Sau khi Tạ Trường Du rời khỏi nhà họ Lâm, cuối cùng bầu không khí nhà họ mới khôi phục như bình thường, cũng không có ai đi dọn dẹp bàn ăn và phòng bếp, tất cả đều nhìn Lâm Tố Mỹ chằm chằm.
Đã đến lúc này rồi, mọi người vẫn đờ đẫn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là Tiểu Mỹ và Tạ Trường Du đến với nhau rồi? Còn ở bên nhau lâu như vậy nữa. Tại sao chúng ta đều không biết?
Rõ ràng là gặp phụ huynh, song cảm giác giống ăn một bữa cơm như bình thường, còn là một bữa cơm rất tức ngực.
Lâm Bình nhíu mày nhìn Lâm Tố Mỹ hồi lâu, đuổi thẳng cổ hai anh cu con, cũng chẳng muốn bế con trai vì không có tâm trạng.
Sau khi nhìn Lâm Tố Mỹ hồi lâu, Lâm Bình như nhìn ra điều gì. “Có phải vì bọn anh kêu Tạ Trường Du quan tâm chăm sóc em, sau đó thằng cu đó thằng cu đó liền…”
Cậu ta liền cướp em gái của họ đi.
Bây giờ địa vị của Tạ Trường Du trong lòng hai anh em đã sụt giảm thẳng xuống. Trước đây Tạ Trường Du là chàng trai có tiền đồ nhất trong thôn, là người để họ học tập, kính phục. Bây giờ cậu ta là người đã cướp em gái của họ đi, còn chẳng biết sau này Tạ Trường Du có đối xử tốt với em gái họ không nữa.
Điều đáng sợ nhất là nếu Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du chia tay thì mọi người trong thôn sẽ lúng túng, khó xử biết bao.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Không phải.”
Lâm Bình cũng không biết nên thở phào một hơi hay là sao, chỉ máy móc lẩm bẩm: “Sao hai đứa lại đến với nhau, sao lại yêu nhau?”.
Lâm An cũng cảm thấy rất khó tiếp nhận. “Đúng đấy, cùng trong một thôn… Tiểu Mỹ, em nghĩ thế nào vậy hả! Trước đây anh cảm thấy Tạ Trường Du rất tốt, bây giờ cảm thấy không tốt lắm nữa, quá lắm mồm, hôm nay chỉ một mình cậu ta nói chuyện không ngừng.”
Khóe miệng Lâm Tố Mỹ khẽ co giật. Với tình huống vừa nãy, nếu Tạ Trường Du còn không lên tiếng nói chuyện thì phải đáng sợ đến mức nào?
Thực ra những người mông lung nhất tuyệt đối không phải là mấy người họ Lâm, mà là hai chị dâu Lương Anh và Ngô Hoa của Lâm Tố Mỹ. Suy nghĩ trong lòng họ vô cùng nhất trí, thực ra đôi trẻ rất xứng đôi mà, Tiểu Mỹ xinh đẹp như thế, Tạ Trường Du cũng tuấn tú đến vậy, con sinh ra đẹp biết bao nhiêu.
Càng đừng nhắc đến việc điều kiện nhà Tạ Trường Du khá tốt.
Lúc Lương Anh và Ngô Hoa về nhà mẹ đẻ, rất nhiều cô gái đều nghe ngóng về Tạ Trường Du, coi Tạ Trường Du thành một nhân vật trong truyền thuyết: còn trẻ tuổi đã phấn đấu được sự nghiệp của riêng mình, sau đó quả quyết gạt bỏ, đi học đại học, thay đổi thân phận.
Trong mắt rất nhiều người, Tạ Trường Du chính là món bánh bột thơm được yêu thích, có tiền có thân phận, hơn nữa trông cũng điển trai, người như vậy đảm bảo là đối tượng con rể mà rất nhiều bà mẹ vợ thích nhất.
Cho nên Lương Anh và Ngô Hoa hơi mù mờ, sao người nhà mình trông đều không vui như thế. Trước đây mẹ chồng còn có thể chê Tạ Trường Du tuy có tiền nhưng còn chẳng phải là một sinh viên đại học, bây giờ đến khuyết điểm này người ta cũng đã bù đắp rồi.
Huống hồ sau khi gả vào nhà họ Lâm, Lương Anh và Ngô Hoa đã nếm trải lợi ích của việc lấy một người đàn ông có diện mạo không tệ, con của họ tuấn tú hơn con cái nhà khác một chút, Tết đến về nhà khiến một vài trưởng bối đều yêu thích hơn, cho nên phụ nữ tìm người đàn ông điển trai vẫn rất cần thiết.
Lương Anh và Ngô Hoa nhìn nhau một cái, tuy suy nghĩ khác với mọi người trong nhà nhưng họ cũng không dám nói ra, chủ yếu là vì đến chồng họ cũng không đứng về phía họ.
Lâm Tố Mỹ không xác định được thái độ của mẹ mình, không dám dễ dàng trả lời câu hỏi của anh trai. Phải, suy nghĩ của hai ông anh không quyết định được điều gì, quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai.
Bây giờ Trần Đông Mai đang bực bội, uất ức, đã nhận đồ của người ta rồi, luôn cảm thấy mình thấp hơn người ta một cái đầu, lòng cực kì khó chịu.
Lâm Kiến Nghiệp khẽ kéo vạt áo Trần Đông Mai, bảo dì nói gì đó.
“Đồ mà trước đây Tạ Trường Du mang đến nhà mình đều là tự cậu ta mua hả?” Cuối cùng Trần Đông Mai lên tiếng.
Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Cũng đến hôm nay con mới biết anh ấy có mua đồ cho nhà mình, anh ấy không nói với con.”
Trần Đông Mai hừ hừ hai tiếng.
Tên nhóc thối tha, xách đồ đến lấy lòng họ từ trước, thậm chí còn chẳng nói cho Tiểu Mỹ biết, bây giờ một khi mọi thứ được phơi này, cái hình tượng chói lọi của cậu ta, chậc chậc, quá có tâm cơ rồi.
Trần Đông Mai nhìn sang con gái mình. “Con không cảm thấy cậu ta quá mưu mẹo à?”
Nội tâm Lâm Tố Mỹ hơi suy sụp, cuối cùng cũng nói đến chuyện “anh mưu mẹo” rồi.
Ban đầu là Tạ Trường Du biết dùng khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt; sau đó là nói Tạ Trường Du đầu cơ; tiếp đó nói Tạ Trường Du có tiền rồi qua lại với một vài người trong xã hội chắc chắn sẽ trở nên xấu xa; kế đó là Tạ Trường Du cũng chẳng ra sao, còn chẳng phải sinh viên đại học; bây giờ khuyết điểm biến thành mưu mẹo, có tâm cơ rồi.
“Khuyết điểm” của Tạ Trường Du thực sự dù giấu kín, giấu sâu thế nào cũng đều có thể bị Trần Đông Mai hỏa nhãn kim tinh tìm ra được.
“Mẹ, mẹ không thích người thông minh kiểu vậy à?”
Nét mặt Trần Đông Mai cứng ngắc, dì quay đầu qua. “Con đơn thuần như thế, mẹ cảm thấy tìm người đơn thuần như vậy thì tốt hơn.”
“Giống hai anh ấy ạ?”
Khóe miệng Trần Đông Mai co giật. Con trai mình, đương nhiên không thể chê ghét. Nếu là con gái nhà khác, chắc chắn dì sẽ quyết định gả cho con trai mình, dẫu sao cả đời này đều có thể nắm bắt được chồng, có thể làm chủ gia đình. Nhưng với điều kiện của con gái, nếu thật sự tìm kiểu người như thế thì nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy bị thiệt.
“Hai anh con như thế cũng rất tốt.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Con cũng nghĩ như vậy.”
Bấy giờ Trần Đông Mai mới thở phào một hơi. “Thế con còn tìm Tạ Trường Du, con không biết mẹ và…”
Trần Đông Mai đang nghẹn cục tức này. Trước đây con gái thân thiết biết mấy, chính vì dì không thích Trần Tư Tuyết nên con bé cũng không thích người nhà họ Tạ. Bây giờ thì sao, nó hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm nhận của dì nữa, vậy mà giấu dì đến với thằng nhóc nhà họ Tạ, nghĩ thôi đã cảm thấy buồn.
“Mẹ, ban đầu con cũng không muốn đến với anh ấy.” Nét mặt của Lâm Tố Mỹ đầy vô tội. “Sau đó con ngẫm nghĩ, điều kiện của anh ấy cũng ổn, đối xử với con cũng rất tốt… Quan trọng nhất là mẹ anh ấy và mẹ hơi ấy ấy, nhưng nếu anh ấy trở thành con rể của mẹ thì không phải mẹ có thể bắt anh ấy làm gì anh ấy phải làm đó hay sao, cảm giác này hẳn rất sảng khoái đúng không? Mẹ, mẹ có thể sai khiến giày vò anh ấy, muốn giày vò thế nào thì giày vò, nếu anh ấy không thích thì chắc chắn là vì không đủ thích con.”
Lâm Tố Mỹ nháy mắt với mẹ mình.
Cuối cùng Trần Đông Mai đã cảm thấy lòng thoải mái, như bừng tỉnh ngộ, hiểu ý con gái.
Đúng ha, Tạ Trường Du là con trai của Trần Tư Tuyết, tưởng tượng chút Tạ Trường Du không ngừng lấy lòng mình, sau đó là nét mặt của Trần Tư Tuyết…
Chậc chậc, hơi bị sảng khoái.
Trần Đông Mai nhíu mày. “Không được, hôn nhân đại sự của con, sao có thể coi như trò đùa?”
“Không phải trò đùa mà, không phải con bảo mẹ thăm dò anh ấy nhiều hơn đấy sao? Sau khi đích thân thăm dò thì mẹ hãy quyết định xem bọn con có hợp nhau hay không, mẹ cảm thấy thế nào thì là như thế nhé?”
Trần Đông Mai càng thêm hí hửng. Bây giờ không phải là con gái đang giấu giếm mình yêu đương, mà là con gái toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, giao chuyện hôn nhân đại sự cho mình quyết định.
Trần Đông Mai gật đầu, nhỏ giọng thì thầm với Lâm Kiến Nghiệp nên là như vậy, muối mà họ ăn còn nhiều hơn con đường mà mấy đứa trẻ này đã đi, vẫn phải để họ xem xét thêm mới được.
Lâm Kiến Nghiệp cười gật đầu, nhìn con gái một cái. Con nha đầu này cũng biết nói chuyện rồi, cứ vậy, trong lòng Trần Đông Mai đã hơi tiếp nhận Tạ Trường Du rồi.
Sao phải thăm dò? Trước tiên phải coi thành đối tượng của con gái mình rồi mới thăm dò chứ.
……
Lại nói đến Tạ Trường Du vừa mới rời khỏi nhà họ Lâm thì tin tức này đã như mọc chân, lan truyền khắp trong thôn.
Bây giờ câu đầu tiên mọi người nói khi gặp nhau chính là – Ông/ bà biết không, Tiểu Mỹ nhà Lâm lão tam và thằng nhóc Tạ Trường Du yêu nhau rồi.
Hoạt động tâm lý của mọi người giống nhau lạ kì, đều từ cảm thấy khó tin lúc ban đầu đến có quan điểm nhất trí cảm thấy hai người rất xứng đôi, ở bên nhau là chuyện hợp tình hợp lý.
Cho nên khi Tạ Minh và Trần Tư Tuyết ra khỏi nhà đều bị người ta kéo lại hỏi – Trường Du nhà ông bà thật sự đến với Tiểu Mỹ rồi à? Chuyện vui ha, tôi còn nghĩ Trường Du nhà ông bà sẽ thích cô gái thế nào nữa, kết quả là ưng Tiểu Mỹ rồi…”
Trần Tư Tuyết: Cần ông quan tâm à?
- -Nhà ông bà cũng thật là, chuyện thế này giấu làm gì. Tôi còn muốn giới thiệu cô bé bên nhà mẹ tôi cho Trường Du nhà ông bà nữa, kết quả Trường Du nhà ông bà đã sớm có đối tượng rồi.
Trần Tư Tuyết: Không cần bà giới thiệu.
- -Con trai ông bà thật sự đến với Tiểu Mỹ rồi à? Ái chà chà, tôi đã nói chúng nó yêu nhau từ lâu rồi mà chẳng ai tin tôi, bây giờ đã chứng minh tôi nói đúng rồi chứ!
Trần Tư Tuyết: Ha ha, thả ngựa sau pháo hay gớm, sao tôi chưa từng nghe nói?
- -Con trai ông bà hào phóng thật, tặng hẳn một chiếc vô tuyến màu cho nhà vợ tương lai, món đồ đó hiếm có biết mấy, có tiền còn chẳng mua được…
Trần Tư Tuyết: Đừng nói nữa, tôi muốn về nhà đánh thằng con trai thêm một trận.
……
Còn về nhà họ Lâm, Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai còn chẳng ra khỏi cửa thì đã bị mấy nhà khác chạy đến hỏi rồi.
Ngoại trừ nhà Lâm lão nhị làm ăn trên huyện, người của hai nhà còn lại đều chạy đến. Người lớn trẻ nhỏ tụ hội ngồi kín gian nhà chính.
Người tới hỏi quá nhiều.
Sự trốn tránh ban đầu của Trần Đông Mai trực tiếp trở thành thấy người vào nhà liền gào lên: “Phải, Tiểu Mỹ và Tạ Trường Du đang tìm hiểu nhau, đừng có hỏi nữa”.
Lặp đi lặp lại đều là một câu hỏi, đã trả lời phát ngấy rồi có được không. Đó là do họ hàng quá nhiều.
Nhưng ngay cả Lâm Trạch, Lâm Hạo cũng chạy vào hỏi: “Cô ơi, cô và chú Tạ Trường Du yêu nhau rồi ạ, cô chú sắp kết hôn, sắp sinh em bé rồi ạ?”.
Sau đó hai cu cậu bị bố mình đánh.
Nhà họ Lâm ồn ào huyên náo.
May là mỗi lần về nhà, Lâm Tố Mỹ đều mua không ít đồ, Trần Đông Mai bèn bày chỗ đồ ăn vặt lên bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, cực kì náo nhiệt.
Nam nam nữ nữ vào xác định với Lâm Tố Mỹ rằng cô và Tạ Trường Du đến với nhau xong liền bắt đầu khen Tạ Trường Du đủ kiểu, gì mà có tiền đồ, có sức hút, khen cho hết những lời có thể khen.
Bề ngoài, Trần Đông Mai không có biểu cảm gì, song trong lòng lại cực kì khoái chí. Người mà con gái dì tìm có thể kém được sao, đương nhiên là không thể kém cỏi rồi.
Cũng không nhìn xem Tiểu Mỹ là do ai sinh.
Sau đó mới là Lâm Kiến Dân cất lời: “Đến với nhau thì tốt đến với nhau thì tốt. Thằng nhóc Tạ Trường Du thật sự không tệ. Trước đây lúc chạm mặt nó trên đường cái, nó đều sẽ dừng xe lại chào hỏi em, sau đó còn đưa em lên huyện”.
Lưu Vân trừng Lâm Kiến Dân một cái. “Ông không biết ngại à mà còn nói? Người ta đi xe đạp mà ông cũng ngồi, cũng không biết có làm Trường Du mệt hay không.”
Lâm Kiến Quốc cũng rất vui. Ông chỉ nhìn Lâm Tố Mỹ. “Vẫn là Tiểu Mỹ nhà mình có mắt nhìn, thằng nhóc Tạ Trường Du không tệ, chẳng nói chẳng rằng đã khiến Tiểu Mỹ nhà mình trở thành bạn gái nó rồi, ha ha ha…”
Lâm Kiến Quốc gặp chuyện vui nên sắc mặt hoan hỉ. Điều ông lo lắng nhất chính là hôn sự của Lâm Hải Yến. Bây giờ chuyện của Lâm Hải Yến đã được giải quyết, lòng chẳng còn vướng bận nữa, đương nhiên cảm thấy vui.
Lâm Kiến Quốc vừa lên tiếng, “khuyên” Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp một cách rất tự nhiên, dẫu sao lời ông nói có tầm ảnh hưởng khác.
Lâm Kiến Quốc tự nói, nói đến mối qua lại giữa ông và Tạ Trường Du, nói về chuyện Tạ Trường Du đã làm. Rất nhiều chuyện mọi người đều không biết, cho nên ai nấy đều nghe rất chăm chú.
Cuối cùng Lâm Kiến Nghiệp nói một cách rất vô ý: “Tiểu Mỹ đã đến tuổi có thể kết hôn rồi, cũng là một người trưởng thành rồi, bản thân mình nên làm gì không nên làm gì hẳn cháu nó cũng biết rất rõ. Chúng ta đều già cả rồi, tuy được hời vì tuổi tác lớn, nhìn thấy nhiều cũng biết được nhiều, nhưng cũng không thể xem nhẹ mấy người trẻ tuổi, các cháu nó ra ngoài, có kiến thức hơn chúng ta nhiều. Cho nên, rất nhiều chuyện vẫn phải do bản thân các cháu nó làm chủ thì tốt hơn, nhất là hôn nhân đại sự, hợp nhau hay không gì đó các cháu nó chắc chắn còn biết rõ hơn chúng ta. Chúng ta cứ làm một người tham mưu là được…”.
Trần Đông Mai nghe lời đó thì không vui cho lắm. “Bác cả, bác nói gì với em vậy? Nói như thể em sẽ gì ấy nhỉ… ngăn cấm Ngưu Lang Chức Nữ… ấy…”
Lâm Kiến Nghiệp cười ha hả. “Tôi đang nhìn Kiến Nghiệp mà!”
Lâm Kiến Nghiệp: “Đúng, bác cả không yên tâm về tôi nên mới nói những lời này. Đông Mai à, bà làm việc mọi người đều yên tâm, sao bác cả có thể nói những lời đó với bà chứ. Đều là nói với tôi, tôi nhất định sẽ ghi nhớ…”.
Trần Đông Mai: …
Lâm Tố Mỹ bị náo loạn mà hơi choáng váng, song lại cảm thấy náo nhiệt như vậy rất tốt, các chị dâu đều trò chuyện tán gẫu với cô.
Đừng xem nhẹ hội chị em bạn dì, ai nấy đều có tin tức riêng, tất cả đều nói về Tạ Trường Du: cô bé ở thôn nào ưng Tạ Trường Du, cô gái nào trên huyện còn cử người đến hỏi…
Bây giờ Tạ Trường Du đến với Tiểu Mỹ rồi, họ nghĩ thôi đã cảm thấy rất sảng khoái – Người mà mấy người đó tâm tâm niệm niệm đã bị cô bé nhà họ Lâm họ thu phục rồi.
- -----------------------
Mãi cho đến sẩm tối, Lâm Tố Mỹ mới được giải phóng.
Bởi vì Tạ Trường Du đến gọi Lâm Tố Mỹ qua nhà anh ăn cơm, bảo người của ba gia đình nhà họ Lâm cũng đi cùng.
Bấy giờ mọi người mới lục tục rời đi sau khi chào hỏi Tạ Trường Du.
Tin tức đã được lan truyền, dù trong lòng nghĩ thế nào thì đều phải chấp nhận.
Ngày hôm sau hai người họ phải quay về trường, cho nên tuy thời gian gấp gáp nhưng nhà họ Tạ cũng không thể không bày tỏ chút gì, cũng phải mau chóng thể hiện thái độ của mình.
Lâm Tố Mỹ còn muốn biết Tạ Trường Du có hối hận khi công khai mối quan hệ của hai người hay không, kết quả là trông thấy dáng vẻ nhàn nhã tự đắc của Tạ Trường Du. Được rồi, sao người này có thể hối hận chứ.
Trần Đông Mai không muốn đi cho lắm, nhưng nếu không đi thì giống như cố ý có ý kiến vậy, chỉ có thể đi cùng.
Hai nhà sống gần nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, đây chính là điểm không tốt.
Tất cả đám người nhà họ Lâm đều đến nhà họ Tạ.
Nhà họ Tạ phải ghép hai chiếc bàn thành một chiếc bàn lớn thì mới đủ ngồi. Dẫu sao trẻ con nhà họ Lâm đã có mười một người rồi.
Tạ Minh đứng ở cổng nhìn ngó, vừa thấy người đến liền lập tức cười ha hả tiến lên chào hỏi.
Còn Trần Tư Tuyết thì bận rộn trong bếp.
Sau khi tiến vào, Trần Đông Mai cũng ngại ngồi không bèn vội đến bếp giúp, nhưng thực ra cũng gần xong xuôi rồi.
Trần Đông Mai khách khí nói: “Sao nấu nhiều đồ thế, có thể ăn hết được không? Nấu ít thôi, ít thôi”.
“Nhiều ở đâu ra, thời gian gấp gáp, cũng chẳng nấu được bao nhiêu cả… chúng ta ăn tạm vậy.”
“Tạm ở đâu ra chứ.”
Tuy lời nói rất tự nhiên nhưng sắc mặt của Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết người này còn lúng túng hơn người kia. Trời đất ơi, tại sao phải làm thông gia của nhau chứ.
Trần Tư Tuyết lại một lần nữa muốn đánh chết con trai mình.
Còn Trần Đông Mai – Bây giờ phản đối còn kịp không? Lý do chính là lo lắng sau khi con gái gả đến nhà họ Tạ thì sẽ chịu khổ…
Nhưng hai người vẫn bưng thức ăn ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngồi ăn cơm cùng nhau, bầu không khí tốt hơn hồi trưa ở nhà họ Lâm, không đến mức lúng túng như thế. Bởi vì mọi người đều khá phối hợp, sau khi nói đến một chủ đề thì đều tán gẫu thêm mấy câu về chủ đề đó.
Như Tạ Minh thì nói: “Trước đây tôi còn nghĩ chúng ta sống quá gần thế này có lẽ không tốt lắm. Là do tôi thiếu kiến thức, chúng ta thế này có là gì chứ. Tôi còn nghe nói người một nhà đến với nhau…”.
“Chú, sao người một nhà lại đến với nhau?” Lâm Bình rất tò mò.
Tạ Minh liền chậm rãi kể, hai người tái hôn, đằng nam dẫn theo con trai, đằng nữ dẫn theo con gái, không biết thế nào mà anh con trai và cô con gái đó yêu nhau, vẫn sống cùng nhà, còn chẳng cần đổi chỗ ở…
……
Lúc bữa ăn sắp kết thúc thì mới bắt đầu bàn chuyện chính.
Lâm Kiến Nghiệp cũng trở nên nghiêm túc. “Trường Du, cháu và Tiểu Mỹ định thế nào?”
Tạ Trường Du cũng rất nghiêm túc. “Chú ba thím ba, chú thím có kiến nghị gì không ạ?”
Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai nhìn nhau một cái.
Trần Đông Mai nói trước: “Năm nay Tiểu Mỹ tốt nghiệp đại học, sắp được phân cho một công việc rồi. Còn cháu bây giờ còn hai năm nữa mới tốt nghiệp… Chuyện này ấy à, bản thân hai đứa nghĩ thế nào?”.
Tạ Trường Du nói một mạch: “Sở dĩ cháu và Tiểu Mỹ nói cho mọi người biết chuyện chúng cháu ở bên nhau, một là vì tình cảm của chúng cháu ổn định, chúng cháu đã sớm nhận định đối phương, không cần lo sau này sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn nào khiến hai nhà chúng ta khó xử. Chuyện thứ hai thì rất quan trọng, đó là cháu và Tiểu Mỹ đều đã nghĩ kĩ rồi, chúng cháu đều sẽ không nhận công việc được phân cho…”.
Trần Đông Mai đứng bật dậy, vậy là sao? Năm nay Tiểu Mỹ tốt nghiệp, nếu không nhận thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Còn với Tạ Trường Du thì đó là chuyện của hai năm sau, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Lâm Kiến Nghiệp vội kéo Trần Đông Mai ngồi xuống.
Tạ Trường Du nói tiếp: “Cháu và Tiểu Mỹ định mở một nhà máy ở thôn mình. Chuyện sửa đường dây điện hồi trước chính là vì chuyện này. Bây giờ phía chính phủ đã chia đất cho chúng cháu rồi…”.
Lời này của Tạ Trường Du vừa được nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Vấn đề đường dây điện, chuyện này cũng rất ầm ĩ. Khi ấy có người nói tại sao chỉ làm trong mấy thôn, phạm vi không hề rộng, có người nghi ngờ đó lại là kiệt tác của Tạ Trường Du, có thể sửa đường thì tại sao không thể chi tiền giải quyết vấn đề về điện…
Mọi người vốn cho rằng đó chỉ là cách nói quá, kết quả là thật sự có liên quan đến Tạ Trường Du.
Trước tiên, Tạ Trường Du xin lỗi Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai: “Chú ba thím ba, cháu rất xin lỗi, vốn cháu nên gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, nhận tất cả vào tay mình. Nhưng vì Tiểu Mỹ tốt nghiệp trước nên những chuyện này có lẽ phải do cô ấy trông coi trước. Bởi vì chuyện cần làm quá nhiều, cho nên chúng cháu mới không nhận công việc được phân cho…”.
Muốn mở một nhà máy thì phải xây nhà máy, sau đó tuyển dụng nhân công, rồi còn phải mua trang thiết bị. Sự tình quá nhiều, cũng quá vụn vặt.
Ngoại trừ Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ, mọi người đều nghe mà hơi váng vất.
Về chuyện mở nhà máy, Tạ Trường Du liên tục bị hỏi đủ vấn đề, anh cũng kiên nhẫn trả lời.
“Thực ra đây là chủ ý của Tiểu Mỹ.” Tạ Trường Du nói đến cuối cùng rồi mới cất lời. “Cô ấy nói như vậy thì có thể ở bên người thân nhiều hơn.”
Mắt Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai thoáng chốc hoe đỏ.
Nói đến đây, hình như cũng không cần nói thêm gì nữa.
Suy nghĩ của Tạ Trường Du là đợi sau khi cậu chàng tốt nghiệp sẽ kết hôn với Tiểu Mỹ. Chuyện này Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai cũng đồng ý. Họ cũng không hi vọng gả con gái đi ngay bây giờ, phải chuẩn bị rất nhiều rất nhiều thứ đấy!
Trước khi Lâm Tố Mỹ rời đi, Trần Tư Tuyết dúi cho cô một chiếc lì xì to.
Lúc đi được nửa đường, Trần Đông Mai xé lì xì ra nhìn, sáu trăm đồng, dì cũng hít ngược vào một ngụm khí. Món tiền này quá nhiều so với số tiền nhà gái nhận được lần đầu tiên đến nhà trai, mặc dù nghĩ đến tình hình nhà họ Tạ thì dì lại cảm thấy vẫn ổn.
Nhưng số tiền này ít nhiều cũng thể hiện được thái độ của nhà trai với nhà gái. Đây là chỗ khiến Trần Đông Mai hài lòng nhất.
- --------------------------
Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy xong một chuyện thì sẽ có một chuyện khác, chẳng thể nào chấm dứt được.
Lúc về huyện Định Châu, Tạ Trường Du không lái chiếc xe tải to tướng của anh. Được rồi, chủ yếu là vì xe tải không có ở đây. Cho nên Tạ Trường Du đạp xe đạp đi, Lâm Tố Mỹ thì ngồi phía sau xe đạp.
Gió thổi ngược vù vù, cô túm tóc trong tay, đề phòng chúng bay tán loạn.
Cô ảo não tựa vào lưng Tạ Trường Du. “Làm sao đây, em căng thẳng quá đi mất?”
Lâm Tố Mỹ vừa nghĩ đến việc Tạ Trường Bình sẽ có phản ứng gì thì da đầu đã tê dại. Nhưng nếu không chủ động nói cho Tạ Trường Bình biết chuyện này, về sau sẽ không thể nào kết thúc được…
Tiến một bước đáng sợ, mà lùi một bước càng đáng sợ hơn.
“Hay là mình về thẳng trường luôn?” Tạ Trường Du đề nghị.
“Chị gái anh không thể nào rũ bỏ quan hệ chị em với anh, nhưng chắc chắn sẽ rũ bỏ quan hệ bạn bè với em.”
“Sợ bà ấy làm gì? Dù bà ấy không đồng ý cho chúng mình ở bên nhau cũng chẳng sao… Anh đứng về phía em.”
Lâm Tố Mỹ véo anh…
“Này…” Anh cố ý đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo. “Suýt xảy ra tai nạn rồi đấy…”
“Hừ.”
“Anh ngã cũng chẳng sao, nhưng em không thể ngã được, nếu không anh đau lòng.”
“Anh thôi đi.”
Tạ Trường Du tiếp tục đạp xe về phía trước. Con đường mới sửa này đúng là khác hẳn, đạp xe cứ như bay, sảng khoái khỏi nói.
“Hãy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt hơn. Cửa ải này rồi sẽ qua thôi, em xem chúng mình đã qua hai cửa ải rồi, có cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều không?”
“Không.”
Lâm Tố Mỹ tựa vào lưng anh, hai tay khẽ ôm eo anh, nhìn vô số cảnh vật lùi về sau, lòng cực kì an nhiên.
“Em là người đầu tiên dám ăn đậu hũ của anh.”
“So what?”
“Anh chỉ muốn nói là mong em cứ tiếp tục.”
Lâm Tố Mỹ: …
……
Lúc sắp đến quán lẩu mà Tạ Trường Bình ở, Lâm Tố Mỹ liền thật sự thấp thỏm một cách rất khó hiểu, nhưng cô thực sự cảm thấy hơi sợ, đừng hỏi cô tại sao.
Lâm Tố Mỹ bảo Tạ Trường Du dừng xe lại trước. Tuy Tạ Trường Du cạn lời nhưng vẫn phối hợp với cô, sau đó anh để xe đạp ở quán trọ tầng trên.
Kết quả khi Tạ Trường Du đi xuống, vậy mà Lâm Tố Mỹ vẫn còn đứng nguyên tại chỗ…
Tạ Trường Du giơ tay vuốt mặt. “Em mong bị chị anh thẩm vấn hay không thẩm vấn?”
“Vế sau.”
Tạ Trường Du gật đầu.
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ đã trở nên tò mò rồi.
Khi hai người đi đến trước quán lẩu, Tạ Trường Bình vô ý quét mắt nhìn ra cửa. Trông thấy người đến, chị vui vẻ chạy bổ ra.
Sau đó…
Tạ Trường Bình đã nhìn thấy gì? Chị nhìn thấy Tạ Trường Du vươn tay nắm tay Lâm Tố Mỹ, còn nắm vô cùng chặt.
Đùa nhau à?
Tạ Trường Bình trừng mắt nhìn hai bàn tay ấy, có thứ kích động muốn tách chúng ra.
Lâm Tố Mỹ còn kinh sợ hơn Tạ Trường Bình – Đây chính là chuyện không cần bị thẩm vấn?
Quả thực không cần thẩm vấn nữa, quan hệ rõ ràng quá rồi, ha ha.
Tạ Trường Bình trừng hai người, ngây ngốc hỏi hai người đi đến trước mặt mình: “Sao hai đứa bay lại nắm tay?”.
Tạ Trường Bình cảm thấy mình và Tạ Trường Du nắm tay rất bình thường. Chị và Lâm Tố Mỹ nắm tay cũng bình thường. Nhưng hai người này nắm tay là chuyện gì chứ?
“Chị nói xem?” Tạ Trường Du hỏi ngược lại.
Tạ Trường Bình hít sâu một hơi, sau đó ấn huyệt thái dương.
Có người đoạt em trai với chị, chị muốn đánh chết người đó. Có người đoạt bạn thân với chị, chị muốn đánh chết người đó. Nhưng bây giờ hai người chị muốn đánh chết chính là em trai và bạn thân của chị, làm sao đây?
Có cần cùng đánh chết không?
Tạ Trường Bình nhắm mắt. “Tao đếm ba tiếng, nếu là đùa thì tao đếm xong, hai đứa bay phải buông tay nhau ra nhé.”
“Ba, hai… một…”
Hai bàn tay nắm tay đương nhiên vẫn còn. Vì thế Tạ Trường Bình tự ra tay tách tay Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ ra. Bàn tay của chị dùng rất nhiều sức.
Tạ Trường Bình trừng hai người. “Nhìn gì mà nhìn?”
Tạ Trường Bình chống hai tay vào eo, trừng Tạ Trường Du. “Mày… đoạt bạn thân của tao đi, còn không biết ngượng à mà nhìn tao chòng chọc.”
Tạ Trường Bình lại nhìn sang Lâm Tố Mỹ. “Còn cả gái nữa… đoạt em trai của chị đi, đánh tí thì làm sao?”
Lâm Tố Mỹ co rúm lại phía sau Tạ Trường Du, hung dữ quá đi mất.
Tạ Trường Du chắn trước người Tạ Trường Bình. “Này, chị dọa bạn gái đây rồi đấy.”
Tạ Trường Bình muốn khóc to. Vào khoảnh khắc này, chị không chỉ mất đi em trai mà còn mất cả bạn thân rồi…
“Cút cút cút, bọn mày đi cả đi, đi hết đi…” Tạ Trường Bình chỉ tay về phía con đường bên ngoài.
Tạ Trường Du bất lực. “Đủ chưa hả, làm người không thể nhỏ nhen vậy được. Lúc chị yêu đương, đây có cảm thấy Tả Minh Sinh đoạt đi chị gái của đây không? Tiểu Mỹ có cảm thấy Tả Minh Sinh đã đoạt đi bạn thân của cô ấy không? Nhỏ nhen vậy hả.”
Tạ Trường Bình: “Hóa ra là lỗi của tao à?”.
Tạ Trường Du gật đầu.
Tạ Trường Bình tức điên. “Tạ Trường Du, mày có coi tao là chị gái mày không? Mày và Tiểu Mỹ đến với nhau, vậy mà mày chẳng nói một lời nào, giấu tao kín như bưng.”
Tạ Trường Bình lại chỉ vào Lâm Tố Mỹ. “Còn cả gái nữa… tự nói xem, gái nói thế nào hả, không cùng chuyên ngành, trường rộng như thế, gái không biết Tạ Trường Du thích ai hay chưa…”
Tạ Trường Du quay đầu qua nhìn Lâm Tố Mỹ. “Em nói vậy với chị anh? Anh phải kém cỏi đến mức nào thì mới bị em phủ định như thế…”
Lâm Tố Mỹ: “Em… không nghĩ nhiều quá”.
Tạ Trường Du không vui nữa. “Cái gì gọi là em không nghĩ nhiều quá? Anh thấy em căn bản chẳng nghĩ đến anh thì có.”
“Không phải… Khi ấy tình cảm của chúng ta vẫn chưa ổn định còn gì?”
“Cái gì gọi là tình cảm không ổn định? À, em cảm thấy chỉ cần không nói thì nếu chúng ta chia tay cũng chẳng có ai biết, mọi người đều khỏi phải phiền toái. Thế mà em còn để lại đường lui cho bản thân nữa… Cũng phải, người theo đuổi em nhiều như thế, nhiều thanh niên tài tuấn như thế, còn có một chủ nhiệm Chu… anh có là gì? Ở bên anh khiến em mất mặt, đúng không?”
“Tạ Trường Du, sao anh lại nghĩ em như thế?”
……
Tạ Trường Bình trợn mắt há mồm, sao hai người này lại cãi nhau, đã xảy ra chuyện gì? Là vì mình ư, nếu thật sự là vậy thì liệu chị có phải tội nhân không.
“Đừng cãi nhau đừng cãi nhau nữa. Tạ Trường Du, ở bên Tiểu Mỹ mà mày không biết cách đối nhân xử thế của con bé hả? Sao có thể nói con bé như thế? Khi ấy Tiểu Mỹ không nói, chắc chắn có nguyên nhân của con bé, không phải mày cũng không nói đấy sao?”
Khóe miệng Tạ Trường Du cong lên. “Chị hiểu cô ấy ghê đấy.”
“Đúng thế, con bé là bạn tao, tao đương nhiên hiểu con bé rồi.”
Bấy giờ Tạ Trường Du mới cười với Lâm Tố Mỹ. “Em xem đấy, anh đã nói rồi, chị anh nhất định sẽ hiểu cho em, tuyệt đối sẽ không giận em đâu.”
Tạ Trường Bình: Đậu xanh.
Tạ Trường Bình nhắm mắt, thật muốn đẩy hai con người này ra ngoài. “Nhưng tao - Tạ Trường Bình - chị gái mày chẳng hiểu mày một chút nào cả.”
“Không sao, chị có hiểu hay không thì chúng ta đều là chị em, chẳng thay đổi được…”
Khóe miệng Tạ Trường Bình co giật.
Tạ Trường Du lập tức kéo Lâm Tố Mỹ đi vào. Dáng vẻ ăn ý đó khiến Tạ Trường Bình thở dài không nhìn được nữa, cuối cùng đành đầu hàng. Chị thật sự không phải là đối thủ mà!