lâm Bình và Lâm An đi lên huyện, họ mang cho Lâm Hải Yến nhiều đồ như thế khiến Lâm Hải Yến hết hồn. Lâm Hải Yến hỏi họ sao mang những thứ đó đến, hai anh em cũng nghệt mặt ra. Thực ra hai người họ cũng không biết, chỉ đành gãi đầu nói là bố mẹ yêu cầu vậy, họ làm theo là được, cũng không hỏi xem là vì sao. Thậm chí họ chẳng đoán nguyên nhân, chủ yếu là vì bố mẹ họ thực sự đối xử với Lâm Hải Yến rất tốt, sau khi Lâm Hải Yến kết hôn, năm đó chị trở về, tiền mừng mà Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai cho chị không ít.
Lâm Hải Yến nghe họ nói vậy thì hiểu ra, nhất định là vì tấm phiếu xe đạp đó. Nghĩ đến con người chú ba thím ba, chị không khỏi thấy ấm lòng. Họ đưa những thứ này đến, không chỉ đơn giản là giúp chị sống cuộc sống tốt hơn, mà còn giúp Lâm Hải Yến có địa vị ở trong nhà cao hơn, đồng thời cũng có đủ thể diện ở trước mặt đồng nghiệp. Vì thế chị kéo hai anh em Lâm Bình và Lâm An đến quán cơm quốc doanh, gọi không ít thịt để hai anh em họ ăn no căng.
Lâm An nhớ lời dặn của mẹ, muốn hỏi thăm xem ở đâu có bán những món đồ nho nhỏ. Lâm Hải Yến thật sự biết có một nơi lén lút bán những món đồ con gái thích. Trước đây khi chính sách nghiêm ngặt nhất cũng vẫn có người nghĩ kế sách để bán chút đồ, huống hồ bây giờ là lúc chính sách đã nới lỏng hơn. Những người đầu óc linh hoạt đó đã có ý định từ lâu rồi, họ lấy về những thứ đồ chưa từng thấy từ nơi khác, rồi sẽ có người tìm đến mà mua thôi.
Lâm An không chỉ muốn hỏi thăm về nơi đó mà còn nhờ Lâm Hải Yến giúp kiếm chút phiếu thịt.
Lâm Hải Yến đang muốn hỏi vì sao cần nhiều phiếu thịt như thế, vừa nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Lâm An, chị còn chuyện gì không biết được sao? Thế là chị không trêu Lâm An nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hải Yến đưa hai anh em họ đi mua mấy món đồ nhỏ mà con gái thích. Lâm An chọn một chiếc vòng tay thanh nhã; Lâm Bình nhớ đến nét mặt ngạc nhiên và mừng rỡ của vợ lần trước khi nhận được vòng hoa nên cũng mua một sợi dây chuyền; còn Lâm Hải Yến thì bỏ tiền ra mua cho Lâm Tố Mỹ một chiếc cặp tóc xinh xắn, rồi chị bảo hai người họ mang về cho Lâm Tố Mỹ.
Chuyến đi này của Lâm Bình và Lâm An vốn được coi như thuận lợi, nhưng điều ngoài ý muốn thường xảy ra khi ta tự cho rằng mọi chuyện đang thuận lợi. Khi hai người họ sắp về đến địa phận của đội sản xuất số Chín thì Lưu Nhân đột nhiên xuất hiện.
Lâm Bình và Lâm An đều giật nảy mình.
Lưu Nhân tức tối đứng trước mặt Lâm An. “Lâm An, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lâm Bình nghiêng đầu nhìn em trai, vươn tay chỉ cái cây ở phía trước, ý bảo anh sẽ đợi ở đó. Lâm An vô thức gật đầu.
Đợi sau khi Lâm Bình rời đi, Lưu Nhân bừng bừng lửa giận nhìn Lâm An, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.
“Em tìm anh làm gì?” Lâm An không nhìn mặt Lưu Nhân mà nhìn mũi chân mình. Vì phải ra ngoài, Lâm An đi đôi giày vải Trần Đông Mai làm. Để không cộp chân khi đi đường, đáy đôi giày được lót tận mấy lớp. Bình thường anh không nỡ đi đôi giày này mà chỉ đi giày cỏ của nhà, vì giày cỏ có hỏng cũng không xót.
“Anh nhìn mặt đất làm gì, trên mặt đất có vàng cho anh nhặt hả?”
“Nếu thật sự có vàng thì chắc chắn em còn nhặt nhanh hơn.”
“Anh…” Lưu Nhân bực bội vươn tay phải ra không ngừng chỉ vào Lâm An. “Thôi bỏ đi… Anh sắp phải đi xem mặt người khác rồi hả?”
Lâm An sững ra, nghĩ đến chuyện hai đội sản xuất cách nhau không xa, cô có thể nghe chút phong thanh cũng không có gì lạ, anh không giấu giếm cô, gật đầu.
“Anh quá đáng quá rồi đấy.” Lưu Nhân cắn cắn môi. “Em… Vậy mà anh… thực sự quá đáng như thế.”
Lâm An gãi đầu, không biết nên nói gì, bèn dứt khoát im lặng.
Thái độ này của anh càng khiến Lưu Nhân tức giận hơn. “Anh nói đi, em có chỗ nào không tốt?”
“Không có chỗ nào không tốt cả.” Lâm An lùi hai bước về sau. Hai người cũng chỉ cùng ra ngoài mấy lần, nói chuyện một lát, ngay cả tay còn chưa chạm, Lâm An không cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm với cô, dù sao thì cũng phải nắm tay mới coi như là cái ấy ấy.
“Nếu em không có chỗ nào không tốt, việc gì anh phải đi xem mặt người khác? Là yêu cầu của bố mẹ anh hả? Thế thì bây giờ anh về nhà nói với bố mẹ anh, anh không xem mặt người ta mà sẽ đến nhà em dạm ngõ.”
Vẻ mặt Lâm An rất rối bời. “Thế không được.”
“Vì sao không được?”
“Em hung dữ lắm.”
Lưu Nhân trừng anh cháy mắt. “Em hung dữ hả?”
Lâm An sợ hãi lùi hai bước, gật đầu. “Ừ.”
Lưu Nhân nghiến răng nghiến lợi. “Em cũng có thể dịu dàng lắm đấy.”
Lâm An không tin. “Em có dịu dàng hơn nữa thì cũng không thể dịu dàng bằng… bằng… cô ấy.”
Lưu Nhân nghẹn một cục tức, lên không được mà xuống chẳng xong, cực kì khó chịu.
Thấy Lưu Nhân vẫn cứ chặn mình, Lâm An hơi sốt ruột. “Em rất tốt, diện mạo xinh đẹp, tính cách… cũng có cá tính, nhưng mà chúng ta không hợp nhau, ừm, chính là không hợp nhau.”
“Em cảm thấy chúng ta rất hợp nhau.”
“Thế em nói xem, em thích anh ở điểm gì?”
Thích anh ở điểm gì? Lưu Nhân thật sự ngẫm nghĩ. Mọi người đều nói căn nhà của gia đình Lâm lão tam to đẹp, phía sau còn có một giếng nước, không cần đào nước uống. Mà Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đều là người siêng năng, trước giờ không chấp nhặt bề dưới, gả vào nhà họ sẽ sống rất tốt. Hơn nữa, Lâm An không có suy nghĩ gia trưởng của đàn ông, nếu kết hôn với người đàn ông như vậy thì không phải bạn nói gì chính là như thế hay sao, có thể làm chủ gia đình được.
“Anh… rất tốt.”
Lâm An lắc đầu. “Anh chẳng tốt chút nào cả, ngoại trừ trồng trọt đập đá thì chẳng biết thứ gì khác, em hợp với người tốt hơn, thật đấy… Mẹ anh rất thích cô gái đó, bố anh cũng ưng ý, anh… bản thân anh cũng rất hài lòng, cho nên em đừng quấn lấy anh nữa, chúng ta thật sự không hợp nhau đâu.”
Lưu Nhân nhìn anh, rất lâu sau cũng không nói gì.
Lâm An thở dài một hơi. “Em… đang khóc hả?”
“Khóc? Tôi mà khóc? Mẹ kiếp, hừ, anh còn chê tôi, anh được lắm, anh còn dám chê tôi, hừ, tôi ưng anh là phúc ba đời nhà anh đấy…” Lưu Nhân giẫm cho anh một cú đau điếng rồi kiêu ngạo xoay người rời đi.
Lâm An hít vào một hơi, ôm chân mình. “Đúng là rất hung dữ còn gì!”
Hung dữ đến vậy, thế mà còn chết không thừa nhận.
- ----------------------------
Lâm Bình và Lâm An về đến nhà, kể tất tật những chuyện xảy ra trên huyện cho Trần Đông Mai nghe.
“Mẹ, mẹ thông minh thật đấy, sao mẹ biết trên huyện có nơi lén bán mấy món đồ nho nhỏ đó?” Lâm An thật sự tò mò, bởi vì số lần Trần Đông Mai lên huyện không nhiều nhưng lại có thể đoán đúng như thế.
Trần Đông Mai được con trai khen, lòng cũng nở hoa. “Bình thường bảo mấy đứa bay động não nhiều hơn rồi hãy làm, mấy đứa bay lại coi như gió thoảng bên tai. Lúc đi dạo chợ đã có thể phát hiện ra có nhiều đồ hơn trước đây rồi, thế thì chẳng lẽ đồ trên huyện không tốt không đẹp hơn ở chợ à? Phải biết là mấy người trên huyện thông minh lắm đấy, nếu không phải vẫn còn chính sách ở đó thì chắc chắn cuộc sống còn sung sướng hơn nhiều. Bây giờ chính sách cũng đã lỏng hơn, mấy người có tiền có quan hệ có thể không tìm chút gì đó để kiếm tiền hay sao?”
Lâm Bình và Lâm An nghe thì gật đầu lia lịa.
Có điều, sau khi biết hai anh con trai được Lâm Hải Yến đưa đến quán cơm quốc doanh ăn, Trần Đông Mai cốc cho mỗi anh một cái vào đầu. Đồ ăn ở quán cơm quốc doanh phải đắt đến mức nào chứ, bữa cơm đó không biết đã ăn mất của Lâm Hải Yến bao nhiêu tiền nữa, hai thằng con nhà dì đứa này còn háu ăn hơn đứa kia.
Lâm Bình và Lâm An không dám phản bác, chỉ ngoan ngoãn nghe mẹ dạy dỗ. Dù gì phản bác cũng vô dụng, chi bằng cứ để mẹ dạy dỗ đến mức hài lòng thì thôi, dẫu sao mẹ mà dạy dỗ đủ rồi thì sẽ biết tha cho người ta.
Quả nhiên, chẳng lâu sau, Trần Đông Mai không nhắc đến chuyện đó nữa, ngược lại hỏi Lâm An đã mua thứ gì. Lâm An cun cút lấy ra, đó là một chiếc vòng tay trang trí, chất liệu kém nhưng bề mặt chế tác rất tinh xảo, nhìn cũng không đến nỗi.
Lâm Bình bất giác nhìn vợ, quả nhiên thấy Lương Anh nhìn chiếc vòng tay đó với ánh mắt hâm mộ. Nhưng phản ứng của chị không quá dữ dội, dẫu sao đẹp thì có đẹp nhưng thứ đó lại không thực dụng. Đối với những người trong gia đình như họ, không có gì tốt hơn, cần thiết hơn quần áo, thức ăn và chỗ ở.
Lâm Bình nghĩ đợi lát nữa khi đưa cho vợ đồ mà anh mua cho cô ấy, cô ấy sẽ có vẻ mặt gì nhỉ, lòng anh cũng trở nên đầy mong chờ.
Người một nhà nói cười một hồi. Như thường lệ, Lâm Kiến Nghiệp nghe vợ và các con chuyện trò rôm rả, vẫn không chen lời vào, nhưng nhìn nét mặt đã có thể biết tâm trạng ông rất vui vẻ.
Trần Đông Mai muốn Lâm Kiến Nghiệp cũng cùng nói chuyện với các con, bèn hỏi ông tình hình chuyện đập đá. Quả nhiên, vừa nhắc đến chuyện đó, Lâm Kiến Nghiệp đã đầy hứng khởi. Bây giờ đội sản xuất số Chín đã trở thành tấm gương, họ nỗ lực đập đá như thế, các đội sản xuất khác vừa thấy khí thế ấy thì cũng lập tức quyết định không ra ngoài làm việc kiếm tiền nữa, một lòng chuẩn bị đá, đến lúc đó bắt tay vào sửa đường, đào đường ra rồi lát đá luôn sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Năm nay mà sửa đường xong thì năm sau muốn làm gì cũng được, ra ngoài kiếm tiền chẳng thiếu chút thời gian đó.
Bây giờ các đội sản xuất khác cũng đã có khí thế ấy, đương nhiên người của đội sản xuất số Chín không quá mệt nữa, cho nên tâm trạng Lâm Kiến Nghiệp cũng rất tốt.
Lâm Kiến Nghiệp nói xong, lại hút mấy hơi thuốc, sau đó nhìn con gái đang nghịch hoa dại. “Tiểu Mỹ, con đang làm gì đấy?”
“Đây là hoa kim ngân, phơi khô rồi bỏ vào ngâm nước uống có thể thanh nhiệt giải độc, cũng có thể dùng làm lá trà.”
Lương Anh bế con trai đi qua. “Thứ này gọi là hoa kim ngân à?”
Tống San gật đầu. “Vâng chị.”
Lương Anh ngẫm nghĩ. “Cũng phải, hoa này lúc nở màu trắng, lúc tàn màu vàng, chẳng trách gọi là hoa kim ngân.”
Tống San ngẩn người. Cô chưa từng nghĩ đến cách lý giải này. Bởi vì cô cũng không biết nguồn gốc của hoa kim ngân, thế nên cô chỉ đành cười trừ.
“Thực ra không chỉ hoa kim ngân mà rất nhiều hoa đều có thể phơi khô dùng để ngâm trà, như hoa cúc dại chẳng hạn.”
Hoa cúc dại mà họ nói là một loại hoa nhỏ màu vàng mọc bên sườn núi vào mùa thu, đóa hoa không lớn, nhụy hoa và cánh hoa đều màu vàng, thường mọc thành một vùng, vừa nhìn đã thấy như cả núi đều là một mảng vàng rực, vô cùng thu hút, nhưng vì quá hay bắt gặp nên mọi người cũng chẳng mấy bận tâm đến chúng.
Lâm An nghe vậy liền phấn chấn. “Thế thì hay quá, đem phơi khô chỗ này rồi dùng để ngâm trà, không tốn tiền mà đã có thể uống trà rồi.”
Trần Đông Mai lườm con trai. “Chỉ biết mỗi tiền.”
Lâm An cười khì.
Họ không hiểu thưởng thức trà, tốn tiền mua về ngâm ra thứ nước đăng đắng nên chỉ cảm thấy không đáng. Nhưng nếu có trà thì chắc chắn vẫn hơn uống nước sôi, cho nên họ cũng có tâm trạng mâu thuẫn với trà. Bây giờ lại có đồ thay thế miễn phí, họ đương nhiên cảm thấy rất tốt.
Lâm Bình cũng rất có hứng thú. “Tiểu Mỹ, vậy thì mang chỗ hoa trong tay em đi ngâm thử, xem xem có hương vị gì.”
“Dạ, được.”
Vì thế Tống San chọn ra một vài đóa hoa kim ngân để chuẩn bị ngâm trà. Lương Anh nhét cu cậu trong lòng mình vào lòng Lâm Bình, đi vào bếp chuẩn bị đun nước. Vạc lớn đun nước nhanh, một lát sau nước đã sôi sùng sục. Ngâm hoa kim ngân vào trong nước sôi, mỗi người một bát nhỏ.
Lâm Bình và Lâm An chỉ uống một ngụm đã vô cùng kinh ngạc, đúng là hương vị này, hương vị của lá trà, hơi đăng đắng. Nhưng mọi người cũng có một ý thức. Đó là vào hai mùa nóng nhất là mùa hè và mùa thu, phải ăn và uống nhiều thứ có vị đắng thì cơ thể mới không dễ bị cái nóng hầm hập đánh bại. Cho nên vào thời điểm đó, rất nhiều người còn đi đào một ít cỏ để đun thành một nồi nước đắng, bịt mũi lại uống một mạch.
Vì lẽ đó, mặc dù hương vị đắng, song mọi người vẫn rất vui vẻ.
……
Sau khi ăn cơm xong thì không có hoạt động gì khác, cả nhà bèn ngồi trên sân nói chuyện. Lâm Kiến Nghiệp lại ngồi đan giỏ hoặc gùi; Lâm Bình và Lâm An bàn luận khe khẽ về những gì họ thấy trên huyện, bữa cơm trưa đó cũng rất ngon.
Cho đến khi sắc đêm hoàn toàn bao trùm, những vì sao lấp lánh treo đầy trời, mọi người mới lục tục về phòng, đóng cửa chuẩn bị đi ngủ.
Căn phòng này không cách âm.
Tống San có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khẽ khàng của Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai; có thể nghe thấy hai vợ chồng Lâm Bình và Lương Anh đang nói gì đó, từ mấy âm thanh loáng thoáng có thể phán đoán ra, Lâm Bình tặng cho Lương Anh một sợi dây chuyền, có thể tưởng tượng ra được vợ chồng họ hòa hợp đến mức nào; còn về Lâm An, nằm xuống không bao lâu thì đã ngủ mất rồi.
Tống San khẽ cười.
Đêm nay dường như không có gì khác với những đêm trước. Nhưng đối với cô, nó lại có ý nghĩa trọng đại. Bởi vì hôm nay chính là ngày thứ bảy mà cô tự đặt ra cho mình. Thế nhưng, Lâm Tố Mỹ thực sự vẫn không xuất hiện.
Nếu Lâm Tố Mỹ xuất hiện, cô sẽ biến mất và trả lại tất cả cho Lâm Tố Mỹ. Nếu Lâm Tố Mỹ biến mất không còn tồn tại nữa, cô mãi mãi chỉ có thể trở thành Lâm Tố Mỹ. Vậy thì cô phải hoàn toàn gạt những chuyện trong quá khứ sang một bên, an tâm trở thành Lâm Tố Mỹ.
Thời khắc 0 giờ đến, cô cảm nhận được. Mặc dù trên người không có bất cứ vật gì có thể chứng minh thời gian, nhưng tim cô đập như điên loạn, dường như có thứ gì đó đang hoàn toàn tách khỏi cô.
Cô chỉ vô thức có một suy nghĩ – Tôi sẽ bù đắp tất cả tiếc nuối cho cô.
Nhịp tim đập không theo quy luật lại phục hồi như bình thường, mà cô cũng tiến sâu vào trong giấc ngủ say.
.........................
Tác giả có lời muốn nói:
Có bạn nhắc đến hoa kim ngân, nói nó có mùi thơm, tôi tra Baidu, trên đó nói quả thực có mùi thơm, cho nên để mọi người không hiểu sai, ở đây nói rõ một chút là hoa đó quả thực có mùi thơm. Những gì viết trong truyện là những trải nghiệm của bản thân tôi hồi nhỏ, hoa kim ngân đó quả thực không có mùi, khi ấy ngâm hoa kim ngân cùng dâu tằm ra một thứ đen ngòm, tôi lấy cảm nhận của bản thân thân tôi làm chuẩn để viết truyện thôi.
Nhiều thứ xuất hiện trong truyện đều được coi là trải nghiệm của bản thân tôi, hái hoa kim ngân, hái dâu tằm, cho tằm ăn, còn có nấm chuôi ô, phía sau còn xuất hiện dưa đất dại, cây dưa đất và mâm xôi hay lê gai dại, tất cả đều là những trải nghiệm hồi nhỏ của tôi. Cho nên có thể viết câu chuyện thế này, đưa những thứ hồi nhỏ vào, tôi cảm thấy rất thú vị.
Thực ra còn có một loại quả dại nữa, hoa nở màu trắng, hơi giống hoa dành dành, quả thì hình bầu dục, màu vàng, không gọi được tên nên đành nhịn đau mà bỏ qua, nhưng nếu có ai biết thì có thể nhắc tôi nhé, ha ha ha…