Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 62: Chương 62: Giữ nguyên trái tim ban đầu




Lâm Tố Mỹ đỗ đại học Vân, đối với nhà Lâm Kiến Nghiệp mà nói, chuyện này như làn gió xuân mang theo hy vọng thổi qua, quét sạch tâm lý u ám và sự khó chịu cứ nghèn nghẹn suốt nửa năm nay. Nhất là Trần Đông Mai, dì trở nên phơi phới hớn hở, đi đến đâu cũng đều có thể nghe thấy người ta khen con gái dì, bản thân dì cũng thích nghe, tâm trạng tốt lên hẳn. Cả nhà cũng vì tâm trạng của dì mà trở nên tươi sáng hơn.

Lại nói đến Lâm Tố Mỹ, bây giờ cô không ở nhà mà bị Dương Xuân Ni hẹn ra ngoài.

Từ sau khi mâu thuẫn vào năm ngoái, hai người không còn qua lại nữa, càng chưa từng nói chuyện. Dương Xuân Ni đột nhiên đến hẹn cô, ngược lại khiến Lâm Tố Mỹ giật nảy mình.

Đã lâu chưa từng gặp, Lâm Tố Mỹ thiếu chút nữa không nhận ra Dương Xuân Ni.

Dương Xuân Ni trở nên vừa đen vừa gầy. Đôi mắt vốn được coi như động lòng người hoàn toàn biến thành tối tăm mù mịt. Sau đó ánh mắt nhìn Lâm Tố Mỹ cứ trân trân.

Có lẽ vì quá gầy, đôi mắt Dương Xuân Ni lúc này trở nên to đến lạ, lúc nhìn người khác sẽ chỉ cảm thấy đôi mắt đen hoắm đó rất đáng sợ.

Lâm Tố Mỹ ho mấy tiếng: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”.

Tâm trạng Lâm Tố Mỹ lúc này không tốt cũng không xấu. Có lẽ là vì từ lúc trọng sinh đến giờ, tất cả đều phát triển theo kế hoạch của cô, không xuất hiện điều ngoài ý muốn nào, bởi thế tâm trạng cô vẫn khá tốt, cho dù gặp Dương Xuân Ni lần này cô cũng không cảm thấy khó chịu.

“Bây giờ cậu đỗ đại học rồi, sau này nhất định có thể tìm được một công việc tốt, sau đó lấy chồng trên huyện.” Dương Xuân Ni nói với giọng thút thít.

Lâm Tố Mỹ hơi câm nín.

Cô đỗ đại học thì quả thực sẽ có một công việc tốt, bây giờ các ngành nghề đều thiếu người, có thể nói là chỉ cần mình không tác oai tác quái, tốt nghiệp đại học ra ngoài, đãi ngộ hay gì gì đó đều không phải lo. Nhưng cô vẫn không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến việc có lấy chồng trên huyện hay không.

Lâm Tố Mỹ đợi cái “sau đó” của Dương Xuân Ni.

“Cậu như vậy, Tạ Trường Bình thì như thế, đến ngay cả Tưởng Xuân Diệp vô dụng nhất cũng có một người chị lo nghĩ cho cậu ta. Còn tôi, chẳng có gì cả, tôi chẳng có gì cả… Lâm Tố Mỹ, cậu giúp tôi đi, giới thiệu một người trên huyện cho tôi, để người ta lấy tôi được không? Tôi không muốn lấy một tên nông dân, tôi cũng cũng muốn lấy chồng trên huyện để được sống thoải mái…”

Lâm Tố Mỹ: …

Lâm Tố Mỹ yên lặng hồi lâu, rồi nghiêm túc nhìn Dương Xuân Ni. Cô luôn cảm thấy tình trạng bây giờ của Dương Xuân Ni không ổn lắm. “Những lời này cậu nên nói với bố mẹ cậu mới phải.”

“Không… không thể nói với họ, họ sẽ đánh tôi, mắng tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mắng tôi không biết liêm sỉ, muốn tôi gả đến ngôi làng hẻo lánh, tôi không muốn đi, tôi không muốn đi đâu… Cậu giúp tôi đi, giúp tôi đi mà.”

Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi, ít nhiều có chút thương xót cho cảnh ngộ Dương Xuân Ni gặp phải bây giờ. Nhưng nếu một năm trước cô bị Dương Xuân Ni tính kế thành công, vậy đối phương liệu có thương xót cho mình? Có lẽ là sẽ không, mà còn sung sướng khi mình gặp xui xẻo ấy chứ.

Cảnh ngộ như vậy, Lâm Tố Mỹ chỉ có thể nói cũng là do Dương Xuân Ni tự làm tự chịu.

Những người biết chuyện của Dương Xuân Ni và La Chí Phàm không ít, thanh danh của cô ta trong thôn cũng coi như đã bị hủy hoại. Mọi người đều qua lại với mấy thôn lân cận, người ta có thể không biết chuyện đó được ư? Bố mẹ Dương Xuân Ni gả cô ta đến nơi xa xôi, có lẽ cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, ít nhất mọi người sẽ không lôi chuyện này ra nhai đi nhai lại, cuộc sống có thể trôi qua tốt hơn một chút.

Còn về việc Dương Xuân Ni thường bị đánh, đó cũng là chuyện của nhà họ Dương.

Lâm Tố Mỹ đoán, Dương Xuân Ni vốn không nhận được sự xem trọng và yêu thương của bố mẹ, hơn nữa chuyện của cô ta với La Chí Phàm khiến bố mẹ cô ta cảm thấy mất mặt, bây giờ còn động tí là muốn lấy chồng trên huyện, vì thế ông bà Dương càng bốc hỏa.

“Tôi không giúp được cậu.”

“Cậu quen biết nhiều người như thế, sao lại không giúp được tôi? Cậu có thể, cậu có thể giúp được tôi…”

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ một thoáng: “Dương Xuân Ni, trước đây tôi và cậu từng được coi là bạn, nếu chúng ta vẫn là bạn, tôi cũng chỉ có thể nghĩ cách cho cậu, đồng thời cũng không giúp được cậu. Bây giờ chúng ta đến ngay cả là bạn bè còn chẳng phải, tôi có thể giúp gì cậu? Cuộc sống của cậu nên là do cậu tự quyết định, do bố mẹ cậu quyết định… Tôi thật sự không giúp được cậu”.

“Là bởi cậu không muốn giúp tôi…”

Mắt thấy Dương Xuân Ni sắp xông qua, Lâm Tố Mỹ bèn phòng bị, cô tránh đi, Dương Xuân Ni ngã nhào xuống đất. Lâm Tố Mỹ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Dương Xuân Ni, có điều cô không quay đầu nhìn cái nào, vẫn đi về phía nhà mình.

Có đôi khi người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, không thể không nói đây cũng được coi như một chân lý.

Lâm Tố Mỹ vừa về đến nhà thì đã thấy Tạ Trường Bình vội vàng chạy qua. “Tiểu Mỹ, mẹ gái đang cãi nhau với người khác, gái mau đi xem đi.”

“Hả?” Chuyện này khiến Lâm Tố Mỹ sợ hết hồn.

Tạ Trường Bình đưa Lâm Tố Mỹ qua đó, vừa đi vừa nói đại khái tình huống.

Thì ra con trai bà Cát Hồng là Tống Uyên cũng đỗ đại học, còn là hệ chính quy, hai vợ chồng bà Cát Hồng và ông Tống Thiết vui khỏi nói. Nhưng Lâm Tố Mỹ cũng đỗ đại học, nhìn thì có vẻ đại học mà Lâm Tố Mỹ đỗ còn tốt hơn trường mà Tống Uyên đỗ, điều đó khiến hai vợ chồng bà Cát Hồng thấy khó tả.

Ngoài người nhà của các trí thức lão làng và các trí thức, trong số những người đi thi chỉ có Lâm Tố Mỹ và Tống Uyên đỗ đại học. Nếu chỉ có một mình Tống Uyên đỗ đại học thì đương nhiên sẽ vô cùng rình rang, nhưng bây giờ cậu ta lại bị Lâm Tố Mỹ xếp trên một bậc.

Trong lòng bà Cát Hồng không thoải mái nên cũng nói dăm ba lời linh tinh ở bên ngoài. Con trai bà ta đã nói rồi, đại học tốt nhất là hai trường ở thủ đô. So sánh với hai ngôi trường kia, ngôi trường mà Lâm Tố Mỹ đỗ vào chẳng là gì cả. Người nhà họ Lâm còn ngạo nghễ như thế, không biết ngạo nghễ cái quái gì nữa.

Những người nghe thấy lời bà Cát Hồng nói bất giác hỏi bà ta, thế con trai bà có đỗ vào trường tốt nhất đó không?

Đương nhiên là không đỗ.

Bà Cát Hồng nghe vậy lại càng khó chịu. Thế là bà ta chê bai nhà Lâm Kiến Nghiệp một trận. Khó trách năm đó không được ông bà cụ nhà họ Lâm yêu thích, người ta nhìn người chuẩn, vừa nhìn đã biết nhà Lâm Kiến Nghiệp không có tiền đồ nhất. Xem đấy, nhà Lâm lão đại có Lâm Kiến Quốc, nhà Lâm lão nhị thì làm kinh doanh trên huyện, chuyện làm ăn phát đạt, đến ngay cả mấy cậu con trai nhà Lâm lão tứ cũng có tiền đồ, chỉ có nhà Lâm lão tam là chẳng có bản lĩnh gì.

Bà Cát Hồng càng nói càng hăng, nói nhà Lâm Kiến Nghiệp ngày trước nhờ vào căn nhà đó mà hếch mặt lên tận trời, bây giờ mấy căn nhà như thế trong thôn còn thiếu hay sao? Còn tưởng rằng nhà mình nhiều tiền lắm đấy à, bây giờ thì chẳng là gì cả.

Bà ta lại nói tiếp đến con người Trần Đông Mai vừa giả tạo vừa dối trá, không phải chỉ là đỗ đại học sao, cứ như người khác không đỗ được đại học vậy, người ta cũng đâu truyên truyền khắp cả thế giới như Trần Đông Mai.

Những lời đó bị người ta truyền đến tai Trần Đông Mai.

Trần Đông Mai vừa nghe vậy, thế là hay rồi, dì bèn cầm cuốc xông thẳng đến: “Con đàn bà ti tiện miệng chó không mọc được ngà voi này, tự mình vô dụng, không coi con gái ra gì, kết quả sinh ra một thằng con trai cũng chẳng có bản lĩnh gì nốt, nhà mày bức ép nó như thế sao cũng chẳng được bằng con gái nhà bà? Nói bà ngạo nghễ, bà cứ ngạo nghễ đấy thì sao? Con gái bà điểm cao chót vót, nhưng để được gặp bố mẹ nhiều hơn mà con bé bèn ở lại thành phố này, sao nào, không được hả?”.

Trần Đông Mai mắng liên tằng tằng, mắng bà Cát Hồng, cũng mắng ông Tống Thiết, càng mắng càng sướng bèn lôi thêm cả nhà họ Tống vào mắng cùng.

Còn chê căn nhà của nhà dì không tốt, có không tốt hơn nữa thì cũng vẫn hơn căn nhà đất của nhà họ Tống. Điều kiện của nhà họ Lâm có chán hơn nữa cũng vẫn còn hơn nhà họ Tống bữa nào cũng ăn cháo trắng loãng toẹt. Một gia đình bị cả đội sản xuất cười nhạo cũng không biết ngượng mà nói linh tinh về người khác sau lưng.

……

Trần Đông Mai mắng vẫn chưa đủ, còn đuổi theo bà Cát Hồng để đánh. Nếu không phải là bị người ta kéo lại, lấy cuốc của dì đi, nói không chừng dì sẽ thật sự cầm cuốc mà nện cũng nên.

Bà Cát Hồng sợ mất mật, chạy một mạch về nhà, sợ chạy chậm thì sẽ bị Trần Đông Mai đánh chết.

Trần Đông Mai đuổi thẳng đến cổng nhà họ Tống, tiếp tục mắng sa sả.

Dì Thục Phương nhỏ cũng sợ thiên hạ không đủ loạn, thấy Trần Đông Mai mắng quá hăng, cũng lôi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ra tính toán với nhà họ Tống, nhất thời vô cùng huyên náo.

Lúc Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình đến, Trần Đông Mai vẫn còn đang mắng.

Lâm Tố Mỹ đi qua, quan sát Trần Đông Mai từ trên xuống dưới một lượt: “Mẹ, mẹ có bị thương không?”.

Lúc này Trần Đông Mai mới ngậm miệng, liếc về phía nhà họ Tống, sau đó khuôn mặt như biến hình, cười tít mắt nhìn con gái: “Không bị thương, người ngợm mẹ vẫn ổn mà!”.

“Ầy, làm con sợ hết hồn. Mẹ đánh nhau cũng không sao, nhưng ngộ nhỡ làm mình bị thương thì làm sao? Con mặc kệ, sau này mẹ không được như thế này nữa, nếu không con lo lắng chết mất.”

“Sau này không thế này nữa, không thế này nữa…” Trần Đông Mai lập tức đồng ý với yêu cầu của con gái.

Lâm Tố Mỹ nhìn về phía nhà họ Tống. Thực ra căn nhà đó rất quen thuộc với cô, bài trí bên trong cũng rất quen thuộc với cô, nhưng nhìn một lúc cô lại chỉ thấy đầy xa lạ.

Lâm Tố Mỹ đột nhiên cảm thấy thực ra mình cũng rất vô tâm vô tình. Người nhà đó còn từng là bố mẹ đẻ là ông bà nội của cô, nhưng cô không có chút suy nghĩ hoài niệm nào, thậm chí còn có mấy phần sảng khoái vì sự cay nghiệt của Trần Đông Mai, cảm thấy người nhà họ Tống đáng đời.

Người nhà họ Tống đáng đời, lòng cô thầm lộp cộp, sau đó cô lại cười. Cuối cùng cô cũng loại mình ra khỏi nhà họ Tống rồi, cái họ Tống đó cũng không liên quan gì đến cô cả.

Lâm Tố Mỹ kéo Trần Đông Mai về. Trần Đông Mai bỗng nhớ ra điều gì, hỏi Lâm Tố Mỹ chuyện về đại học Vân, đại học Vân thật sự không tốt ư?

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới phổ cập một chút chuyện về các trường đại học cho Trần Đông Mai. Trường đại học có tốt hay không cũng phải phân theo chuyên ngành. Mà đại học Vân quả thực không bằng mấy ngôi trường ở thủ đô, song cũng xếp vào tốp những trường tốt trong cả nước, tận mấy chuyên ngành đều vô cùng tốt, mấy người ở tỉnh khác muốn thi đỗ thì điểm số cũng phải rất cao mới được.

Lâm Tố Mỹ hơi bất ngờ. Thì ra bố mẹ mình cũng chưa từng nghe qua về mấy ngôi trường đại học có tiếng. Cô ngẫm nghĩ thì lại cảm thấy có thể hiểu được. Họ căn bản chưa từng tiếp xúc với những thứ đó, bình thường lúc tám chuyện cũng chẳng có ai đề cập đến, không biết cũng là chuyện đương nhiên.

Nhận thức của mọi người với các ngôi trường đại học còn không bằng nhận thức của họ về mấy ngôi trường trung học trên huyện. Ừm, họ biết trung học Định Châu tốt nhất, sau đó là Nhất Trung, còn các trường trung học khác họ cũng chưa từng nghe đến.

Trần Đông Mai nghe xong thì nhíu mày, “Mẹ còn tưởng đại học Vân ở chỗ mình là tốt nhất nữa”.

“Mẹ, có phải mẹ mới chỉ từng nghe đến đại học Vân thôi đúng không?”

Hiếm khi Trần Đông Mai thoáng ngượng ngùng.

Lâm Tố Mỹ vờ như không thấy, tiếp tục phổ cập cho Trần Đông Mai về mấy trường đại học ở thành phố Vân. Các trường đại học ở thành phố Vân không nhiều. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà điểm sàn vẫn luôn cao.

Cũng không biết Trần Đông Mai nghe có hiểu hay không, dì gật đầu lia lịa, rõ ràng cảm thấy được an ủi khi con gái nói những chuyện này với dì.

- --------------------------

Sau khi ăn xong bữa trưa, Lâm Tố Mỹ bèn đi tìm Tạ Trường Bình và Tưởng Xuân Diệp. Để ăn bữa cỗ chúc mừng cô đỗ đại học mà hai người đó mới trở về. Đối với chuyện này, Lâm Tố Mỹ không thể không dùng hành động để bày tỏ sự cảm động của bản thân.

Ba người đến sườn núi ngày trước, vừa đào dưa đất vừa trèo lên trên.

Lâm Tố Mỹ trèo hồi lâu, đột nhiên nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn, bên trái có một tổ ong nho nhỏ. Cô cũng không biết liệu có phải tổ ong ngày trước không, hay là tổ ong mới. Cô cười nhẹ, tiếp tục trèo lên trên.

Ba người đào được không ít dưa đất. Đợi khi trèo lên trên nhìn thấy bạt ngàn hoa anh túc, họ càng không nói được nên lời. Gió thổi hoa khẽ lay, bướm tung cánh vờn bay.

Mấy vũng nước nhỏ ngày trước được nước đào sâu hơn, ba cô gái rửa sạch dưa đất rồi nằm lên trên cỏ hoa.

Đập vào mắt là trời xanh mây trắng. Bên cạnh là những đóa hoa nhỏ đủ màu sắc vây lấy. Thậm chí khi họ vừa cử động thì còn có cả bướm bay lượn. Một cơn gió thổi đến, tựa như có thể thổi vào tận đáy lòng người. Hương vị mơn man dễ chịu đó dần dần tiến vào khắp toàn thân.

“Tuyệt thật.” Lâm Tố Mỹ cảm khái một tiếng từ tận đáy lòng.

Tưởng Xuân Diệp thở dài một hơi. Cô nhớ đến Dương Xuân Ni. Nếu không có những chuyện đó, bốn người họ cùng nhau chơi đùa thì tốt biết bao. Nhưng cô cũng không nhắc đến cái tên đó mà chỉ kể về chuyện của bản thân.

Ở trước mặt hai người bạn tốt, Tưởng Xuân Diệp cũng gạt sự rụt rè sang một bên. Chị gái đã dẫn cô đi xem mặt, đối phương có công việc ổn định, tướng mạo bình thường, tính cách thuộc kiểu thành thực. Tưởng Xuân Hoa cảm thấy làm người vẫn nên thực tế một chút, đừng mơ mộng viển vông, với điều kiện của Tưởng Xuân Diệp, người kiểu đó miễn cưỡng coi như phù hợp.

Bản thân Tưởng Xuân Diệp không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy tiếp xúc cũng được, không tiếp xúc cũng không sao.

Tạ Trường Bình không đồng ý: “Sao mày lại có suy nghĩ đó, đương nhiên phải tìm người mình thích chứ”.

Tưởng Xuân Diệp nghe vậy thì lắc đầu, “Em khác hai người”.

“Có gì mà khác?” Tạ Trường Bình bâng quơ.

Tưởng Xuân Diệp ngẫm nghĩ, “Tiểu Mỹ đỗ đại học rồi, tạm thời không cần suy nghĩ đến những chuyện này. Mà với điều kiện của Tiểu Mỹ, chắc chắn sẽ tìm được một nửa không tệ…”.

Lâm Tố Mỹ cắt lời: “Hai người nói chuyện của mình thì nói về mình thôi, sao lại nói đến tôi?”.

Tạ Trường Bình cười: “Ối chà chà, còn xấu hổ nữa cơ”.

Lâm Tố Mỹ: “Em không huyên thuyên với hai người”.

Tưởng Xuân Diệp nghe vậy thì cười: “Tôi nói thật mà. Trường Bình, bây giờ chị mở quán lẩu, lại có em trai chị nữa, ít nhiều cậu ấy cũng sẽ giúp đỡ chị…”.

“Đừng nói chuyện này với chị, cứ nhắc đến là lại tức.” Tạ Trường Bình đột nhiên cáu.

“Sao thế, thế này là?” Lâm Tố Mỹ và Tưởng Xuân Diệp đều lơ mơ.

Tạ Trường Bình hít sâu một hơi rồi mới nói rõ căn nguyên. Thì ra trước khi về thôn, Tạ Trường Bình và Tạ Trường Linh ầm ĩ một trận. Hai người tranh cãi ỏm tỏi, có thể nói chút tình cảm giữa hai chị em sau trận cãi nhau cũng coi như hết rồi.

Sự tình bắt đầu từ quán lẩu đó.

Quán lẩu mà Tạ Trường Bình mở thật sự rất đắt khách. Cho dù bây giờ trên huyện mở không ít quán kiểu này nhưng vì hương vị thơm ngon, ý thức của nhân viên cũng mạnh nên quán của chị vẫn giữ chân được các khách cũ từ lúc mở quán, khách cũ lại dẫn theo khách mới đến, việc làm ăn mỗi ngày đều tốt.

Tạ Trường Bình muốn dùng hai cửa hàng mặt tiền khác để làm quán lẩu bèn thương lượng với Tạ Trường Du, Tạ Trường Du cũng đồng ý, Tạ Trường Bình càng hớn hở hơn. Bởi vì dù chị chỉ chiếm hai phần, bình thường còn mệt lử, nhưng chị vẫn cảm thấy tiền mình tự kiếm, lúc tiêu cảm giác cũng khác.

Không biết Tạ Trường Linh biết được chuyện này từ đâu, hơn nữa tin tức còn không hoàn chỉnh, ý là Tạ Trường Du cho Tạ Trường Bình một cửa hàng thì cũng nên cho Tạ Trường Linh một cửa hàng.

Khi ấy Tạ Trường Bình nghĩ, thế cũng được, chỉ dùng ít hơn một cửa hàng thôi, một cửa hàng khác để Tạ Trường Linh làm chút gì đó. Dẫu sao thói đời bây giờ là thế, làm kinh doanh gần như là làm gì kiếm được đó, chị gái muốn làm thì để chị ấy làm.

Khi ấy Tạ Trường Bình vẫn chưa biết, suy nghĩ của Tạ Trường Linh không phải là cho thuê cửa hàng, mà là muốn Tạ Trường Du cho Tạ Trường Linh cửa hàng đó.

Tạ Trường Bình vừa biết chuyện thì cũng bốc hỏa. Tạ Trường Du cho chị cửa hàng lúc nào chỉ, chị chỉ làm việc mà thôi, phải chia chác với Tạ Trường Du, hơn nữa tiền đi học nấu lẩu lúc trước cũng phải trả.

Tạ Trường Linh cảm thấy đó chỉ là lời mà Tạ Trường Bình và Tạ Trường Du nói với mọi người bên ngoài, còn bên trong chắc chắn không phải vậy. Sau đó Tạ Trường Linh cảm thấy mình cực kì ấm ức, Tạ Trường Du căn bản không coi chị là chị gái.

Khi đó con gái Tạ Trường Linh đang bị bệnh, Tạ Trường Du thấy chị một mình đưa con đi khám, hỏi anh rể đâu, Tạ Trường Linh nói chồng bận. Tạ Trường Du cũng biết cuộc sống của chị gái bây giờ không tốt lắm, bèn nói hay là Tạ Trường Linh cũng chia phần giống Tạ Trường Bình, buôn bán gì thì anh sẽ giúp, hàng anh cũng giúp nhập về cho.

Tạ Trường Linh tức giận, nói chị còn không bằng người ngoài. Chị biết, đến ngay cả Lâm Hải Yến cũng nhờ họ nhập hàng, như của chị thì cũng chẳng khác gì Lâm Hải Yến.

Tạ Trường Du bèn hỏi Tạ Trường Linh nghĩ thế nào.

Tạ Trường Linh nhấn mạnh, cho chị một cửa hàng, nếu không thì có nghĩa là không coi chị là chị gái ruột.

Tạ Trường Du cũng cáu, nói chuyện với nhau không xong nên cũng mặc kệ, trực tiếp để Tạ Trường Bình làm thành quán lẩu.

Tạ Trường Linh càng ấm ức, nói thẳng thừng, nếu hai người họ đã không coi chị là chị gái ruột thì đừng trách chị cũng không coi họ là em trai em gái ruột.

Lúc Tạ Trường Du rời đi còn ném cho con của Tạ Trường Linh một trăm đồng, bị Tạ Trường Linh châm chọc chê ít giữa chốn đông người, thu nhập cả ngày không biết được bao nhiêu, cho cháu mà cũng chỉ được một tẹo như thế.

Tạ Trường Bình bèn cãi nhau om sòm với Tạ Trường Linh.

Bây giờ, cuộc sống của mọi người đều tốt hơn không ít, nhưng đưa sính lễ cũng mới một trăm đồng, nếu trẻ con cầm được một trăm đồng tiền mừng tuổi thì có thể vui phát điên mất. Tạ Trường Linh đúng là điên rồi, một trăm đồng mà còn chê ít.

……

Lâm Tố Mỹ và Tưởng Xuân Diệp nghe Tạ Trường Bình kể, nhất thời đều im lặng.

Bây giờ Tạ Trường Bình vẫn còn đang tức đấy!

“Chị thật sự không biết bà ấy nghĩ thế nào nữa, đồ của người ta, sao lại đòi như lẽ đương nhiên được như thế chứ? Không nói đến chuyện bà ấy đã đi lấy chồng rồi, cho dù chưa lấy chồng thì đó cũng là đồ của em trai, sao lại không biết ngượng mà mở miệng cho được. Chẳng lẽ bởi vì người khác sống thoải mái, có tiền thì phải bắt người ta cho mình hay sao?” Tạ Trường Bình không hiểu đạo lý này.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy, chuyện này thật sự không cách nào nói được.

Chẳng hạn như nhà cô đi. Bây giờ nhà bác hai sống tốt, bố mẹ cô rồi cả chú út thím út thực ra đều có suy nghĩ trong lòng. Cô đã nghe thấy chú út thím ít nói xấu nhà bác hai, thực ra cũng không phải nói xấu, chỉ là dẫu sao ngữ khí rất khó chịu.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy đây đều là tâm lý bình thường, nhưng muốn bắt đối phương cho mình vô điều kiện thì không còn bình thường nữa.

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, “Vì chuyện này mà chị mới chạy về nhà hả, em còn tưởng chị thật sự vì em nữa, ầy, phí công cảm động rồi”.

“Thôi đi má.” Tạ Trường Bình còn đang tức giận, vừa nghe thấy lời Lâm Tố Mỹ nói thì lập tức không nhịn được cười, chị khẽ đẩy Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ lại nhìn sang Tưởng Xuân Diệp, “Chắc không phải cậu cũng về vì chuyện khác đấy chứ?”.

Tưởng Xuân Diệp yên lặng một lúc, cũng không phản bác, “Tôi… là vì chuyện đó hơi phiền một chút”.

Lâm Tố Mỹ thở dài thườn thượt, “Coi như tôi nhận thức lại về hai người rồi”.

Tưởng Xuân Diệp vội ôm Lâm Tố Mỹ, “Ấy, tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi nhé. Là vì tôi thật sự không quá xác định được nên làm thế nào, chị tôi nói là hợp nhau, nhưng tôi… Tôi hơi sợ, tôi thật sự không có cảm giác với người ta, nhưng tôi lại rất tin tưởng vào mắt nhìn của chị tôi”.

“Thế chi bằng thử xem?” Lâm Tố Mỹ đề nghị: “Qua lại thôi, chứ không phải là kết hôn luôn đâu. Nếu không hợp nhau thì cậu nói thẳng thắn với chị cậu là được. Chị ấy thương cậu như thế, chắc chắn sẽ cân nhắc đến suy nghĩ của cậu mà”.

Tưởng Xuân Diệp ngẫm nghĩ, cũng chỉ đành như thế. “Tiểu Mỹ, nói thật với cậu nhé. Chuyện đó của chị cậu… làm tôi sợ lắm.”

Chuyện của Lâm Hải Yến rất ầm ĩ, chẳng có mấy ai là không biết.

Lâm Tố Mỹ lặng thinh. Chuyện đó ít nhiều có chút ảnh hưởng tới Lâm Hải Yến.

Tạ Trường Bình phá vỡ sự im lặng: “Lâm Hải Yến là thần tượng của chị, phụ nữ thì phải làm như thế chứ”.

Tưởng Xuân Diệp thở dài, “Thì em sợ thôi… Người đó đó, rõ ràng trông đường hoàng, nhưng lại như thế… Sau này nếu em gặp phải người như thế thì phải làm sao?”.

Tạ Trường Bình: “Sợ cái gì? Gặp được thì nói với các chị em, các chị em sẽ đánh người giúp mày”.

Tưởng Xuân Diệp cười, “Được, chị nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có chối”.

“Chắc chắn rồi còn gì. Tiểu Mỹ thì khỏi cần, nếu thật sự có người có lỗi với gái thì đó là tổn thất của tên đó, còn đánh làm quái gì, dù sao tên đó cũng sẽ khóc lóc gọi mẹ thôi.”

Lâm Tố Mỹ: “Em chẳng nghe ra được chị đang khen em hay đang móc mỉa em nữa”.

“Triết lý quá đi mất, ngay cả sinh viên đại học cũng nghe không hiểu luôn.”

……

Ba người tâm sự với nhau, vậy mà cũng tận mấy tiếng đồng hồ. Lúc ba người trở về thì cũng hi hi ha ha cả đường. Tạ Trường Bình phỉ nhổ Lâm Tố Mỹ, có đường lớn không đi lại cứ đòi trèo lên sườn núi mới được, đúng là chẳng hiểu cô nghĩ thế nào.

Ngày hôm sau cũng chính là lúc làm cỗ chính thức.

Gần như người của cả thôn đều đến. Sở dĩ nói là gần như, bởi vì người nhà họ Tống không đến. Có điều cũng không ai bận tâm đến việc đối phương có đến hay không.

Điều khiến Lâm Tố Mỹ không ngờ tới là ngay cả hội Tạ Trường Du cũng cùng trở về. Cô thì không biết, nhưng hễ trong thôn làm cỗ, mấy anh chàng đó ai về được thì sẽ về, mượn cơ hội này, tất cả mọi người tụ tập, nói cười đùa giỡn cũng có mùi vị và là sự hưởng thụ khác.

Cả ngày trời Lâm Tố Mỹ đều không được rảnh, cô bận chuyện này chuyện kia, đến lúc ăn cơm lại bận rộn đi bưng bê thức ăn.

Lúc mang cho bàn của hội Trương Thành An, mấy người đều cười.

“Sinh viên đại học còn bận gì mà bận, mau đến ăn cơm đi.”

“Tôi không có tên hả?” Lâm Tố Mỹ nhìn bàn ăn trước mắt, mấy anh chàng đều ăn mặc ra dáng ra trò, trước mặt đều đặt thuốc lá, quả thực trông rất khác biệt.

“Có đó, sinh viên đại học đấy còn gì…”

Lâm Tố Mỹ bất lực, “Thế sau này tôi sẽ gọi các cậu là người có tiền nhé”.

“Được được được, cứ gọi thế đi.”

“Lười để ý đến các cậu luôn.”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu, xoay người rời đi.

Tạ Trường Du ngồi một bên, nhìn họ nói cười. Có lẽ ở bên ngoài đã quen rồi nên họ vẫn duy trì thái độ này. Anh lắc đầu, cũng không nói gì.

Nhưng mà thái độ của Lâm Tố Mỹ khiến anh cảm thấy hơi thú vị.

Bây giờ, ánh mắt của mọi người trong thôn nhìn họ đều đã khác, lúc tán gẫu phần nhiều đều khen ngợi, thậm chí còn có mấy phần lấy lòng. Những người đồng trang lứa thì khỏi nói, đều hy vọng Tạ Trường Du có thể đưa họ ra ngoài phát tài. Ngay cả một vài bề trên cũng có ý đó.

Tạ Trường Du nghĩ mà cũng cảm thấy chán.

Con người cũng sẽ thay đổi.

Tạ Trường Du đột nhiên muốn hút một điếu thuốc. Cho dù là người bên cạnh anh, bây giờ cũng coi anh là người dẫn đầu, anh nói gì thì là thế. Có lúc cảm giác làm lão đại này rất sảng khoái, có lúc lại cảm thấy rất chán. Bản thân anh cũng không biết mình nghĩ thế nào nữa.

Qua một lúc, Lâm Kiến Quốc đã uống ngà ngà say điểm danh trước mặt mọi người, gọi Tạ Trường Du qua.

Dịch Phương vội đánh tiếng với Tạ Trường Du: “Bác cả cháu say rồi, cháu cứ kệ ông ấy”.

“Ai nói là tôi say, tôi đã say đâu.” Lâm Kiến Quốc đẩy vợ ra, nhìn Tạ Trường Du, “Trường Du này, bác cũng coi như nhìn cháu trưởng thành, bình thường muốn nói mấy câu với cháu nhưng cũng không có cơ hội, cháu bận bác cũng bận, vừa khéo nhân cơ hội ngày hôm nay, bác cháu mình cũng có thể nói chuyện luôn”.

“Vâng ạ, bác cả bác cứ nói đi ạ.” Tạ Trường Du tỏ ra vô cùng khiêm tốn.

“Trường Du, bác biết bây giờ cháu lăn lộn tốt, cũng kiếm được không ít tiền. Nhưng bác vẫn phải nói, con người ấy à, một khi thành công thì sẽ dễ quên mất mình là ai, những thứ chưa từng nếm thử chưa từng nhìn thấy bao giờ thì đều muốn thử, suy nghĩ này không có gì đáng trách cả. Nhưng con người nhất định không thể ngạo mạn, không thể quên mình là ai, phải giữ nguyên trái tim ban đầu của mình.”

“Bác cả, lời bác nói cháu ghi nhớ rồi ạ.”

“Ghi nhớ thôi vẫn chưa được, phải đặt trong lòng.”

“Bác cả, hôm nay trước mặt mọi người, cháu cũng nói thực lòng, bác Lâm Kiến Quốc chính là người mà Tạ Trường Du cháu bội phục, những lời bác nói, cháu đương nhiên sẽ ghi tạc trong lòng.” Tạ Trường Du vỗ vỗ ngực mình, sau đó ngửa đầu, uống cạn một chén rượu.

“Được được được.” Lâm Kiến Quốc nói liền ba chữ “được”, cũng nốc cạn một chén rượu, mặc kệ Dịch Phương ở bên cạnh đang nóng lòng sốt ruột.

……

Mọi người trong thôn có lẽ không biết Lâm Kiến Quốc đã làm bao nhiêu chuyện, nhưng đám trí thức lại biết rõ. Cho nên một vài trí thức cũng trở về, từng người kính rượu Lâm Kiến Quốc một.

Nhờ có Lâm Kiến Quốc làm công tác tư tưởng cho các hộ trong thôn nên ở thôn họ, số trí thức lén chạy trốn là ít nhất. Thậm chí Lâm Kiến Quốc còn làm công tác tư tưởng cho họ, sau này hoàn cảnh sống sẽ khác, mọi người phải nghĩ rõ tương lai sẽ sống thế nào.

Cho nên chỉ có hai đôi ly hôn. Một đôi là đằng nam đỗ đại học, còn vợ anh ta rõ ràng chỉ hợp với cuộc sống nông thôn, đằng nam đồng ý mỗi tháng gửi tiền nuôi dưỡng con, đồng thời cũng thường xuyên về thăm con; một đôi khác thì đằng nữ đỗ đại học, chồng trước của chị ta cũng không cần chị ta cho tiền, chỉ hy vọng sau này chị ta trở về thăm con, để đứa bé biết mình cũng có mẹ là được.

Còn những người khác, người thì có kế hoạch đưa một nửa đi làm buôn bán nhỏ; cũng có đôi cả hai người cùng đỗ đại học. Nhìn chung đều vô cùng hòa thuận.

Mà những người đó, ai nấy đều được Lâm Kiến Quốc làm công tác tư tưởng cho.

Nhất thời cả bữa cỗ đều thay đổi mùi vị, mọi người đều vây đến trước mặt Lâm Kiến Quốc nghe ông nói chuyện.

Lâm Tố Mỹ cũng đứng một bên nghe bác cả mình nói.

Lâm Kiến Quốc uống không ít, mặt đỏ bừng, ông cười nói: “Đám thanh niên các cháu ấy à, sinh vào thời buổi yên ổn, chỉ cần chịu làm thì sẽ có được tiền đồ. Nhưng các cháu đừng chê bắc lắm lời, cho dù các cháu sống có tốt hơn nữa thì cũng đừng quên mất các cháu là ai, đừng hoa mắt chóng mặt quay cuồng, bác không muốn đội sản xuất số Chín ta sau này có mấy phần tử phạm tội hay mấy tay khốn nạn đâu…”.

Mọi người đều phối hợp nghe Lâm Kiến Quốc nói cười. Lâm Tố Mỹ chợt nhận ra, đầu bác cả đã có thêm không ít tóc bạc rồi. Lòng cô bất giác chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.