Năm năm sau…
So với trước kia, thôn Cửu Sơn bây giờ đã thay đổi từ đầu đến cuối. Tất cả đường ngang ngõ hẹp trong thôn đều lát xi măng, không cần phải lo trời mưa đi đường sẽ trơn trượt nữa.
Gần như nhà nào, hộ nào cũng xây nhà mới. Nhìn thoáng qua, cả thôn đều tiến lên hừng hực, tràn trề sức sống, từng căn nhà đứng sừng sững, vô cùng khí khái.
Đương nhiên, cũng có gia đình bây giờ vẫn ở nhà đất và bị cho là đã kéo thấp mức sống của người trong thôn xuống. Đó là nhà Tống Cương – bác cả trong kiếp trước của Lâm Tố Mỹ. Ngay cả căn nhà của nhà Tống Thiết hiện cũng đã tu sửa, họ không sống chung cùng nhà Tống Cương nữa, còn hào phóng tặng căn nhà đất ban đầu cho nhà Tống Cương.
Còn nhà Tống Cương nghèo vẫn hoàn nghèo. Nhưng họ lại rất tự hào, bởi vì con trai nhà họ có tiền đồ, sinh ra cháu trai chứ không phải cháu gái. Vì thế, họ vẫn dương dương tự đắc, hoàn toàn chẳng bận tâm đến ánh mắt người trong thôn nhìn họ tựa như nhìn kẻ ngốc.
Gần như nhà nào trong thôn cũng đã có xe đạp. Cùng với việc mức sống mấy năm nay đã được cải thiện, có một chiếc xe đạp không còn là chuyện cực kì hiếm lạ nữa. Bởi vì có gia đình đã mua xe ô tô con rồi. Nhưng người có ô tô con vẫn rất ít, trong thôn Cửu Sơn cũng chỉ có mấy người theo Tạ Trường Du làm việc mới có xe con.
Sự thay đổi lớn nhất của thôn Cửu Sơn đương nhiên không phải những điều này. Mà là chỗ phía sau thôn đã trở thành con phố rất nhiều người bày quầy hàng rao bán, những cửa hàng hai bên con phố buôn bán đủ thứ đồ.
Con phố đó dùng đất chung của thôn, bởi thế mỗi gia đình trong thôn đều được tiền, chỉ là sau khi chia theo bình quân đầu người thì số tiền không nhiều mà thôi.
Lâm Dũng và Lâm Mãnh nhà Lâm Kiến Quốc là người chiếm lĩnh con phố đó sớm nhất, xây nhà đầu tiên, không chỉ trao đổi đất với giá rẻ mà xây nhà cũng tiện lợi, nhẹ nhàng. Họ đã trở thành nhóm người đầu tiên phát đạt nhờ vào con phố ấy. Cho dù không buôn bán thì dựa vào tiền thuê nhà, họ đã nuôi sống được cả gia đình rồi.
Ngoài Lâm Dũng và Lâm Mãnh, người được hâm mộ nhất trong thôn vẫn là nhà Lâm Kiến Nghiệp. Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai cũng là người quả quyết, sau khi thấy con phố phía sau trở nên phát triển thì lập tức mở một siêu thị lớn ở đó. Đây là siêu thị duy nhất ở đây, từ sau khi khai trương, rất nhiều người đều mua đồ ở đó, buôn bán rất chạy.
Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai đều không cần trông tiệm mà thuê người ở gần đó đến trông, dù có chuyện hay không, hai ông bà cứ đến lượn vài vòng là được.
Con phố phía sau đó thật sự có thể kiếm tiền ư?
Vì nhà máy ở thôn Cửu Sơn của tập đoàn Du Mỹ liên tục tuyển dụng nên bây giờ số người trong nhà máy rất nhiều, tuy không phải ai cũng mua bán ở đây, nhưng vừa đến thời gian tan làm, rất nhiều người sẽ tụ tập cùng đi đến con phố phía sau, chẳng mấy chốc những cửa hàng bán đồ ăn kia đã kín người ngồi.
Bây giờ đã khác với ngày trước. Trước đây lương mười mấy hai mươi mấy đồng, bây giờ lương đã hơn trăm, tuy giá cả vật chất cũng leo thang, nhưng mọi người đã có tiền, cuộc sống tốt lên, đương nhiên sẽ chịu ăn chịu mặc.
Giờ trường tan học và thời gian ăn cơm của nhà máy là lúc con phố huyên náo nhất, rất nhiều người đều ùa ra con phố ấy. Những cửa hàng bán một vài món đồ nhỏ cũng rao bán vào lúc này.
Vì chỗ phía trước nhà máy thuộc về tập đoàn Du Mỹ, tập đoàn Du Mỹ không cho phép ai bày bán ở đó, cho nên không trông thấy các gian hàng linh tinh ở trước nhà xưởng. Nhưng phía trước trường học không có quy định, cho nên ở cổng trường tiểu học và trung học cơ sở đều có rất nhiều gian hàng lớn nhỏ, phần lớn đều bán một vài món quà vặt.
Cảnh tượng trẻ con kéo người lớn đòi ăn gần như ngày nào cũng diễn ra ở đây.
Còn về việc tại sao phía ngoài nhà trẻ không có ai bày quầy, thì một là không được phép, hai là sau khi phụ huynh đón con thì cũng sẽ đi qua chỗ các gian hàng từ con phố nhỏ đó, thế nên điều đó không ảnh hưởng gì tới mọi người.
Mà vào giờ phút này, người đứng ở cổng trường mẫu giáo Mỹ Du chính là Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai. Hai bà nhìn nhau một cái, tuy không nói gì nhưng ánh mắt đó rõ ràng không ôn hòa, ai bảo bây giờ hai bà đang có mối quan hệ cạnh tranh chứ?
Mỗi khi Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết có dáng vẻ này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều thấy may mắn vô cùng vì mình mang thai sinh đôi, có hai đứa con, có thể để mỗi người Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai đón một nhóc. Bằng không, nếu chỉ có một đứa con thì có lẽ ngày nào trong nhà cũng diễn màn đại chiến thế giới mất.
Như bây giờ, Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết đều chỉ tỏ ra bình tĩnh ở mặt ngoài, còn mỗi người đều thầm cảm thấy đối phương đã đoạt mất cháu trai hoặc cháu gái mình.
Trần Tư Tuyết cảm thấy Trần Đông Mai rất phiền phức, trong nhà đã có mấy đứa cháu trai rồi mà còn đoạt cháu gái với bà, người này cố ý.
Trần Đông Mai cũng cảm thấy Ttrần Tư Tuyết lằng nhằng, có phải không có cháu ngoại ở nhà đâu, thế mà lại cứ muốn tranh cháu ngoại với bà, đúng là phiền. Còn mấy đứa cháu trai trong nhà bà, đứa nào đứa nấy đều lớn tướng rồi, hôm nào cũng chạy lông nhông bên ngoài, từ sáng tới tối chẳng thấy mặt mũi đâu, Trần Đông Mai không thừa nhận rằng mình có cháu trai bầu bạn.
Thế là, hai người nhìn nhau chướng mắt, lúc đón cháu đều cảm thấy đối phương là kẻ thù chứ chẳng phải là nhà thông gia của mình.
Cuối cùng đã đến giờ lũ trẻ tan học.
Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết bất giác bước vào trong. Trần Đông Mai thấy Trần Tư Tuyết bước nhanh hơn mình một bước thì vội đuổi kịp bước chân Trần Tư Tuyết. Trần Tư Tuyết vừa thấy Trần Đông Mai tăng tốc thì cũng rảo bước theo.
“Này này này, hai bà làm gì đấy? Lùi lại lùi lại lùi lại…” Bảo vệ trừng mắt, giơ tay ngăn Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết, không cho họ tiến lên nữa.
“Tôi đến đón cháu ngoại tôi.”
“Tôi đến đón cháu nội tôi.”
Bảo vệ trợn mắt, chỉ vào đám người bên ngoài. “Người ta đều đến đón trẻ, quy định là không vượt qua đường này, lùi lại lùi lại…”
Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai bị quát, chỉ đành lùi lại.
Lúc này, các giáo viên mới sắp xếp xong các bạn nhỏ trong mỗi lớp, sau đó bảo từng bạn đeo chiếc cặp sách nhỏ, tất cả đi từ phòng học ra ngoài trường, đồng thời cũng xếp hàng như thường lệ.
Bấy giờ, các giáo viên mới bắt đầu điểm danh, gọi đến tên bạn nhỏ nào thì phụ huynh của bạn nhỏ đó tiến lên đón con.
Thực ra nhà trẻ muốn bảo phụ huynh xếp hàng. Nhưng những người này không có ý thức xếp hàng, ngày nào cũng ầm ĩ ra rất nhiều chuyện, khiến giáo viên nhà trẻ cực kì bất lực. Họ hết cách, chỉ đành điểm danh như vậy.
Nhưng cho dù đón con như vậy thì cũng bị rất nhiều phụ huynh chê là nhà trẻ quá rắc rối. Song cũng chính những điều lệ này đã khiến những phụ huynh cho con em mình học ở đây có sự kiêu ngạo khác, bởi nơi này quản lý còn nghiêm ngặt hơn một vài trường mẫu giáo trên huyện. Vì thế, ngôi trường mẫu giáo này đã trở nên “vĩ đại” hơn.
“Phụ huynh của bé Tạ Gia Kỳ có mặt không? Bé Tạ Gia Kỳ…”
Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai đồng thời tiến lên.
Bạn nhỏ Tạ Gia Kỳ bốn tuổi vừa thấy cảnh tượng này thì khuôn mặt tươi cười đã có vẻ tuấn tú thoáng bất lực, tại sao ngày nào bà ngoại và bà nội cũng như vậy chứ?
Ngay cả các bạn nhỏ trong nhà trẻ cũng đã hỏi cậu rất nhiều lần là tại sao có hai người đến đón cậu rồi. Sau khi cậu giải thích đó là bà nội và bà ngoại mình, các bạn nhỏ lại thắc mắc, tại sao bà ngoại và bà nội cùng đến chứ, chẳng lẽ nhà bà ngoại và bà nội gần nhau lắm à? Nhưng bà ngoại và bà nội của mọi người đều sống rất xa nhau.
Đừng hỏi cậu vấn đề này, cậu cũng chẳng biết tại sao bà nội và bà ngoại mình lại sống gần nhau như vậy nữa.
Trần Tư Tuyết dùng khuỷu tay huých Trần Đông Mai, sau đó đẩy Trần Đông Mai ra rồi tự tiến lên. “Tôi là phụ huynh của bé Tạ Gia Kỳ, tôi là bà nội cháu…”
Giáo viên đó nhìn bà một cái. Thực ra với phụ huynh ngày nào cũng đến đón trẻ, các giáo viên đã có ấn tượng mang máng. Sau khi thấy vậy, họ dắt Tạ Gia Kỳ qua.
Sau đó là đến Tạ Gia Vũ…
Mà người đón Tạ Gia Vũ là một bà lão khác.
Tuy ngày nào chuyện này cũng diễn ra, nhưng giáo viên dạy lớp của Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ ở nhà trẻ đều rất thắc mắc, không phải nói là sinh đôi long phụng sao, tại sao ngày nào người đón hai đứa trẻ cũng không phải cùng một người?
Trần Đông Mai nắm bàn tay nhỏ bé của Tạ Gia Vũ rồi nhìn về phía Trần Tư Tuyết. Hừ, vừa rồi dám đẩy mình cơ đấy.
Trần Đông Mai yên lặng. Chủ yếu là hình như mình cũng khá vô lý, bởi vì họ quả thực đã mặc nhận Tạ Gia Kỳ do Trần Tư Tuyết đón, Tạ Gia Vũ do Trần Đông Mai dẫn về.
Nguyên nhân cơ bản là vì trong nhà Trần Đông Mai đã có tận mấy đứa cháu trai rồi, nói một cách đương tối thì hiếm một cô cháu gái. Còn với tình hình trong nhà có một cô cháu ngoại bầu bạn, Trần Tư Tuyết thiếu một cậu cháu trai.
Tạ Gia Vũ được bà ngoại dắt tay, cô nhóc cởi cặp sách nhỏ xuống bằng một tay. “Bà ngoại ơi, bà đeo cặp giúp con với, cặp sách nặng lắm…”
“Được được được…” Trần Đông Mai vội cầm cặp sách.
Trần Tư Tuyết nhìn, cũng muốn cầm cặp sách giúp Tạ Gia Kỳ, sau đó bị Tạ Gia Kỳ lắc đầu từ chối. Trong cặp chẳng có mấy cuốn sách, căn bản không nặng có được không?
Tạ Gia Kỳ nhìn em gái mình, rồi lặng lẽ lắc đầu.
Sau khi đi được một đoạn thì đến chỗ mấy gian hàng bán đồ kia.
Tạ Gia Vũ lập tức không nhúc nhích nổi nữa. “Bà ngoại ơi, con đói…”
Tạ Gia Vũ chớp chớp đôi mắt long lanh.
Lần nào Trần Đông Mai cũng tự nói với mình lần sau nhất định không được để cô nhóc này toại nguyện, bây giờ ăn thì buổi tối sẽ không ăn được bao nhiêu cơm nữa. Nhưng mà đối điện với ánh mắt long lanh này, dù thế nào bà cũng không thể từ chối được.
“Đi nào, con muốn ăn gì?”
Trần Đông Mai bất lực vô cùng, nghĩ bụng hôm nay con gái mình đừng trở về, nếu không mình lại bị nói là chiều cháu. Mà nói đi cũng phải nói lại, trẻ con thích ăn những thứ này không phải lẽ đương nhiên sao? Nếu bà là trẻ con, bà cũng sẽ thích ăn, đáng tiếc là những năm tháng ấy không có nhiều đồ bày bán như vậy.
Trần Tư Tuyết thấy cháu gái mình được ăn vặt, đương nhiên không thể để cháu trai mình ấm ức. Vì thế bà cũng dắt Tạ Gia Kỳ đi qua.
Tạ Gia Vũ thích ăn một loại bánh gạo nếp hấp, bánh rất đặc, cũng vô cùng mềm, bên trong còn có một ít bột đậu nành làm nhân, cô nhóc thích mê.
Vì thế Trần Đông Mai mua hai chiếc, hai đứa trẻ mỗi đứa một chiếc.
Tạ Gia Vũ hí hửng ăn bánh ngô, còn Tạ Gia Kỳ lại chau mày. Ngày nào cũng ăn thứ này, Tạ Gia Vũ không ngấy, nhưng cậu ngấy lắm rồi. Song cậu lại không thể không ăn, nếu không Tạ Gia Vũ sẽ ầm ĩ hết cả lên.
Được rồi, cũng không phải là quá khó ăn, Tạ Gia Kỳ tự an ủi mình như vậy.
“Bà ngoại ơi, cái này ngọt lắm đó!” Tạ Gia Vũ nói.
“Ừ.”
Tạ Gia Vũ ăn mấy miếng. “Bà ngoại ơi, bà bỏ tiền mua, bà cũng ăn đi.”
Trần Đông Mai vui như nở hoa. Quả nhiên cháu gái mình là một đứa bé ngoan mà. Thế là bà cũng ăn mấy miếng, sau đó bị Tạ Gia Vũ yêu cầu phải ăn hết.
“Bà ngoại ơi.”
“Ơi con?”
“Bà ăn hết bánh ngô của con rồi, bây giờ con vẫn còn đói, bà mua cho con cái đó được không bà?”
“…”
“Con chỉ ăn hai xiên thôi.” Tạ Gia Vũ kéo Trần Đông Mai mà kì kèo. “Bà ngoại, con muốn ăn, muốn ăn lắm lắm ấy, vừa nãy thứ đó hơi ngọt, bây giờ con muốn ăn cay, bà ngoại ơi bà ngoại…”
“Đừng kéo nữa đừng kéo nữa.” Trần Đông Mai đau đầu. “Được, bà mua cho con.”
Sau đó, vào lúc này, hội Lâm Thần và Lâm Dạ được tan học cũng vây qua.
“Bà nội, bà lại mua đồ ăn ngon cho em đấy ạ?”
Trần Đông Mai: …
Mấy thằng ranh con này cố ý mà. Vì thế mỗi đứa đều được ăn tận mấy xiên.
Tuy Tạ Giai Giai không đòi, nhưng Trần Tư Tuyết thương cháu ngoại, đương nhiên cũng sẽ mua cho Tạ Giai Giai. Còn Tạ Gia Kỳ thì khỏi cần nói, đó là bắt buộc phải mua, đây là cháu nội cả của nhà họ Tạ họ đấy.
Cuối cùng cũng rời khỏi những gian hàng bán mấy thứ quà vặt rồi.
Có đánh chết Trần Đông Mai cũng không đi con phố phía sau. Gớm, nếu đi bên đó thì có lẽ trời tối mới có thể về nhà mất. Con nhóc này nhiều lý do lý trấu vô kể, thứ này cũng muốn mà thứ kia cũng đòi.
Vì là con đường về thôn Cửu Sơn nên lúc này Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết vẫn đi cùng đường. Không có đồ ăn nữa, Tạ Gia Vũ chạy đi chơi với Tạ Gia Kỳ, muốn bắt Tạ Gia Kỳ đuổi theo mình, cả quãng đường đều vang vọng tiếng cười lanh lảnh của cô nhóc.
Cuối cùng cũng đến thôn Cửu Sơn, ừm, sắp mỗi người một ngả rồi.
Tạ Gia Vũ nhìn Tạ Gia Kỳ, đột nhiên hơi buồn bã, sau đó chạy đến trước mặt Trần Đông Mai mà nói: “Bà ngoại ơi, hôm nay con muốn ở cùng anh, không muốn chia tách với anh.”
Lòng Trần Tư Tuyết như nở hoa. Bà đương nhiên muốn dẫn cả hai đứa cháu về rồi. Hai đứa này đều là cháu của nhà họ Tạ, cứ phải đưa một đứa cháu cho người khác, bản thân bà cũng khó chịu lắm có được không?
Trần Đông Mai cũng mở cờ trong bụng. Bà đương nhiên muốn dẫn cả cháu trai cháu gái về nhà, sinh đôi long phụng cơ mà, trông giống nhau, đều ngoan ngoãn đáng yêu như thế, chỉ nhìn hai đứa đứng cạnh nhau thôi tâm trạng cũng tốt hẳn lên.
Trần Đông Mai: “Được thôi, con dẫn anh con chúng ta cùng về nhà.”
Trần Tư Tuyết: “Tiểu Vũ, con cùng bà về nhà nào.”
Hai người đồng thời lên tiếng, lúc này đồng thời xoay người qua, nhìn đối phương với khuôn mặt không cảm xúc.
Trần Tư Tuyết ho một tiếng. “Tiểu Vũ muốn về nhà cùng bọn tôi, bà cứ để con bé về thì có sao? Người ta không muốn chia tách với anh trai cơ mà.”
“Đúng ha, Tiểu Vũ không muốn chia tách với anh trai con bé, cho nên để tôi đón Kỳ Kỳ cùng về nhà thì sao nào?”
“Trần Đông Mai, đây là cháu trai cháu gái nhà họ Tạ tôi.”
“Hai đứa nó còn là do con gái tôi sinh ra đấy? Con gái tôi vất vả lắm mới sinh chúng nó ra, ngay cả họ cũng không thể theo họ của nó, bây giờ tôi muốn ở bên cháu trai cháu gái tôi nhiều hơn không phải lẽ thường tình hay sao? Để chúng nó theo họ nhà bà đã là hời cho nhà bà rồi, còn không biết ngại mà tranh đoạt chuyện này với tôi.”
“Đoạt với không đoạt cái gì? Chúng nó vốn họ Tạ, tức là nên do tôi đón hai đứa, là bà ngang ngạnh vô lý, cứ đòi tranh với tôi.”
“Cháu do con gái tôi sinh, tôi cứ muốn đón đấy.”
……
Thấy bà ngoại và bà nội bắt đầu cãi nhau, Tạ Gia Vũ lặng lẽ đi cùng Tạ Gia Kỳ.
“Anh ơi, anh nói xem giữa bà ngoại và bà nội, ai sẽ cãi thắng?”
Tạ Gia Kỳ: “…”
“Anh ơi, anh muốn ai cãi thắng?”
Tạ Gia Kỳ nhìn em gái mình với nét mặt không cảm xúc, luôn cảm thấy lời này là lạ.
Tạ Gia Vũ: “Anh ơi, anh thích bà ngoại hay thích bà nội hơn?”
Tạ Gia Kỳ nhíu mày, luôn cảm thấy lời này lạ vô cùng. Nếu lớn hơn một chút, có lẽ cậu có thể biết được cô em gái mình chính là người chỉ e thiên hạ không đủ loạn.
Tạ Gia Vũ nhìn bà nội và bà ngoại mình cãi nhau, nhìn mà phải gọi là hứng thú dạt dào.
Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ ngồi xếp hàng, đợi bà ngoại và bà nội cãi nhau ra một kết quả. Còn hội Lâm Thần đã lượn đi từ lâu rồi. Bọn chúng không kiên nhẫn đến xem trò tranh cãi ngày nào cũng diễn ra này đâu, chán chết.
Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai cãi nhau cả buổi mà cũng không ra được một kết quả nào.
Cuối cùng, Trần Tư Tuyết đưa ra một lời đề nghị. “Thế này đi, hôm nay tôi đón hai đứa về, ngày mai bà đón hai đứa, được không?”
Trần Đông Mai càng bực. “Tại sao không phải là hôm nay tôi đón hai đứa? Dựa vào đâu mà bà được đón trước?”
Được rồi, lại tiếp tục tranh cãi mãi không dứt.
- ------------------------------
Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ lái xe từ thành phố Vân về. Lâm Tố Mỹ xoa nắn chiếc cổ nhức mỏi của mình, sau đó động tác khựng lại.
Tạ Trường Du đỗ xe xong, bất giác nhìn sang cô. “Sao thế?”
“Mắt em cứ máy mãi, sao có cảm giác sẽ có chuyện không lành xảy ra vậy?”
Tạ Trường Du lắc đầu. “Em tin mấy chuyện này hả.”
Lâm Tố Mỹ cũng cười theo. Cũng phải, hai mắt đều từng máy mà cũng chẳng xảy ra tai họa hoặc cũng chưa từng rơi tiền.
Hai vợ chồng xuống xe, bước chân bất giác nhanh hơn. Vì hai người vẫn luôn bận tối mắt tối mũi nên khi con ra đời, Lâm Tố Mỹ đích thân chăm sóc con chỉ được nửa năm đầu, sau nửa năm đều là Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết trông cháu.
Bây giờ sắp gặp hai đứa con của mình rồi, người làm cha mẹ như họ đương nhiên có tâm trạng phấn khích hơn.
Đến nhà họ Tạ, không thấy đứa nào, Tạ Minh nói Trần Tư Tuyết vẫn chưa đón cháu về.
Tạ Trường Du nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, đã đến giờ này rồi, sao vẫn chưa đón cháu về chứ!
Vì thế hai vợ chồng lại đi về phía nhà họ Lâm. Kết quả là Trần Đông Mai cũng đi đón cháu rồi, nhưng vẫn chưa về.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nhìn nhau, lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi ư?
Hai người không nói nhiều thêm nữa, lập tức xoay người rời đi.
Lúc này, Lâm Thần và Lâm Dạ đang xem vô tuyến trong nhà. Sau khi nghe thấy tiếng, hai cu cậu nhìn ra cửa sổ từ tầng hai. Bây giờ căn nhà của nhà họ Lâm đã được sửa lại lần nữa, có hai tầng rồi. Hai cu cậu vốn muốn gọi cô út và chú, nhưng họ chạy quá nhanh nên hai cu cậu lại thôi.
Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ có thị lực đều không tệ, chỉ đi được mấy bước đã trông thấy hai đứa con của mình đang ngồi xếp hàng ở đó.
Lúc này, Tạ Gia Vũ đã chế biến xong hoa cỏ nhỏ của cô nhóc rồi, còn nói đó là đồ ăn cô nhóc nấu, mời Tạ Gia Kỳ ăn.
Tạ Gia Kỳ không chịu ăn. Tạ Gia Vũ hừ một tiếng, nói cậu không phải anh trai tốt.
Tạ Gia Kỳ trầm mặc, dù Tạ Gia Vũ giày vò thế nào, cậu đều không chịu ăn mấy thứ hoa cỏ đó.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi qua. Lâm Tố Mỹ một lòng dồn hết tâm tư vào hai con. “Hai đứa ngồi đây làm gì đấy?”
Khuôn mặt trầm mặc của Tạ Gia Kỳ trở nên dịu mềm. “Mẹ…”
Tạ Gia Kỳ vươn tay, muốn mẹ bế.
Nhưng lúc này, Tạ Gia Vũ cũng vươn tay, cũng muốn bế.
Lâm Tố Mỹ thoáng băn khoăn. “Mẹ yếu lắm, chỉ có thể bế được một lúc thôi, hai đứa biết chưa?”
Sau đó hai tay Lâm Tố Mỹ bế mỗi đứa một bên, bế rồi mới cảm thấy hai đứa trẻ trông gầy gò nhỏ bé nhưng lại rất nặng. “Sao hai đứa nặng thế, mẹ cảm thấy không phải là bế trẻ con nữa mà là bế tảng đá rồi, sắp lún xuống rồi này.”
Tạ Gia Kỳ vặn vẹo cơ thể nhỏ bé. “Vậy mẹ bỏ con xuống, con không cần mẹ bế nữa, tay mẹ hẳn phải mỏi lắm.”
Lòng Lâm Tố Mỹ mềm nhũn.
Tạ Gia Vũ: “Mẹ mau bỏ anh xuống đi, thế thì mẹ có thể bế một mình con rồi.”
Có so sánh mới có tổn thương.
Lâm Tố Mỹ nhìn con gái mình, đây là con ruột hả?
Lâm Tố Mỹ nhéo mặt con gái, rồi cũng đặt Tạ Gia Vũ xuống đất. Tạ Gia Vũ bĩu miệng tỏ ý không vui.
Còn Tạ Trường Du, lúc này đang nói chuyện với mẹ và nhạc mẫu đại nhân của mình rồi.
Tạ Trường Du thầm than khổ, cực kì hối hận vì đã tìm đến lúc này.
Sau khi Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đến, Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai không cãi nhau nữa mà bảo hai vợ chồng họ nói xem hôm nay hai đứa trẻ về nhà ai.
Lâm Tố Mỹ chớp mắt, cũng hơi hối hận. Nếu sớm biết thì chi bằng cứ đón thẳng về nhà mình, đóng cửa sống qua ngày cho xong!
Tạ Trường Du nhìn Lâm Tố Mỹ, chuyện này, nên giải quyết thế nào?
Lâm Tố Mỹ đâm đầu đi qua. “Mẹ, hay là con và Trường Du đón hai cháu về nhé? Lâu lắm rồi bọn con không ở bên hai đứa…”
“Không được…”
“Không được…”
Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai đồng thời từ chối. Hai người họ tranh cãi cả buổi về quyền sở hữu, đâu thể để vợ chồng Tạ Trường Du đoạt mất được.
Tạ Trường Du đau đầu. “Bình thường thế nào thì cứ như thế đi ạ!”
Hình như cũng chỉ có thể như vậy. Trần Đông Mai dẫn Tạ Gia Vũ về, Trần Tư Tuyết dẫn Tạ Gia Kỳ về.
Nhưng đề nghị này cũng không ổn.
Bởi vì Tạ Gia Vũ đang bĩu cái miệng nhỏ mà kéo Tạ Gia Kỳ. “Anh ơi, em muốn ở cùng anh, em không muốn chia tách với anh. Anh ơi, em thích anh lắm…”
Lâm Tố Mỹ vừa nghe lời con gái nói thì lòng mềm nhũn.
Tạ Trường Du nhìn hai con, rồi lại nhìn Lâm Tố Mỹ, cuối cùng bất lực nói: “Hay là rút thăm? Ai rút trúng thì người đó dẫn hai đứa về.”
Chẳng còn cách nào khác.
Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết đều lặng thinh.
Thế là, Tạ Trường Du còn phải về nhà lấy giấy và bút. Một tờ giấy chia thành hai nửa, một nửa vẽ một vòng tròn, một nửa thì không.
Tạ Trường Du cầm hai viên giấy rồi quay lại, giải thích rõ ràng quy tắc với mẹ và mẹ vợ mình, để hai người họ tự chọn, người chọn trúng tờ có vòng tròn thì hôm nay dẫn hai đứa trẻ về.
Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai đều ngầm đồng ý.
Sau đó, mỗi người cầm một viên giấy.
Trần Tư Tuyết mở viên giấy ra rồi lập tức hớn hở mặt mày. “Tiểu Vũ Kỳ Kỳ, nào, theo bà nội về, tối nay bà nội nấu đồ ăn ngon cho hai con nhé.”
Còn anh con trai Tạ Trường Du và cô con dâu Lâm Tố Mỹ này, hoàn toàn bị Trần Tư Tuyết phớt lờ.
Trần Đông Mai không phớt lờ Tạ Trường Du, đôi mắt bà nhìn chằm chằm vào tay Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du bị ánh mắt đó nhìn mà phải nghi ngờ nhạc mẫu đại nhân muốn chặt gãy tay mình. Anh vội vàng giấu nhẹm tay ra sau lưng. Ừm, cảm giác bị ghét bỏ là tay thối đúng là chẳng dễ chịu.