Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 78: Chương 78: Cửa tiệm




Hội Trương Thành An đến thành phố Vân, đương nhiên không phải đến tìm Lâm Tố Mỹ mà là muốn đến xem xét tình hình để phát triển trong thành phố.

Vì chuyện muốn mua một chiếc xe mà tiền của cả đám họ đã hết sạch, thậm chí còn nợ một ít tiền. Lý do thật sự không phải vì trước kia họ vung tay tiêu hoang, mà là vì chỗ tiền kiếm được ngày trước luôn bị người nhà lấy đi một phần, bởi thế, sau khi trả tiền chiếc xe, họ lại trở thành người trơ trọi bơ vơ.

Chính vì chuyện tiền nong mà những người này cũng ầm ĩ không ít ở nhà. Nếu là phụng dưỡng bố mẹ thì họ tuyệt đối không nói hai lời, nhưng bố mẹ luôn bất giác đưa tiền cho mấy anh chị em khác, chuyện đó khiến họ khó chịu. Dẫu sao họ cũng đã thầm quyết định rằng nếu nhà gặp chuyện thì giúp đỡ một chút, chứ tiền vẫn phải nằm trong tay họ.

Thứ gọi là tiền, khi có nhiều người, đến cả bố mẹ anh chị em cũng trở nên không đáng tin, ai cũng nhòm ngó vào chút tiền ấy.

Còn chuyện mua xe, sau khi nghe Tạ Trường Du phân tích, họ đương nhiên biết đây là một cơ hội. Đồng thời, hết tiền rồi, ai còn đến đòi nữa? Chuyện trước đây không so đo nữa, sau này thì mệnh ai người nấy sống, họ còn phải tích tiền cưới vợ nữa chứ!

Hết tiền rồi thì phải nghĩ cách kiếm tiền. Thực ra có thể tiếp tục theo Tạ Trường Du kiếm tiền, nhưng bây giờ bên phía Tạ Trường Du đã hình thành con đường hoàn chỉnh rồi, cũng cần hai tài xế đi nhận hàng rồi mang hàng về, ngoài ra phía nhà kho cũng cần nhân viên.

Hội Trương Thành An cũng hơi xiêu lòng, hoặc là đi theo Tạ Trường Du tiếp tục làm, hoặc là buôn bán nhỏ. Có điều Tạ Trường Du đã nói rồi, tiền lương anh trả chắc chắn cao hơn người khác trả, song tiền lương đó có cao hơn nữa thì trong một năm hai năm ba năm đều sẽ không thay đổi là bao, rất ổn định, nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Mà những người làm ăn buôn bán ở Định Châu hiện nay cũng không ít, đến bây giờ họ mới phát hiện ra, mẹ ơi, người có tiền sao nhiều thế? Hơn nữa mức độ chi tiêu của người trên huyện dẫu sao cũng không bằng trong thành phố, tốc độ kiếm tiền cũng không theo kịp.

Vì những nguyên nhân này, hội Trương Thành An bàn bạc rồi quyết định đến thành phố Vân tìm một con đường. Dẫu sao cũng không thể rúc mãi ở huyện Định Châu và đoạt mấy mối làm ăn nhỏ với người khác được.

Họ cũng không giấu giếm, nói thẳng với Lâm Tố Mỹ mục đích đến thành phố Vân, muốn nhìn xem gần đó có mặt bằng, chợ hay gì không, sau đó bán chút đồ ăn. Thứ này tiền vốn thấp, mấu chốt nhất là sẽ không còn hàng tồn, nguyên liệu dùng không hết có thể để ngày hôm sau dùng, cơm nấu nhiều có thể tự ăn, sẽ không lãng phí.

Lâm Tố Mỹ vừa nghe lời họ nói thì đã hiểu.

“Mọi người đi ăn cơm trước đã, ăn cơm xong tôi sẽ đưa các cậu đi dạo loanh quanh nhé?” Lâm Tố Mỹ đề nghị.

“Được.” Trương Thành An cười tít mắt.

Người đến không nhiều, vẫn là mấy người đi theo Tạ Trường Du từ thuở đầu - Trương Thành An, Lưu Khánh Đống, Dư Đại Khánh và Tôn Hữu Vi. Không phải tất cả mọi người đều có dự định và suy nghĩ muốn phấn đấu rồi đi theo họ, có người đã chiếm mấy vị trí bên cạnh Tạ Trường Du rồi, chẳng hạn như tài xế, người trông hàng ở nhà kho…

Hai người làm tài xế là vui nhất, thậm chí họ không dám tin Tạ Trường Du lại giao công việc đó cho họ. Trước khi hội Trương Thành An đến thành phố Vân, hai người kia còn mời họ ăn một bữa, ngữ khí rất ngại ngùng, tựa như đã đoạt mất công việc của hội Trương Thành An vậy.

Chuyện này bảo hội Trương Thành An phải nói thế nào đây, nói họ từ bỏ không muốn làm ư? Không thể nói như thế, chỉ có thể nói rằng thứ họ theo đuổi khác nhau. Dẫu sao ra ngoài phấn đấu cũng chưa chắc đã thực sự kiếm được tiền, rồi sẽ có lúc lỗ, đến lúc đó có khi còn không bằng người ta đi lái xe.

Nhưng phấn đấu một lần thì mới có nhiều khả năng hơn.

Lâm Tố Mỹ dẫn họ ra ngoài ăn cơm, cũng gọi cả ba người Tô Uyển, Thẩm Thanh, Thư Ngôn. Dạo gần đây, Lâm Tố Mỹ thường cùng ăn cơm với ba người họ để bàn luận về chuyện của lớp gia sư hoặc những chỗ không hiểu trong bài học môn chuyên ngành, tình cảm tốt hơn rất nhiều so với trước đây.

Bốn nam bốn nữ cùng đi ăn cơm, đương nhiên không thể tìm đại một nơi. Lâm Tố Mỹ dẫn họ đi hơi xa, đây là nơi các bạn học gọi là nơi có các “bữa ăn thịnh soạn”, có phải thứ ngon hay không thì không thể nói, nhưng xem mức giá thì chắc chắn đắt hơn nhiều so với cơm rang, mỳ, miến bình thường.

Nơi Lâm Tố Mỹ dẫn họ đến là một quán bán vịt nấu bia. Món vịt nấu bia này có chính tông hay không Lâm Tố Mỹ không biết, nhưng trước đây cô từng ăn một lần, hương vị cũng ổn, ít nhất rất hợp khẩu vị của phần lớn mọi người, hơn nữa tuy trong món đó ông chủ đổ bia vào nhưng thực sự không có vị bia.

Vả lại trong nồi canh này cũng có rất nhiều rau củ, muốn ăn thịt thà hay rau củ đều tùy thích, cũng coi như đã khá phong phú, quan trọng nhất là còn có thể thêm nguyên liệu vào.

Vì hương vị của quán không tệ nên vừa mới khai trương đã có chỗ đứng ở khu bên ngoài đại học Vân, những người đến đây ăn cơm khá nhiều.

Cả hội ngồi xuống, Lâm Tố Mỹ giới thiệu người của hai bên với nhau, một bên là đồng hương của cô, một bên là bạn cùng phòng kí túc của cô.

Mấy người Trương Thành An khá cởi mở, bởi thế bầu không khí vẫn luôn rất tốt. Qua cuộc trò chuyện, mọi người cũng nắm bắt được tình hình về nhau.

“Các cậu đã nghĩ xong sẽ làm gì chưa?” Lâm Tố Mỹ hỏi mấy người Trương Thành An.

“Chưa, chỉ là ý tưởng bước đầu thôi, hôm nay đi lòng vòng quanh đại học Vân, ngày mai ngày kia còn phải đến xem tình hình ở các trường khác, nhân tiện gặp hội Du Kiến Thành và Triệu Hòa Bình luôn.” Trương Thành An thuận miệng đáp.

Lâm Tố Mỹ gật đầu: “Bây giờ anh Du đang giúp việc bên lớp gia sư, tôi và anh ấy vẫn luôn có liên lạc. Trường của Triệu Hòa Bình cách đại học Vân hơi xa, tôi cũng chẳng có cơ hội liên lạc gì”.

“Bọn tôi đã nghe nói rồi, cậu không chỉ tìm việc cho Du Kiến Thành mà còn tìm việc giúp vợ lão nữa.”

Lâm Tố Mỹ toát mồ hôi: “Tôi chỉ đưa ra một đề nghị thôi”.

Lâm Tố Mỹ khiêm tốn cũng vô dụng, mấy người Trương Thành An vẫn phải khen cô ngút trời. Lâm Tố Mỹ hết cách, cũng chỉ đành để mặc họ.

Hôm nay Lâm Tố Mỹ không đến chỗ lớp gia sư, bây giờ cô đang hơi thả tay để người khác đi giải quyết vấn đề, nếu không tất cả mọi người đều ném việc cho cô, thế thì quá mệt.

Lâm Tố Mỹ hỏi mấy người Tô Uyển về tình hình bên lớp gia sư.

Thẩm Thanh và Thư Ngôn không gặp vấn đề lớn gì trong quá trình dạy. Chỉ là có học sinh nghịch ngợm, họ định nói chuyện riêng với phụ huynh rằng như thế sẽ ảnh hưởng đến việc học của các bạn khác, hoặc là em học sinh đó tự sửa đổi, hoặc là phụ huynh cứ dẫn em đó về nhà luôn.

Mà Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng ý thức được tầm quan trọng của tiếng Anh, bình thường lúc có thời gian họ sẽ trau dồi thêm. Hai người cùng học, nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, sau đó thỉnh thoảng được Lâm Tố Mỹ chỉ dẫn, bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Lúc này, đầu điểm tiếng Anh không được coi là cao, chiếm 10% đến 30% số điểm, mà kì thi đại học năm sau điểm tiếng Anh sẽ tăng lên, 50% rồi 70%, cuối cùng trở thành số điểm giống như môn Ngữ Văn, Toán, vân vân.

Lâm Tố Mỹ tự phán đoán, xuất hiện tình huống này không phải vì người ta không coi trọng tiếng Anh, có lẽ địa vị của tiếng Anh đang dần được nâng cao, mà mấy năm mới khôi phục thi đại học phải cân nhắc đến trình độ học của học sinh, người ta học lớp mười hai đã tham gia thi đại học ngay, nếu bây giờ yêu cầu ở môn tiếng Anh còn cao như thế, phần lớn mọi người đều sẽ không có được điểm.

Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của bản thân cô mà thôi.

Nhưng đầu điểm tiếng Anh càng ngày càng tăng cao, chuyện này thì chắc chắn.

Lâm Tố Mỹ lại bảo Thẩm Thanh và Thư Ngôn học tiếng Anh cho tốt, nếu có chỗ nào không hiểu thì đến hỏi cô.

Còn Tô Uyển, hôm nay cô nàng cũng gặp một chuyện. Có phụ huynh dẫn con đến, cứ đòi cho con vào học lớp gia sư, vấn đề là con chị ta là học sinh cấp hai, bây giờ lớp gia sư chỉ nhận học sinh cấp ba. Sau khi Tô Uyển từ chối, phụ huynh đó nổi cáu hỏi cô có phải xem thường chị ta không, phụ huynh đó đã nghe ngóng từ lâu rồi, lớp gia sư còn có dịch vụ phụ đạo một một nữa.

Cả buổi sáng Tô Uyển đều bị phụ huynh đó náo loạn đau cả đầu.

“Em nói chị nghe, Tiểu Mỹ, cho dù hôm nay chị không chủ động mời cơm thì em cũng phải bắt chị khao em một bữa, thế thì mới có thể an ủi linh hồn tổn thương của em.” Tô Uyển nói rất nghiêm túc.

Hội Trương Thành An nghe màn đối thoại của hội Lâm Tố Mỹ, lòng thầm có chút khó tả. Rõ ràng đều là công việc kiếm tiền, sao người ta lại nói cao sang như thế chứ, nửa câu đều không nhắc đến tiền mà chỉ nói đến vấn đề học tiếng Anh rồi phụ huynh gì đó. Còn họ thì tầm thường, chỉ nghĩ xem làm thế nào mới kiếm được tiền, những gì nghĩ được cũng chỉ là tiền tiền tiền mà thôi.

Dư Đại Khánh chủ động lên tiếng: “Nếu chị ta bảo sắp xếp giáo viên thì các cậu cứ sắp xếp là được, dẫu sao đều là kiếm tiền mà, việc gì phải tự chuốc phiền”.

Tô Uyển lắc đầu: “Người đó khó dây lắm, nếu con chị ta là người nghe lời ham học thì đương nhiên không vấn đề, nhưng con chị ta nhìn có vẻ cũng chẳng thích học, tính cách cũng không tốt. Trong tình huống đó, nếu thật sự sắp xếp giáo viên, đứa bé đó học tập không tiến bộ, người ta chắc chắn sẽ đến lớp gia sư gây chuyện, cho nên gặp kiểu người này vẫn nên gạt bỏ suy nghĩ của chị ta thì hơn”.

Lớp gia sư cũng cần tiếng tăm, nếu người ta đến gây chuyện, nói học thêm cũng vô dụng, nói lớp gia sư kiếm tiền bẩn, những phụ huynh khác nhìn thấy thì sẽ có suy nghĩ gì?

Bây giờ số lượng phụ huynh đến nhờ tư vấn mỗi ngày không ít.

Dư Đại Khánh nghe vậy, như suy tư, sau đó thở dài: “Dù làm nghề gì cũng chẳng dễ dàng”.

“Chắc chắn rồi mà. Bây giờ lớp gia sư đã vào quỹ đạo thôi, chứ hồi đầu đủ loại chuyện lằng nhằng, Tiểu Mỹ cũng bận rộn đến gần điên luôn.” Tô Uyển cười tít mắt nhìn Lâm Tố Mỹ, “Có phải vì thế nên bây giờ chị mới thích trốn việc không?”.

“Ít chụp mũ lên đầu chị thôi, chị đang rèn luyện năng lực cho tụi em mà.”

“Phải phải phải, chị không trốn việc mà đang rèn luyện năng lực cho tụi em.” Tô Uyển gật đầu như giã tỏi.

Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng không nhịn được cười.

Bầu không khí vô cùng thoải mái. Ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ dẫn hội Dư Đại Khánh đi loanh quanh vùng lân cận, còn hội Thẩm Thanh thì về thẳng lớp gia sư, hôm nay là cuối tuần, bên đó có lớp.

Thời gian này Thẩm Thanh tỏ ra rất tích cực, chị nghĩ qua một thời gian nữa nói với Lâm Tố Mỹ rằng chị muốn để chồng mình đến lớp gia sư dạy, bây giờ chị đã bảo chồng bắt đầu chuẩn bị rồi, đến lúc đó mà nói thì cũng có tự tin.

Nghĩ đến chuyện sau này có thể cùng lên lớp với chồng, Thẩm Thanh cực kì hăng hái.

Lúc ăn cơm xong còn xảy ra chút chuyện nhỏ. Khi Lâm Tố Mỹ đi thanh toán, Trương Thành An ngăn cô lại.

Lâm Tố Mỹ không nhượng bộ, hiếm khi họ đến một lần, cô đâu thể để họ mời cơm.

Sau khi hai người nói một hồi, Tô Uyển đứng bên cạnh Lâm Tố Mỹ lên tiếng: “Các anh đừng sợ ăn làm Tiểu Mỹ nghèo rớt, bây giờ chị ấy kiếm được không ít đâu, bọn em đều là nhân viên kiếm tiền cho chị ấy thôi, hiếm khi có thể khiến bà chủ cũng đổ máu một lần”.

Lâm Tố Mỹ vỗ vỗ đầu Tô Uyển, Tô Uyển chỉ cười.

Cuối cùng Lâm Tố Mỹ vẫn trả tiền. Cô cảm thấy dù đối phương có giới tính gì, nếu đã đến trường mình thì cô đã được coi là chủ nhà rồi, đâu thể để đối phương trả tiền, huống hồ bản thân cô còn đưa họ đến đây ăn nữa.

Ba người Thẩm Thanh về bên lớp gia sư, cả đường đi đều bàn tán rôm rả, hóa ra những người đó đều là đồng hương của Lâm Tố Mỹ, có cảm giác hoàn toàn khác với người nông thôn trong ấn tượng, Lâm Tố Mỹ lớn lên trong môi trường đó, chẳng trách lại khác với mọi người.

Lâm Tố Mỹ đương nhiên không nghe thấy những lời bàn tán của bạn cùng phòng, chỉ dẫn hội Trương Thành An đi dạo gần trường.

“Đây là cửa Nam, bên đó là cửa Bắc, hai cửa này lượng người qua lại khá nhiều, hai cửa khác tuy cũng có người ra vào nhưng số lượng không lớn, những thứ đồ bán bên ngoài cũng khá ít, mọi người đều quen đi từ cửa Nam và cửa Bắc ra ngoài mua đồ hoặc ăn cơm.” Lâm Tố Mỹ giới thiệu với hội Trương Thành An.

Bản thân hội Trương Thành An cũng đang nghĩ, thực ra bây giờ cũng chỉ xem đại khái mà thôi, chủ yếu vẫn phải xem lượng người, tổng số sinh viên muốn ăn cơm bên ngoài không nhiều, nhưng vì đại học nhiều người nên số lượng đó cũng đáng kể.

Lâm Tố Mỹ đi cùng họ, cũng giới thiệu sơ về một vài kiến trúc hay cảnh vật trong trường.

“Tuy lượng người ở cửa Nam và cửa Bắc đều không tệ nhưng cửa tiệm ở cửa Bắc ít lắm, cửa tiệm ngoài cửa Nam nhiều hơn một chút.” Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, lại nói, “Người bày quầy ngoài cửa Bắc khá nhiều, trông tình hình thì có vẻ đã bán lâu rồi, cho nên mọi người đã hình thành thói quen, muốn ăn chút mỳ hay cơm rang gì đó thì sẽ đến cửa Bắc. Tương tự, vì các cửa tiệm ngoài cửa Nam khá nhiều nên giá cả đồ ăn cũng khá cao, mọi người cũng đã quen đến cửa Nam nếu muốn ăn những món thịnh soạn.”

Đến cửa Bắc ăn món bình dân, đến cửa Nam thì ăn những món đắt hơn một chút, đây là một thói quen đã hình thành trong vô hình.

Cho nên phải xem họ muốn buôn bán gì đã, nếu bán cơm bình thường thì có thể lựa chọn cửa Bắc, nhưng nếu muốn bán thứ tiêu tốn nhiều tiền hơn thì đến cửa Nam.

Đương nhiên, họ phải quyết định bán đồ ăn ngoài đại học Vân thì mới nghĩ đến chuyện này.

Trương Thành An hỏi: “Vừa nãy chỗ chúng ta ăn là ngoài cửa Nam à?”.

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Thực ra tuy có kiểu cửa tiệm như thế nhưng số lượng cũng không nhiều. Vẫn là câu nói đó, người có suy nghĩ muốn làm ăn buôn bán tuy nhiều nhưng những người thực sự hành động lại ít, huống hồ cũng không phải tất cả mọi người đều có tiền vốn.

Các cửa tiệm ngoài cửa Nam khai trương buôn bán cũng không nhiều, chỉ có một quán lẩu, một quán vịt nấu bia, còn có hai ba quán đồ nướng, mấy cửa tiệm lớn chủ yếu là những quán đó.

Nhưng còn có cửa tiệm đang tu sửa, có vẻ sẽ bán gì đó.

Tình hình đó khiến hội Trương Thành An nhìn mà hơi nóng ruột, vốn định ngày mai đi tìm Du Kiến Thành, sau khi thấy cửa tiệm đó đang tu sửa, họ quyết định đi tìm Du Kiến Thành ngay bây giờ, tối nay thì đi xem tình hình ở trường của Du Kiến Thành.

Suy nghĩ của hội Trương Thành An rất đơn giản. Bây giờ ngoài mấy ngôi trường đại học này vẫn chưa hình thành quy mô nhất định, nhưng rất rõ ràng rằng sau này nhất định sẽ có rất nhiều cửa tiệm, rất nhiều chỗ bán đồ ăn. Nếu thực sự đợi đến khi phát triển đến quy mô nhất định, họ có muốn tranh được một chút cũng không dễ dàng nữa, vì thế họ trở nên gấp gáp.

Lâm Tố Mỹ cũng không nói hai lời, lập tức dẫn hội Trương Thành An đi tìm Du Kiến Thành.

Lúc này Du Kiến Thành đang có lớp, họ chỉ đành đợi Du Kiến Thành tan lớp. Trong thời gian này, Lâm Tố Mỹ dẫn họ đi dạo quanh lớp gia sư.

Hội Trương Thành An biết Lâm Tố Mỹ đang mở lớp gia sư, nhưng không biết quy mô lại lớn đến vậy, nhiều nhà như thế, hơn nữa tất cả đều là nhà ba tầng, thế thì phải tốn bao nhiêu tiền?

Lâm Tố Mỹ lại không nghĩ vậy, tạm thời ba tầng mà thôi, sau này nếu muốn xây thêm lên cũng được, lúc xây cô đã chuẩn bị sẵn rồi.

“Lâm Tố Mỹ, chỗ nhà này đều là của cậu à?”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Dư Đại Khánh đột nhiên nói: “Thế tiền thuê mỗi tháng phải bao nhiêu chứ!”.

Lâm Tố Mỹ ngẩn ra, không giải thích rằng chỗ nhà này không phải thuê mà là nhà của cô. Khi ấy lúc mua khá ầm ĩ, hơn nữa lúc xây cũng không yên ắng gì, hàng xóm bên cạnh đều rất bất mãn, cô còn phải đích thân mua hoa quả và đến tận cửa bày tỏ ý xin lỗi, bây giờ lớp gia sư với hàng xóm xung quanh chung đụng đã vô cùng tốt.

“Tối nay các cậu ở đâu?” Lâm Tố Mỹ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Hội Trương Thành An cũng sững người, hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề này. Đàn ông mà, đến đâu thì đặt chân ở đó, đêm sẽ qua đi nhanh thôi, còn về việc vào nhà nghỉ thì đó là đãi ngộ những người đi cùng Tạ Trường Du mới có, chỉ ở một đêm đã tốn nhiều tiền như thế, họ cảm thấy không đáng.

Lâm Tố Mỹ thấy dáng vẻ họ nghệt mặt tập thể thì thấy buồn cười: “Tầng ba của lớp gia sư là phòng để ở, bây giờ trống không ít phòng, nếu các cậu không có chỗ để đi thì có thể nghỉ ngơi ở đó”.

“Vậy được.” Trương Thành An cũng là một người hào sảng.

“Có điều bên trong có mấy nhân viên nữ sống, các cậu phải chút ý chút.”

“Đây là chuyện chắc chắn rồi.”

……

Đợi Du Kiến Thành tan lớp nhìn thấy hội Trương Thành An thì cũng vui mừng hớn hở, muốn kéo họ cùng đi ăn cơm, cứ đòi mời khách, khiến hội Trương Thành An dở khóc dở cười, đã từng thấy người ta mời khách rồi, chỉ là chưa từng thấy ai bị cưỡng ép đi ăn đồ ngon như thế bao giờ.

Lâm Tố Mỹ cũng đi cùng họ. Khi Du Kiến Thành giới thiệu tình hình với họ, Lâm Tố Mỹ cũng bị Lâm Thu Vân kéo lấy trò chuyện.

“Tiểu Mỹ, đề nghị lần trước của em chị đã suy nghĩ rồi, anh Du em cũng nghĩ như thế, cảm thấy nên làm như bọn em nói.”

Bây giờ Lâm Thu Vân cũng đã có chút tiếng tăm, không ít người đưa con đến chỗ chị. Chuyện này dẫn đến một vấn đề, trẻ con quá nhiều, một mình chị căn bản không trông nổi, ngoài ra thì nhà chị nhỏ, cũng không chứa được quá nhiều trẻ con.

Lâm Tố Mỹ bèn đề nghị Lâm Thu Vân có thể tìm người cùng trông trẻ giúp, ngoài ra còn phải tìm một nơi chuyên để giữ trẻ.

Nếu có thể, Lâm Tố Mỹ đề nghị Lâm Thu Vân có thể đối đãi với lũ trẻ giống như giáo dục học sinh, tương đương với mở một nhà trẻ, dạy lũ trẻ ca hát nhảy múa, học vài thứ cơ bản nhất, nếu thế thì vừa giết thời gian mà lũ trẻ cũng có thể học thêm vài thứ.

“Tiểu Mỹ, anh Du em nói bên lớp gia sư còn có rất nhiều chỗ trống, chị bèn nghĩ liệu có thể để lũ trẻ ở bên chỗ em hay không… Chị đúng là ngu ngốc nhất, nói chuyện cũng không hay. Chủ yếu là thực ra chị không hiểu những chuyện này, chỉ muốn sắp xếp giống như em mở lớp gia sư, chị là một người trông trẻ, được em trả lương… giống như anh Du của em ấy.”

Lâm Tố Mỹ nghe hiểu, cô nhíu mày: “Chị Thu Vân, em nói thật với chị, nếu chị thật sự làm như lời em nói thì hoàn toàn có thể làm giống như lớp gia sư của em, chỉ là quy mô nhỏ một chút thôi, sau này chắc chắn có thể kiếm được”.

Lâm Thu Vân cười: “Chuyện này chị và anh Du em đã từng nghĩ rồi. Nhưng một là bọn chị không có nhiều tiền để làm, hai là cũng không có sức lực…”.

Người và người không giống nhau, Lâm Thu Vân cảm thấy kiểu người như mình chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của người khác, người ta bảo mình làm gì thì mình làm đó, nếu thật sự bảo chị đi sắp xếp thì chị chẳng biết gì cả, não chị chỉ ong ong.

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ: “Chị Thu Vân, chị cứ bàn bạc với anh Du thêm đã, sau khi quyết định xong thì nói với em. Ý của em vẫn là câu đó, đây là một cơ hội, bây giờ tuy hơi vất vả nhưng sau này chắc chắn sẽ có lợi”.

“Được rồi!”

……

Hội Trương Thành An ăn cơm xong thì đi dạo quanh ngôi trường đại học này, trong lòng cũng có suy nghĩ, ngoài ngôi trường này và ngoài đại học Vân thật sự không thể nào so sánh, phần lớn sinh viên đều sống đơn giản, là kiểu người đến nhà ăn ăn cơm cũng không nỡ gọi thức ăn mà lấy một hộp dưa muối ra ăn cùng, càng đừng nói đến chuyện muốn ra ngoài trường ăn cơm.

Bây giờ họ mới có thể hiểu tại sao các cửa tiệm thực sự ngoài đại học Vân không nhiều, bởi vì mức độ chi tiêu của sinh viên cũng không cao.

……

Ngày hôm sau, khi hội Trương Thành An muốn đến ngôi trường khác xem xét tình hình, Lâm Tố Mỹ cũng đi cùng. Hội Trương Thành An rất ngại, bảo Lâm Tố Mỹ đừng lãng phí thời gian như thế, họ tự đi xem là được.

Lâm Tố Mỹ cũng không quá ái ngại, cô đi cùng họ một là để dẫn đường, hai là cô cũng chưa từng đến các ngôi trường đó nhưng từng nghe nói đến, biết phương hướng và vị trí đại khái của chúng, cô cũng muốn nhân cơ hội này đi xem các trường khác trông như thế nào.

Sau khi xem một lượt các trường đại học chính của thành phố Vân, trong lòng họ cũng đã hiểu phần nào.

Số lượng những người muốn bán cơm ngoài đại học Vân và ngoài một ngôi trường cách đó hơi xa khá nhiều, ở trường kia họ không quen một ai, tâm lý đương nhiên thiên về phía đại học Vân hơn.

Những chuyện khác thì chưa nói được, trước phải lo xong mặt bằng đã.

Vì thế Trương Thành An về Định Châu, còn những người khác ở lại thành phố Vân.

Lâm Tố Mỹ hơi khó hiểu: “Rốt cuộc các cậu có dự định gì?”.

“Chưa có dự định gì, có điều phải bảo Tạ Trường Du đến xì tiền đã.”

“Hả?”

Tôn Hữu Vi cũng không giấu Lâm Tố Mỹ. Mấy ngày nay họ đều ghi tạc sự giúp đỡ của Lâm Tố Mỹ với họ, bây giờ người ta đỉnh biết mấy, cái món tiếng Anh đó có thể khiến họ trợn tròn mắt, nhưng thái độ của cô với họ tốt khỏi nói, điều này đương nhiên khiến họ đã coi cô là bạn.

“Bọn tôi bây giờ chỉ bơ vơ, chẳng có gì cả, đừng nói là mua mặt bằng, đến ngay cả thuê cũng chẳng thuê nổi. Cho nên bọn tôi đến đây xem tình hình, sau khi đưa ra quyết định thì nói cho Tạ Trường Du biết, nó sẽ đến mua mặt bằng, mua rồi thì bọn tôi buôn bán, cũng không cần trả tiền thuê, chỉ là mỗi tháng kiếm được mười phần lãi sau khi trừ đi vốn thì đưa nó ba phần.”

Tôn Hữu Vi nói xong, thở dài một tiếng nặng nề: “Sao tôi cảm thấy như đang quay về lúc bán súp cay thế nhỉ, lúc ấy cũng thế này…”.

“Còn chẳng bằng lúc ấy ý chứ, lúc ấy trong tay bọn mình còn có chút tiền.” Lưu Khánh Đống cười nói.

“Đúng thế thật.” Tôn Hữu Vi cũng không nhịn được cười.

Lâm Tố Mỹ lắc đầu, được rồi, chuyện này thật sự không dễ nói là Tạ Trường Du đang chiếm hời hay là đang chịu thiệt, dù gì thì có ai lại bằng lòng ủng hộ người khác vô điều kiện như thế chứ, huống hồ ngộ nhỡ lỗ thì chẳng phải mất sạch hay sao.

Nhưng Lâm Tố Mỹ biết, Tạ Trường Du chắc chắn không thể lỗ. Bây giờ mua mặt bằng, đợi mấy năm, mức giá cũng tăng theo cấp số nhân, vả lại còn là vị trí vàng bạc bên ngoài trường nữa.

Kiếm tiền của học sinh cực dễ, kiếm tiền của sinh viên còn dễ hơn.

“Thế Quách Chí Cường thì sao, cậu ấy không làm cùng các cậu à?”

“Nó ấy à, giúp Tạ Trường Du trông trung tâm thương mại kia rồi. Có điều dù không trông thì nó cũng không nỡ đến đây đâu, bây giờ người ta có bạn gái rồi, khác với hội độc thân bọn tôi.”

Lâm Tố Mỹ dâng lên tâm tư hóng chuyện, nghe họ “tị nạnh” với Quách Chí Cường.

Cô gái đó là người huyện Định Châu, trông cũng được, lúc đi xem đồ ở trung tâm thương mại của Tạ Trường Du thì tèn ten với Quách Chí Cường, một tới hai lui như vậy thì tèn ten tén ten.

Tôn Hữu Vi cười phá ra, sau đó vỗ đầu Dư Đại Khánh: “Mùi gì mà chua chua thế”.

“Mày không chua à?”

“Chua chua chua…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.