Mấy ngày nay Lâm Tố Mỹ và hội Tạ Trường Bình, Dương Xuân Ni cùng đi hái hoa kim ngân, nhặt nấm và đào rau dại, khiến Trần Đông Mai cũng nghe được loáng thoáng. Dẫu sao người trong thôn cũng biết giữa Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết có chút xích mích, bởi thế Lâm Tố Mỹ không chơi với Tạ Trường Bình, tuy là người trong cùng một đội sản xuất, cũng cùng trang lứa, nhưng không qua lại gì với nhau. Thế nên sau khi Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình đi cùng nhau, những ai nhìn thấy đều thì thầm mấy câu, sau khi gặp Trần Đông Mai họ cũng uyển chuyển hỏi dì xem con gái dì và Tạ Trường Bình cùng nhau đi làm gì.
Lâm Tố Mỹ đem cất hoa kim ngân đã phơi khô. Trần Đông Mai nhìn con gái đang ngồi xổm ở sân, tâm trạng phức tạp.
Trước đây Trần Đông Mai không thích người nhà họ Tạ, Lâm Tố Mỹ biết vậy nên không có chút xíu quan hệ nào với người nhà họ. Bây giờ sau khi biết Lâm Tố Mỹ qua lại với Tạ Trường Bình, Trần Đông Mai cứ cảm thấy là lạ.
“Tiểu Mỹ, nghe nói dạo này con và Tạ Trường Bình khá thân thiết hả?” Trần Đông Mai dò hỏi.
Lâm Tố Mỹ “dạ” một tiếng, sau đó nói: “Không chỉ chị ấy mà còn có hội Xuân Ni nữa, mọi người cùng chơi với nhau.”
Trần Đông Mai gật đầu. Dì là người đã sống ngần này tuổi rồi, đương nhiên không thể ngăn con gái kết bạn. Chỉ là dì thầm mắng mấy người cố ý truyền tin cho dì một tiếng, đúng là không có lòng tốt gì mà, với chuyện thế này, nếu dì nói thẳng một câu bảo Tiểu Mỹ đừng chơi cùng Tạ Trường Bình, mấy lời bàn tán trong thôn sẽ rất nhiều, đến lúc đó nhà họ Tạ mà biết được thì quan hệ giữa hai nhà sẽ chỉ càng ngày càng kém.
Cũng không phải Trần Đông Mai muốn thiết lập quan hệ tốt với nhà họ Tạ, mà là có vài chuyện đặt trong lòng là được, không thể phô ra ngoài.
“Ừ, lúc đi với mấy đứa nó, con cũng chú ý đừng có trèo lên núi, lúc đi đường cũng phải cẩn thận dưới chân, đừng có đụng này vấp kia đấy.”
“Mẹ, con không phải trẻ con nữa mà.”
Trần Đông Mai cười hừ một tiếng, mấy đứa có thể nói lời như vậy phần lớn vẫn còn là một đứa trẻ.
Lúc này Lâm An trở về, Lâm Tố Mỹ vội đi về phía anh. “Hôm nay chị dâu lại tặng đồ cho anh hả?”
“Đừng nói vớ vẩn.” Lâm An vội ngăn Lâm Tố Mỹ xưng hô như thế, còn chưa vào cửa, gọi Ngô Hoa như thế thì không hay.
“Dù sao cũng là chuyện sớm muộn mà.” Lâm Tố Mỹ che miệng cười trộm.
Lâm An trừng mắt nhìn Lâm Tố Mỹ, rồi đưa một chiếc khăn tay cho cô. Khỏi cần nói, đây chính là khăn tay Ngô Hoa thêu. Trước đó Ngô Hoa đã bảo Lâm An tặng cho Trần Đông Mai và Lương Anh mỗi người một chiếc khăn tay rồi.
Ba chiếc khăn tay Ngô Hoa thêu đều có các họa tiết hoa lá cành dựa theo gu thẩm mỹ của các độ tuổi khác nhau kết hợp với gu thẩm mỹ của ba người họ. Chiếc khăn tay này của Lâm Tố Mỹ khá thanh nhã, không thêu hoa cỏ gì mà thêu cành liễu đón gió khẽ đung đưa, thậm chí còn thêu hồ nước lăn tăn, có thể nhìn ra Ngô Hoa rất có lòng.
Lâm Tố Mỹ rất thích. Nhưng mà thích thì thích, cô vẫn kéo Lâm An đang muốn rời đi lại. “Anh, anh đừng có lấy quà về cho nhà mình mãi như thế, anh cũng phải khuyên chị Ngô Hoa đừng thêu những thứ này nữa, thêu những thứ này rất hại mắt, nhất là khi chị ấy còn thêu xong nhanh như thế, chắc chắn là thêu ngày đêm không ngừng rồi.”
Thứ mà hội phụ nữ trong nhà nhận được là khăn tay thêu khéo léo, thứ mà cánh đàn ông nhận được là chiếc lót giày, đều là những thứ đồ thực dụng.
“Em tưởng anh không xót à… Anh đã nói cô ấy rồi, cô ấy cũng đã đồng ý với anh là sẽ không thêu nữa rồi.”
Lâm Tố Mỹ thỏa mãn gật đầu.
Trần Đông Mai đứng một bên nghe con trai con gái nói chuyện với nhau mà cười híp mắt. Lâm An và Ngô Hoa cũng có tiếp xúc riêng với nhau, xem ra tình hình không tệ, nếu không có gì ngoài ý muốn, chuyện này đã định được rồi.
……
Hôm hội Tạ Trường Du trở về, sau khi nhận được số tiền bán kén tằm, Lâm Kiến Quốc lập tức bảo người đại diện của mỗi hộ gia đình đến nhận tiền, thế là tiền trong tay Lâm Kiến Quốc chẳng cầm được qua một đêm. Lâm Kiến Quốc cũng công bố giấy tờ ghi chép nội dung mua bán, thu mua kén tằm bao nhiêu tiền một cân, kén nặng bao nhiêu cân, tổng cộng bán được bao nhiêu tiền. Vì món tiền này không lớn, Lâm Kiến Quốc bèn chia tiền theo số hộ gia đình chứ không chia theo điểm công giống khi chia thịt mỡ lợn hồi năm ngoái. Chủ yếu là vì tiền không nhiều, chia theo từng hộ thì tiện hơn, đồng thời cũng giúp đỡ được những gia đình tương đối khó khăn trong thôn.
Cũng nhờ vào danh tiếng tốt của Lâm Kiến Quốc nên khi áp dụng cách chia tiền này, mọi người đều nghe theo ông, nếu không sẽ không thể thiếu được chuyện ầm ĩ thành ra mâu thuẫn.
Sau khi chia tiền xong, mọi người giải tán về nhà.
Lâm Kiến Nghiệp cầm tiền về nhà mà cảm khái không thôi, nói mấy cậu trai trong thôn đều có tài cán, chuyến này ra ngoài, bên cạnh mở mang kiến thức rộng thêm, anh nào anh nấy đều trở thành trụ cột của gia đình, bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền rồi.
Hơn nữa đám trẻ thế hệ này không gò bó, khuôn phép như thế hệ trước, ngoại trừ năm đầu tiên Lâm Kiến Quốc cho tiền đi đường thì vài năm nay mấy cậu trai ấy đều không cần nữa. Sau đó họ còn nói riêng với Lâm Kiến Quốc rằng mấy cậu ấy chạy một chuyến, thực ra cũng bán được không ít thứ, cho nên họ đang tự đi bán đồ cho mình, nhân tiện đi bán kén tằm mà thôi.
……
Sau khi quan hệ giữa Lâm An và Ngô Hoa ổn định, nhà họ Lâm và nhà họ Ngô chính thức ngồi lại gặp mặt nhau rồi cùng ăn một bữa cơm, bữa cơm này thường là ăn ở nhà trai.
Buổi sáng, gia đình lão tam nhà họ Lâm đã bắt đầu bận rộn.
Trần Đông Mai sợ nồi trong nhà không đủ dùng, còn chạy riêng một chuyến đến nhà bác cả mượn một chiếc nồi gang về, đặt ở bên sân, dùng đá kê thành một bếp lò đơn giản, đặt nồi lên trên là được. Lúc này trong nồi đang đun nước, Lâm Tố Mỹ phụ trách trông lửa, còn Dịch Phương dùng gáo múc nước trong nồi sang chậu gỗ, chậu nước này dùng để rửa sạch bát.
Nhà Lâm Kiến Nghiệp không có quá nhiều bát, cho nên chỗ bát này đều là mấy nhà kia bê đến, ngay cả đũa cũng vậy.
Dịch Phương rửa sạch bát đũa, còn Trần Hà và Lưu Vân rửa sạch thức ăn cần chuẩn bị cho buổi trưa. Trước tiên là phải xử lý thỏ, sau đó lên kế hoạch xem nấu món gì.
Mà mấy ông anh họ khác cũng bận túi bụi. Họ tính toán xem phải ngồi bao nhiêu bàn, cần bao nhiêu ghế, trước tiên đến nhà nào bê bàn bê ghế, nếu không đủ thì đến nhà tiếp theo.
Bốn gia đình anh em nhà họ Lâm, nhà nào có việc thì mấy nhà khác đều sẽ đến giúp, cho dù lúc quan hệ không vui vẻ nhất cũng là như thế. Nếu hai nhà nào đó hục hặc, Lâm Kiến Quốc là anh trai sẽ tự đi làm công tác tư tưởng: mâu thuẫn với nhau là một chuyện, nhưng không thể náo loạn đến mức tình cảm anh em cũng không còn, không thể vì một mình nhà chú mà khiến mọi người đều không vui, có chuyện thì cũng phải đợi làm xong chuyện lớn rồi hãy tiếp tục xử lý.
Lâm Tố Mỹ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh họ lớn nhất nhà là Lâm Dũng bê bàn qua. Tư thế bê bàn thường là người chui vào dưới gầm bàn, đầu lộ ra từ một bên, hai tay nắm mỗi bên một chân bàn, lưng gồng và nhấc đáy bàn lên, giống như hình dáng một con rùa sau lưng cõng một chiếc vỏ nặng trịch vậy.
Lâm Dũng là anh cả của thế hệ này, tuổi tác cách Lâm Tố Mỹ khá xa. Thấy Lâm Tố Mỹ đang đun nước cười với mình, anh đặt bàn xuống sân rồi đi qua. “Em cười gì mà cười?”
“Em cười anh giống một con rùa to bự đấy.”
“Nói ai giống rùa hả? Không biết lớn nhỏ.” Lâm Dũng cố ý bày ra dáng vẻ muốn đánh người.
Lâm Tố Mỹ vội kêu lên: “Bác cả ơi, anh cả bắt nạt cháu.”
Dịch Phương lập tức trừng mắt nhìn qua. “Anh rảnh lắm à mà trêu Tiểu Mỹ làm gì, rảnh như thế thì xem nhóc con nhà anh đâu rồi đi, vừa đảo mắt đã không thấy nó đâu nữa rồi, đừng có lại chay đi lăn lê cả người toàn bùn đất rồi chạy về đấy.”
Lâm Dũng chỉ vào Lâm Tố Mỹ, còn Lâm Tố Mỹ chỉ cười.
Lâm Mãnh vội chạy qua. “Tiểu Mỹ, anh trai anh bắt nạt em à, để anh tẩn anh ấy thay em.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu.
Mặt Lâm Dũng đầy vẻ tổn thương. “Cô em gái này quá không có lương tâm, anh đau lòng ghê.”
Trần Hà và Lưu Vân đang rửa rau ở một bên cũng cười theo.
Người nhiều, mọi chuyện xử lý cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc mọi người đã hoàn thành những việc cần làm.
Có điều Lưu Vân không quen nhìn Lâm Kiến Dân chẳng làm gì, vừa đến đây đã chạy đến chỗ Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Đảng, Lâm Kiến nghiệp tán gẫu rồi. Lâm Kiến Dân vừa nghe thấy Lưu Vân cằn nhằn đã đứng ngay dậy. “Cái bà này, nói đi nói đi, có gì cần tôi làm, tôi đi làm là được chứ gì?”
“Làm xong hết cả rồi, bây giờ ông mới nói thế.” Lưu Vân lườm chồng.
“Thế thì đúng rồi, bà còn cằn nhằn cái gì?”
“Vừa nãy lúc có bao nhiêu việc để làm, sao ông không đến giúp?”
“Bà có gọi đâu?”
“Chuyện thế này còn cần gọi hả, ông không có mắt, không nhìn thấy mọi người đang bận đấy à?”
……
Thấy hai người này sắp cãi nhau, Lâm Tường vội đến kéo bố mẹ mình. Anh là con trai út của Lưu Vân và Lâm Kiến Dân, Lưu Vân và Lâm Kiến Dân cũng thương anh hơn một chút, khi hai người họ cãi nhau đều là anh khuyên lơn. Còn hai anh con trai lớn là Lâm Phú và Lâm Quý không để ý đến mấy chuyện này. Chủ yếu là vì họ đã quen với việc dăm ba bữa bố mẹ lại cãi nhau rồi, dù sao thì cãi đi cãi lại cũng toàn là mấy lời đó, chẳng có ý nghĩa gì.
Hội phụ nữ bận bịu trong bếp, chưa bao giờ họ đoàn kết đến thế, họ lần lượt chê bôi cánh đánh ông lười thế nào, thích to mồm ra sao.
Cho đến khi Lâm An đi đón người nhà họ Ngô qua, mục tiêu của mọi người mới bắt đầu dời đi. Họ lần lượt nhìn người nhà họ Ngô với vẻ mặt như đi hóng chuyện, mà chủ yếu là nhìn Ngô Hoa.
Lâm An giới thiệu đại gia đình nhà mình với Ngô Hoa: “Đây là bác cả anh, đây là bác hai…”
Trước là giới thiệu các bác các chú, sau đó là các bác các thím, sau đó là anh em họ và các chị em dâu, cuối cùng là các cháu.
Dịch Phương, Trần Hà và Lưu Vân khen Ngô Hoa xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy dịu dàng, họ dặn dò Lâm An nhất định đừng có ức hiếp người ta, nếu không thì mấy người bác người thím là họ sẽ không đồng ý đâu.
Người nhiều, vô cùng nhộn nhịp.
Sau khi hàn huyên, mấy người Dịch Phương và Trần Đông Mai cùng vào bếp nấu cơm, những người khác thì ở lại phòng khách để tiếp chuyện người nhà họ Ngô. Lúc này hoa kim ngân Lâm Tố Mỹ hái rồi phơi khô đã có tác dụng, được dùng để ngâm trà cho mọi người uống.
Phòng khách rất huyên náo, Lâm Tố Mỹ vẫn phụ trách bếp lò trong sân.
Lâm Tố Mỹ nhóm lửa, sau đó phát hiện bên cạnh mình có thêm hai nhóc con.
Lâm Trạch và Lâm Hạo ngồi xổm trước mặt Lâm Tố Mỹ, quan sát cô bằng hai cặp mắt to tròn. “Cô út ơi, cô đang làm gì thế?”
Hai nhóc con này lần lượt là con trai của Lâm Dũng và Lâm Mãnh, độ năm, sáu tuổi, đang ở độ tuổi vừa đáng yêu vừa hơi khỏe nghịch. Nhưng mà khi đối mặt với Lâm Tố Mỹ, chúng đều khá ngoan ngoãn và nghe lời. Bởi vì cô út luôn cho chúng ăn mấy món quà vặt mà bình thường chúng không được ăn.
“Nhóm lửa nấu cơm đó, hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm bí ngô, được không nào?”
Lâm Trạch và Lâm Hạo đồng thời gật đầu.
Thời buổi này nhà nào cũng ăn cháo loãng, rất ít khi được ăn cơm khô, có thể ăn một bữa cơm bí ngô cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Nấu món cơm bí ngô này rất đơn giản: nấu gạo đến lúc chín một nửa rồi múc lên, chắt nước gạo ra chậu, sau đó rửa sạch nồi, cho dầu vào, đổ bí ngô đã thái vào, bỏ thêm muối, dùng muôi đảo qua đảo lại, sau đó đổ gạo đã múc lên vào, vừa khéo phủ hoàn toàn lên bí ngô, đậy nắp nồi lại, đun lửa nhỏ, sau khi bí ngô chín, cơm cũng đã gần được, lúc này trộn cơm và bí ngô trong nồi lên, cơm nấu như vậy không chỉ thơm phức mà hương vị cũng rất ngon.
Đổi thành một loại củ quả khác rồi áp dụng cách nấu cơm bí ngô này cũng được, nhưng thường người ta sẽ dùng bí ngô hoặc đậu que.
Hôm nay nhiệm vụ của Lâm Tố Mỹ là phụ trách nấu món cơm này, còn bên phía phòng bếp bận rộn nấu thức ăn.
Sau khi cơm đã nấu xong, các món ăn cũng đã ổn, mọi người bèn sắp xếp bàn ghế rồi chuẩn bị ăn cơm.
Lúc này ai xới cơm thì xới cơm, ai sắp đũa thì sắp đũa, bận bịu mà vẫn có trật tự.
Bởi vì nhiều người nên vô cùng náo nhiệt. Thực ra nếu chỉ đón tiếp nhà họ Ngô thì chắc chắn không cần phô bày thế này. Chủ yếu là đại gia đình nhà họ Lâm quá nhiều người, chỉ người nhà mình thôi mà đã ngồi đến tận mấy bàn.
Hầu hết người nhà họ Ngô ngồi ở bên kia, mấy anh em Lâm Kiến Quốc cũng ngồi bên đó, còn những người khác ngồi đại đâu đó đều được.
Lâm Tố Mỹ ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, nghe thấy mấy người Lâm Kiến Quốc nói chuyện qua lại với nhau. Hai người có thể ở bên nhau đều là duyên phận, phải hòa thuận, đừng có tính toán, so đo chi li; đồng thời chuyện của đám người trẻ, các bậc phụ huynh cũng ít tham gia thôi, cứ để mặc chúng nó, như thế thì người một nhà mới ít mâu thuẫn.
Lời này là của Lâm Kiến Quốc. Lâm Kiến Đảng không đồng ý, để mặc bọn trẻ thì cũng phải nhìn xem là chuyện gì đã, gặp chuyện cụ thể sẽ có cách đối đãi cụ thể.
Lâm Kiến Nghiệp đồng ý với lời này. Còn Lâm Kiến Dân chỉ lo ăn và mặc kệ họ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tố Mỹ thấy cảnh tượng các bậc cha chú nói chuyện lúc ngồi cùng với nhau. Sau đó cô tổng kết quy luật: khi họ bàn “đại sự”, cứ ngoan ngoãn ngồi nghe là được, dù sao thì bản thân họ cũng không thảo luận ra được chung một kết quả.
……
Ăn cơm xong, hội phụ nữ thu dọn bàn và bát đũa. Người nhà họ Ngô muốn giúp đỡ, đương nhiên Trần Đông Mai không thể để họ động tay vào, dì bảo họ ngồi nghỉ ngơi.
Còn bốn anh em Lâm Kiến Quốc tiếp tục nói chuyện với người nhà họ Ngô, nói chuẩn xác là người nhà họ Ngô nghe họ nói chuyện.
Cho đến khi nói cũng kha khá rồi, mọi người mới dần giải tán, sự náo nhiệt cũng dần tan. Dịch Phương, Trần Hà và Lưu Vân đi nhận bát đũa của nhà mình, sau đó ôm về nhà.
Sau khi chỉ còn lại người nhà Lâm Kiến Nghiệp và người nhà họ Ngô, mọi người bắt đầu thảo luận chuyện giữa Lâm An và Ngô Hoa.
Ý của nhà Lâm Kiến Nghiệp là mau chóng định chuyện hôn sự, bởi vì cả năm nay đều khá bận, vốn trước Tết là thời gian tốt nhất, nhưng năm nay phải sửa đường, chỉ có thể đẩy thời gian nhanh lên.
Người nhà họ Ngô cũng đồng ý, hai nhà bèn cùng chọn ngày rồi bàn việc đưa sính lễ. Tuy người nhà họ Ngô không có yêu cầu với sính lễ, nhưng người nhà họ Lâm chủ động đề cập là muốn tặng, họ cũng rất hài lòng, chủ động nói sính lễ nhà họ Lâm tặng họ sẽ không cầm một phần nào, tất cả đều để Ngô Hoa tự giữ.
……
Người lớn bàn chuyện, còn Lâm Tố Mỹ đưa Ngô Hoa ra ngoài đi dạo.
“Chị Ngô Hoa, chị có căng thẳng không?”
“Căng thẳng gì?”
“Chị sắp trở thành cô dâu rồi mà!”
Ngô Hoa xấu hổ đỏ mặt, nhưng lòng cô rất mong chờ chuyện lấy Lâm An và gả đến đây. Nhờ bữa cơm ngày hôm nay, cô đã biết đại gia đình nhà họ Lâm rất đoàn kết, bầu không khí cũng cực kì hòa thuận, cô vô cùng mong mỏi cuộc sống tương lai.
...........................
Tác giả có lời muốn nói:
Thứ nhất, truyện này chủ yếu viết về các chuyện trong gia đình, chỉ là tôi tăng thêm đất diễn cho Tạ Trường Du, không hi vọng nam chính tàng hình quá mức thôi.
Thứ hai, thiết lập chế độ phòng trộm của Tấn Giang rồi, nếu không đọc được chương mới nhất thì là do nhảy cóc quá nhiều đấy.
Thứ ba, bởi vì tôi phải đi xa một chuyến nên tạm thời up hàng ngày, sau này sẽ điều chỉnh lịch up, sẽ tăng thêm số lượng chữ nữa.
Thứ tư, cảm ơn mỗi người các bạn đã ủng hộ bản gốc, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đã khiến những người viết truyện có không gian phát triển tốt hơn.
Cuối cùng là chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé